“Có giỏi thì người các ngươi đừng qua đây.” – Hỉ Ca nghiến răng quát lớn.
Một tên thích khách đã đuổi tới sau lưng, chỉ còn cách bước chân. Thích khách vươn đao đâm ngay ngực Hỉ Ca. Theo bản năng, Hỉ Ca muốn xoay người tránh. Đây là quán tính của người tập võ. Nhưng cô lại quên mất hiện giờ cô đang ở trong trò chơi, là một thuật sĩ yếu đuối, cường độ dẻo dai của thân thể không cao. Kết quả, cô không thể hoàn thành cú xoay người, phốc một tiếng, cô liền nằm đo đất.
Té… làm sao cũng không thể có một tư thế tao nhã được!!
Sở Tiếu Ca và Thất Tử đều đứng hình, ngay cả thích khách đang đuổi theo Hỉ Ca cũng sửng sốt dừng lại vài giây. Một đời anh danh của Hỉ Ca… cứ như vậy bị hủy!!! Cô muốn giết người diệt khẩu aaaaaaa~
Thừa dịp thích khách còn đang ngẩn người, Hỉ Ca nhanh tay quơ lên pháp trượng, một đạo băng trùy màu lam cắm ngay ngực thích khách. Mặc dù không thể tạo ra hiệu quả giây sát nhưng cũng làm rơi hết nửa lượng máu của hắn.
“Mình thực xin lỗi liệt tổ liệt tông của Sở gia…” – Sở Tiếu Ca không còn núp sau lưng Thất Tử xem kịch vui nữa, mà lập tức vọt lên trợ giúp, miệng vẫn không quên niệm kinh liên tục. Dựa vào hiểu biết của cậu về chị hai, chốc lát nữa, sau khi giết chết tên thích khách, chị hai rất có thể sẽ quay ngược lại tiêu diệt cả cậu và Thất Tử luôn.
Không đợi Hỉ Ca động thủ lần nữa, Sở Tiếu Ca và Thất Tử đã đồng thời đem thích khách kia xử lý gọn. Hỉ Ca ngồi trên mặt đất, tà tà nhìn hai tên nam nhân đang cười siểm nịnh ở trước mặt.
“Chuyện vừa rồi…”
“Chúng ta cái gì cũng không thấy!” – Hai tên nam nhân nhanh miệng trả lời.
“Hừ… vậy thì tốt.”
Ba người tỉnh bơ đứng nói chuyện phiếm, căn bản không thèm nhớ tới phía sau còn có một con ngư vương biến dị. Cừu hận của ngư vương vẫn tồn trên người Hỉ Ca. Đúng lúc này, nó bất ngờ nhảy tới trước mặt, phóng công kích. Biến dị ngư vương có kỹ năng công kích gọi là Thiên Thượng Phi Lân. Đây là quần thể sát thương, công kích rất cao hơn nữa lại có thể phóng liên tục. Hỉ Ca còn chưa kịp đứng lên, một đám vẩy cá đã phóng tới ào ào, thoạt nhìn giống như một cái lồng, chụp lên cả người.
Là một người vĩ đại, nhìn thấy cái chết trước mắt, bảo vệ sinh mạng của chính mình mới là vương đạo. Vì thế, Sở Tiếu Ca đáng thương liền trở thành tấm lá chắn của Hỉ Ca trong giây phút sinh tử. Hỉ Ca coi như còn có nhân tính, không quên thêm huyết cho Sở Tiếu Ca. Đợi cho quần công kỹ năng trôi qua, trên người Sở Tiếu Ca không có một chỗ lành lặn, toàn thân đều là máu.
Kỳ thật, Hỉ Ca vốn muốn dùng Thất Tử làm tấm lá chắn. Đáng tiếc, Thất Tử và Hỉ Ca là cùng một loại người, so với bất luận kẻ nào đều chạy nhanh hơn. Vì thế, hình ảnh lúc này là… Hỉ Ca trốn sau lưng Sở Tiếu Ca, Thất Tử trốn sau lưng Hỉ Ca…
“Hai người… thực không có nhân tính…” – trúng một cơn bão táp vây cá, Sở Tiếu Ca phát hiện một thân tử phẩm trang bị của hắn bị rớt % độ bền. Phẩm chất trang bị càng cao, tiền tu sửa càng mắc. Kiện quần áo này chắc phải tốn hơn kim để tu sửa.
“Em trai thân mến, phải biết rằng, trong đội ngũ thì mọi người cần bảo vệ thầy thuốc trước tiên nhá.” – Hỉ Ca khoác vai Sở Tiếu Ca, thâm tình nói.
“Em nhớ rõ chị không phải thầy thuốc mà!”
Mặc dù có thể thêm huyết, nhưng Hỉ Ca không hề có ý thức trách nhiệm của một thầy thuốc. Lúc nào cũng đợi đến lúc người ta gần cạn hết máu Hỉ Ca mới chầm chậm quăng kỹ năng huyết tế qua. Mặc dù thời gian canh rất chuẩn, nhưng lỡ như sai lầm thì sao, không phải cậu sẽ chết không thể nghi ngờ??
“Vì muốn luyện tập cho thuần thục (thời gian phóng xuất kỹ năng thêm huyết), đành phải ủy khuất em rồi.” – Hỉ Ca trắng trợn trả lời.
Sau khi ngư vương bị giết chết, Hỉ Ca nhặt trên mặt đất một khối đá màu đen, không có thông tin gì hết, chỉ có một dòng chú thích “vật phẩm nhiệm vụ”. Kết quả, tảng đá bị Thất Tử chộp lấy, bảo rằng đây là vật phẩm nhiệm vụ của hắn. Hỉ Ca lúc này mới nhớ tới thời điểm ở tân thủ thôn, cô cùng Thất Tử đánh ngân lang vương hình như cũng bạo ra một tảng đá giống vậy.
“Không lẽ ngươi vì tảng đá này nên mới chủ động công kích đám người kia?” – Long Tộc quả thật có ý muốn động thủ, nhưng Hỉ Ca cảm thấy Thất Tử càng giống người sớm có dự mưu hơn.
“Làm sao có thể…” – Thất Tử vẻ mặt vô tội nói. Hắn chẳng qua chỉ tung tin đồn nhảm mà thôi. Bảo rằng đánh ngư vương ở hạp cốc có xác suất bạo ra lam thạch giúp gia tăng thủy hệ công kích. Sự thật thì… giết một số lượng nhất định ngư vương sẽ xoát ra biến dị ngư vương. Mà hắn chính là cần tảng đá rơi ra từ biến dị ngư vương!!! Bọn Hỉ Ca tấu xảo gặp phải biến dị ngư vương cùng lúc với đám người Long Tộc thôi. Thật ra, cho dù bọn Hỉ Ca không xuất hiện, Long Tộc cũng không thể cướp được tảng đá. Bởi vì người của Thứ đã sớm bao vây chỗ này chờ lệnh.
Thừa biết không thể moi được thông tin gì từ miệng Thất Tử nên Hỉ Ca không thèm hỏi nữa, cầm pháp trượng tiến về phía trước, lưu lại Sở Tiếu Ca và Thất Tử đi ở phía sau.
“Thất ca, vừa rồi vì cái gì anh không đi lên bảo hộ chị của em…” – Sở Tiếu Ca đối với hành vi vô sỉ của Thất Tử vẫn canh cánh trong lòng.
“Nếu anh chắn phía trước, Hỉ Ca không những sẽ không thêm huyết cho anh, mà cô ấy còn có thể đâm cho anh một đao a~”
Ở chung một thời gian với Hỉ Ca, Thất Tử quá hiểu cô. Nhìn ngoài mặt thì Hỉ Ca là một người tính tình hòa nhã, dễ nói chuyện. Sự thật thì cô chính là một tiểu ác ma, trên vai lập lòe một đôi cánh đen nhọn hoắc. So với hắn còn giống ác ma hơn. Vừa rồi, họ vô tình nhìn thấy tình trạng quẫn bách của Hỉ Ca, hại cô cảm thấy mất mặt, nếu cô không ở sau lưng đâm cho hắn một đao, nghĩa là hôm nay cô uống lộn thuốc!
“May mắn em là em ruột.” – Sở Tiếu Ca đưa tay lau mồ hôi trên trán. Cậu nghĩ, may mắn mấy ngày nay chị hai không ở nhà, bằng không, vừa hạ tuyến, có lẽ chuyện đầu tiên chị sẽ làm là bắt cậu thực hiện gia pháp.
Sau khi đi vào hạp cốc, quái liền ít đi, bởi vì đây là khu vực quái cấp, hơn nữa nơi đây lại cách khá xa Nam Uyên Thành, chỉ có vài vị độc hành đại hiệp mới ngẫu nhiên đến đây mà thôi.
Đi sâu vào phía trong hạp cốc, Hỉ Ca đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía xa. Thanh âm không lớn nhưng rất quen tai. Hỉ Ca dừng lại, nghiêng đầu lắng nghe, một hồi mới nhận ra người kia là ai.
“Chị hai, chị làm gì?” – phát hiện Hỉ Ca đột nhiên quẹo về bên trái, Sở Tiếu Ca liền tò mò hỏi.
“Gặp người quen, ngươi nhận ra không?” – Hỉ Ca quay đầu hỏi Thất Tử. Thất Tử nhún vai, một bộ dáng “miễn ý kiến”. Hắn nghe ra thì sao, sinh tử của người kia cùng hắn có quan hệ gì?
“Ngươi không nghĩ chúng ta nên hổ trợ sao?” – vượt qua một rặng san hô, Hỉ Ca nhìn thấy hồng danh đang vây đánh một hắc y thích khách. Xung quanh, trên mặt đất còn nằm mấy cỗ thi thể. Thích khách áo đen kia xem như là người quen của Hỉ Ca. Ít nhất thì Hỉ Ca kiếm được không ít tiền từ hắn. Người này chính là Tả Thủ.
“Hắn sẽ cảm kích ta sao?” – Thất Tử đứng ngay phía sau Hỉ Ca, cánh tay đụng nhẹ vào người cô, mặt hướng về phía trước, kề bên lỗ tai cô mà nói chuyện. Cử chỉ thân mật của người làm Sở Tiếu Ca triệt để kinh ngạc, nhưng đương sự là Hỉ Ca thì lại không tỏ vẻ bài xích gì.
Thất Tử đối với động tác của mình tính toán cực kỳ tốt, nhìn từ bên ngoài sẽ thấy người có vẻ rất thân mật nhưng hắn không quá đụng chạm đến nỗi khiến Hỉ Ca thấy phản cảm. Thật ra lúc ban đầu Hỉ Ca có chút không quen, về lâu về dài cô không phản ứng nữa. Có điều, trong mắt người khác, mà ở đây là Sở Tiếu Ca, việc này quá mức kích thích thần kinh.
Thất Tử chỉ cần nghiêng người tới trước chừng cm nữa là sẽ hôn lên mặt Hỉ Ca, vậy mà Hỉ Ca không có một chút dáng vẻ cự tuyệt!!!!! Sở Tiếu Ca nhớ tới hồi học đại học, có một anh chàng thích Hỉ Ca, canh me trời tối liền có ý đồ cường hôn cô. Hậu quả, anh ta bại lộ hành tung rồi bị Hỉ Ca đập cho một trận te tua tơi tả. Người luyện võ vốn có thần kinh mẫn cảm. Sở Tiếu Ca lúc bình thường cũng không dám cùng Hỉ Ca thân cận, sợ chạm tới giới hạn phản cảm của chị hai, liền bị đấm bay. Đây là kinh nghiệm năm lăn lộn trong sinh tử của cậu gom góp mà thành.
“Ngươi có thể nói hắn lấy thân báo đáp a~” – đứng trốn đằng sau bụi san hô, Hỉ Ca đại khái đã nghe xong sự tình.
Bọn người hồng danh không phải là người của Nam Uyên đại lục. Bọn họ từ Đông Châu Xích Hỏa đại lục đến đây làm nhiệm vụ. Đáng tiếc, nhiệm vụ của bọn hắn cùng nhiệm vụ của nhóm người Tả Thủ đối lập nhau. Một bên là nhiệm vụ liệp sát. một bên là nhiệm vụ bảo vệ. Kết quả, hai nhóm đụng đầu, liền biến thành cục diện hiện tại. Đối phương có người, nhóm người Tả Thủ chỉ có . Đánh qua một phen, trơ mắt còn lại người.
“Đúng rồi, ta lần trước quên hỏi, khi ở vực sâu, vì cái gì Ẩn Sát muốn giết các ngươi?” – thấy chuyện trước mắt, Hỉ Ca đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước của Ẩn Sát. Hẳn là bọn người kia cũng không vô duyên vô cớ giết người chứ?
“Là nhiệm vụ. Hai bên cùng nhận một cái nhiệm vụ. Bọn Ẩn Sát chỉ cần giết đủ người chúng ta liền xong. Đáng tiếc bọn hắn không giết nổi ngươi.”
“Vậy bọn Ẩn Sát thì sao?”
Nguyên lai là như thế. Hỉ Ca gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đây là hệ thống cố ý sắp xếp an bài như vậy. Một phần là vì muốn kích thích người chơi. một phần là muốn tạo nên cục diện hỗn loạn, chất xúc tác của các kỳ quốc chiến sau này. Thời kỳ beta, còn có đế đô (vương quốc do Hỉ Ca tạo nên) là khu vực trung lập. Hiện tại, nơi đó chỉ là một đống tàn tích. Toàn bộ tứ đại lục hiện giờ, tất cả mọi người đều chìm đắm trong tâm lý cừu hận lẫn nhau.
“Bị giết trở về.” – Từ cấp bị giết xuống cấp, nếu bọn Ẩn Sát còn không chịu trở về, chỉ sợ không có cơ hội để về nữa. Được cái, từ trên người bọn Ẩn Sát, Cát Tường lấy được rất nhiều huy chương để đổi chìa khóa thông đạo.
“Ồ…” – Hỉ Ca nghĩ, bọn Cát Tường cũng không sợ Liệp Sát Bang tìm đến trả thù. Dù sao cũng là bọn kia động thủ trước, mặc dù kết quả thì họ là người chịu thiệt – “Đi hỗ trợ đi.”
Quan hệ giữa Hỉ Ca và Tả Thủ không phải quá thân thiết, nhưng mỗi lần có trang bị mới, cô đều sẽ hỏi bọn Tả Thủ đầu tiên. Tả Thủ luôn ra giá cao, so với bên ngoài luôn cao hơn một ít. Cứ như vậy, hai bên xem như có chút giao tình. Nếu đã không thấy thì thôi, đằng này gặp ngay trước mắt, cô không thể cứ như vậy liền bỏ đi.
“Là nam nhân, hắn dám làm dám chịu.” – Thất Tử hoàn toàn không có ý định đi lên giúp đỡ. Hắn cho tới bây giờ cũng không tự nhận là người thiện lương.
“Phải a, là nam nhân, ai lại trốn sau lưng phụ nữ kia chứ.” – Hỉ Ca liếc Thất Tử, hừ một tiếng.