“Được rồi, lần này thuần túy là vì lòng nhân đạo.” – Thất Tử rốt cuộc động thủ. Có điều, thời gian xuất thủ của hắn cũng thập phần xảo diệu, chính xác ngay sau khi Tả Thủ bị người giết chết, hắn mới lao ra.
Hỉ Ca không cùng đội ngũ với Tả Thủ, cô không thể nhìn thấy huyết lượng của đối phương, cho nên cô không nghĩ tới chuyện thêm huyết cho Tả Thủ. Đáng thương, bạn học Tả cứ như vậy mà về trời.
vs
Bọn Hỉ Ca toàn thắng. Dĩ nhiên, chuyện ngay từ lúc bắt đầu, Thất Tử và Sở Tiếu Ca lợi dụng ẩn thân để tiếp cận đối thủ, không thể tính là hành vi vô sỉ được. Là thích khách, ẩn thân vốn là chuyện bình thường. Còn nữa, người nam nhân đồng thời tiến lên giết chết dược sư của đối phương… cũng là hành vi hợp với lẽ thường!
Vốn dĩ, việc đi thu thập chiến lợi phẩm là chuyện của Hỉ Ca. Bất quá người của Sở gia tựa hồ rất hứng thú với hành vi thu thập chiến trường. Cho nên, hành động vĩ đại kia bị Sở Tiếu Ca cướp mất.
“ khối huy chương màu vàng, là Tây Vực Sa Hải.” – Sở Tiếu Ca cầm lấy đồ vật, trực tiếp ném vào balô, tự động thay Hỉ Ca bảo quản.
Hỉ Ca nhìn vẻ mặt gian trá của Sở Tiếu Ca, âm trầm hừ lạnh. Nếu sau này Sở Tiếu Ca không chịu lấy ra cái huy chương trả cô, cô liền cùng nó so tay đôi~
“Ở đây còn có cuốn trục nhiệm vụ…” – giết chết người ta chưa tính, còn bạo rớt cuốn trục nhiệm vụ, Hỉ Ca nghĩ mấy người kia nhất định hận người thấu xương. Càng quá đáng hơn là, bọn Hỉ Ca cũng nhặt luôn cuốn trục nhiệm vụ của Tả Thủ.
Liên hoàn nhiệm vụ nếu làm chưa tới %, khi bị giết có thể bạo rớt cuốn trục. Cả hai nhóm đều đang làm tới chương thứ , vì vậy bọn Hỉ Ca liền chiếm tiện nghi.
Thức ăn vào bụng Thất Tử có thể ói ra không? Đương nhiên không. Thất Tử nhận lấy cuốn trục nhiệm vụ từ tay Sở Tiếu Ca, trực tiếp bỏ vào balô, hoàn toàn không cho người khác cơ hội đàm phán.
Tả Thủ trở về thành sống lại, sau đó gửi cho Hỉ Ca một cái tin nhắn. Tả Thủ đúng là người nghĩa khí, vậy mà đem liên hoàn nhiệm vụ giải thích rõ ràng một lượt. Xem ra hắn đã biết, đồ vật bị Thất Tử nhặt, sẽ không thể lấy về.
Nhiệm vụ liên hoàn này đến chương cuối cùng sẽ đánh một đại boss. Đại boss có sát xuất bạo ra thủy tinh tàm ti (lụa), vật liệu dùng để may cẩm y hoa phục. Tả Thủ muốn tàm ti vì hắn có ý đồ tiến lên thợ may cao cấp. Hỉ Ca vốn thấy ngượng ngùng vì lượm đồ vật của người khác nên khi nghe Tả Thủ yêu cầu chỉ cần tàm ti, cô liền đáp ứng.
Kỳ thật, Tả Thủ là một người thông minh. Bởi vì đây là nhiệm vụ cộng hưởng của đội ngũ. Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, không thể tìm người hổ trợ. Đội ngũ của hắn chỉ có thành viên, không có dược sư. Nếu tự mình đi đánh đại boss, khó mà thành công được. Thế là thuận nước đẩy thuyền, hắn muốn mượn tay Hỉ Ca, dù sao cô cũng sẽ không cự tuyệt.
Thế là, cuốn trục nhiệm vụ đều rơi vào tay Thất Tử. Bởi vì là nhiệm vụ đối lập, sau khi cộng hưởng vào, hệ thống tự động phán định khó khăn cao gấp đôi, phần thưởng cao gấp đôi.
Nhiệm vụ này gọi là Con Đường Tơ Lụa. Bởi vì phần thưởng nâng cao, kết quả mỗi giai đoạn đều sẽ thưởng cho các loại trân phẩm vật liệu của thợ may. Bọn Hỉ Ca nhìn bảng giới thiệu nhiệm vụ liền câm nín. Đây thuần túy là rảnh rỗi sinh nông nổi mà. Mấy vật liệu quý giá (phần thưởng) kia chỉ có cao cấp thợ may mới dùng. Hiện giờ không có mấy người chịu bỏ thời gian ra thăng cấp kỹ năng may vá. Đây là kỹ năng cuộc sống chỉ có chỗ hữu dụng ở thời kỳ về sau. Nói như vậy, cho dù bọn Hỉ Ca hoàn thành nhiệm vụ, lấy tới phần thưởng, cũng chỉ bỏ xó vào kho.
“Vẫn nên giết người nhập cư trái phép trước đi. Nhiệm vụ này đợi lúc khác hẳn tính.” – Hỉ Ca chuyển cáo yêu cầu của Tả Thủ cho Thất Tử, hắn không cự tuyệt. Thật ra, Thất Tử đối với nhiệm vụ này một chút hứng thú cũng không có, hắn thuần túy nhìn thấy Tả Thủ đau khổ liền vui vẻ thôi.
Về phần vì sao Thất Tử khoái tìm Tả Thủ gây phiền toái? Này phải quay về thời kỳ beta.
Chuyện kể rằng, thời ấy, Thất Tử và Tả Thủ đều là vị độc hành đại hiệp ở tân thủ thôn, đồng thời cùng luyện chức nghiệp thích khách. Lúc ấy, thích khách liên minh có phân bố một cái thần cấp nhiệm vụ, phần thưởng là một thanh truyền kỳ vũ khí. Nhưng nhiệm vụ này chỉ có người chơi chuyển chức thích khách đầu tiên mới có thể nhận. nhiệm vụ trong game thường chia độ khó thành S, A, B, C. Thần cấp nhiệm vụ hình như là SS hay SSS gì đó
Thất Tử và Tả Thủ đều vọt vào chủ thành, cơ hồ đồng thời đi chuyển chức cùng một lúc. Vận khí của Thất Tử hơi lệch, ngay tại cửa ra vào, hắn bị nắng chiếu đến choáng váng đầu óc một tí, thế nên chậm hơn Tả Thủ vài giây. Kết quả, nhiệm vụ kia bị Tả Thủ cướp tay trên. Nếu hắn không biết thì không sao, đằng này hắn lại biết rõ ràng. Xin hiểu cho tâm hồn bi phẫn của bạn học Thất vào lúc ấy. Vậy nên, một phút mặc niệm cho bạn học Tả… ngày tháng bi thảm của bạn chính thức bắt đầu từ ngày đó.
Thất Tử là ai kia chứ? Trước giờ, những người bị hắn nhắm trúng, không phải san hào luyện lại thì là trốn khỏi trò chơi. Thần kinh của bạn học Tả xem như cứng cỏi, thế nhưng vẫn kiên trì lăn lộn trong trò chơi đến hết thời beta. Dĩ nhiên, thần cấp nhiệm vụ là không thể hoàn thành. Mỗi ngày bị bạn học Thất dày vò, bạn học Tả làm sao có thời giờ đi làm nhiệm vụ a~ Hơn nữa, Thất Tử rất là biến thái. Nếu Tả Thủ đi làm bất kỳ nhiệm vụ nào khác, Thất Tử đều không ngăn cản, nhưng hễ Tả Thủ đụng tới thần cấp nhiệm vụ, Thất Tử liền cấp một đao chặt đứt. Đây là hành vi “tổn nhân bất lợi kỷ” (hại người không vì lợi ích gì cả) cực kỳ vô sỉ.
Sau khi trò chơi chính thức khởi động, người cũng ít đụng chạm nhau. Tả Thủ biết rõ sự vô sỉ của Thất Tử nên hắn tận lực tránh xa. Đồng dạng, Thất Tử cho rằng cùng một tên đầu gỗ dây dưa thật là nhàm chán nên không chủ động đi gây phiền phức. Bất quá, người đều không vừa mắt đối phương, vì vậy mỗi lần đụng mặt đều sẽ có tâm tình “giương cung bạt kiếm”.
Đối với chuyện tình rối rắm của tên này, Hỉ Ca không có hứng thú muốn nghe. Dù sao, cô nhìn ra được, Thất Tử khẳng định sẽ không đi hại Tả Thủ. Trong trò chơi này, người có thể gây hại đến Thất Tử, sợ còn chưa xuất hiện. Nếu thực sự có một người như thế, Hỉ Ca khẳng định sẽ là người đầu tiên đi chùa cúng bái.
Bọn Hỉ Ca tiếp tục đi Lâm Thành. Dọc đường, không nhìn thấy ngoạn gia nào nữa, ngược lại, quái vật càng lúc càng nhiều. Hỉ Ca vẫn trung thành với tiêu chí “sinh tồn” của mình, cô đi ở sau cùng, để cho tên nam nhân đi đằng trước dẹp đường.
Hỉ Ca đem sủng vật lấy ra, đặt tại đầu ngón tay chơi đùa.
Sủng vật của Sở Tiếu Ca đã tiến hóa vào thời kỳ thứ nhất. Nó biến thành một tiểu loli cánh dài (chắc là hình dạng thiên sứ nhỉ?!). Phỏng chừng Sở Tiếu Ca chuẩn bị dưỡng nó thành một đại mỹ nữ. Thật không biết tên kia cho tiểu loli ăn cái gì nha? Tiểu loli thoạt nhìn da trắng mắt xanh, cực kỳ đáng yêu, có điều hơi ngốc tí, đi bước liền ngã xấp một lần!!
Sủng vật của Thất Tử biến hóa cực kỳ quỷ dị, rất xứng đôi với hắn. Nó biến thành một con hắc miêu (mèo đen) mập mạp. Sủng vật của Thất Tử có kỹ năng phụ trợ câu cá. Hỉ Ca cực kỳ tò mò, làm sao một con mèo có thể hỗ trợ câu cá a?! Không lẽ cuối cùng Thất Tử sẽ thu thập một đống xương cá sao?
Chỉ có sủng vật của Hỉ Ca là vẫn như cũ, ăn vô số hắc trân châu nhưng nó vẫn mang hình giọt nước, một chút tiến hóa đều không có, lúc nằm ngủ vẫn phun nước miếng phèo phèo. Chủ nhân như cô thật không dễ dàng mà!
“Triệu hoán”
“Triệu hoán”
“…”
Trên đường đi, Hỉ Ca không ngừng bắt tiểu giọt nước triệu hoán Hắc hải nữ vương, đáng tiếc đều thất bại. Đến lúc tiểu giọt nước mệt đến khóc ra tiếng, Hỉ Ca vẫn chưa nhìn thấy nữ vương đâu cả.
Lúc bắt đầu, Sở Tiếu Ca và Thất Tử đều không thể chịu nổi hành vi man rợ của Hỉ Ca. Nhưng trải qua một hồi bạo lực, người nam nhân đành phải ngoan ngoãn đi đánh quái mở đường. Lúc bọn Hỉ Ca vừa ra khỏi hạp cốc, chuẩn bị tiến vào Lâm Thành, đột nhiên phát hiện bên ngoài cổng thành đứng hơn người, không ít người là hồng danh, bộ dáng muốn nhào vào xáp lá cà. Hành động lớn như này, bình thường chỉ có đại bang hội tổ chức đoàn thể hoạt động gì đó mới nhìn thấy. Hỉ Ca không thích xem náo nhiệt nhưng bản tính của nữ nhân vốn thích chuyện bát quái, cuối cùng, cô lôi kéo Thất Tử và Sở Tiếu Ca qua đó nghe ngóng.
Hỉ Ca đối với tình hình của các thành trấn khác ở Nam Uyên đại lục không quá quen thuộc, bởi vì địa phương hoạt động của cô chủ yếu là Nam Uyên Thành. Chính vì vậy, cô không ngờ ở Lâm Thành cũng có thế lực lớn như vậy. Từ trong thành đi ra một đám người, trong đó có người quen của Thất Tử. Dĩ nhiên, “người quen” này ý chỉ người đã từng bị Thất Tử giết qua lần – Hắc Diễm.
Không ngờ bị Khổ Độ gia tộc trục xuất, Hắc Ám Huyễn Tộc vậy mà dời đô đến Lâm Thành. Mà Hắc Diễm tiến quân thần tốc hơn cả Thất Tử. Hiện giờ, Thất Tử mới cấp, trong khi đó, Hắc Diễm đã muốn cấp. Đại khái là bị người khác đá đích nên hắn phát cuồng chăng?
Nhóm người còn lại, Hỉ Ca không có ấn tượng. Bất quá, cô nhìn ra, bọn họ đều là kẻ có tiền!!! Có thể một lần vượt biên hơn người… không biết bang hội bên kia tiêu tốn bao nhiêu tiền đây.
Hai nhóm người đều không có ý định đàm phán dài dòng, vừa đụng mặt liền nhào vào xáp lá cà ngay. Đây thật là một cơ hội tốt!! Thất Tử tuyệt đối sẽ không buông tha. Thất Tử lôi Sở Tiếu Ca phóng vào chiến trường. Hỉ Ca vì sợ chết nên vẫn tránh ở một bên.
Sự thật chứng minh, hành vi của Hỉ Ca có thể nói là nhát gan, nhưng không thể nghi ngờ là việc làm cơ trí. Bởi vì, một hồi sau, tên kia chạy tới chạy lui trong Lâm Thành để sống lại lượt mà cô vẫn sống khơi khơi. Nhìn thấy giá trị tôn kính của mình nhanh chóng tăng cao, tâm tình của Hỉ Ca vô cùng tốt. Mục tiêu công kích của Hỉ Ca là những người đã bị đánh còn một nửa huyết lượng. Bọn họ không thể nhìn thấy kỹ năng của Hỉ Ca xuất phát từ phương hướng nào liền bị giây sát. Ban đầu, không có ai chú ý. Nhưng một lúc sau, người của Hắc Ám Huyễn Tộc bắt đầu phát hiện chuyện kỳ lạ, đối thủ của họ khi bị đánh còn một nửa huyết lượng, đột nhiên bị một cái băng trùy từ đâu đó bay ra giết chết.
“Chị hai, hình như có người đang giúp chúng ta.” – Hắc Diễm một bên giết người, một bên trò chuyện với nữ vũ giả có tên gọi Phi Khuynh Thành.
Phi Khuynh Thành tà tà liếc Hắc Diễm một cái: – “Ta như thế nào lại sinh ra một tên em trai ngu ngốc như vậy chứ. Người ta giúp chúng ta hơn nửa giờ đồng hồ, ngươi bây giờ mới biết!”
“… chị, em nhớ rõ, em là do mẹ sinh ra, không phải chị sinh…” – Hắc Diễm trả lời, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.