Đáng lẽ Hỉ Ca đi xoát quái, nhưng giữa đường cô nhìn thấy một bản sao cấp ở một tòa thành nhỏ, cách Xích Hỏa thành không xa, gọi là Mê Thành. Thịnh Thế không phổ biến bản sao cho lắm nhưng cứ mỗi cấp, hệ thống sẽ thiết lập một bản sao để ngoạn gia nào có hứng thú muốn khám phá thì có thể phiêu lưu một chuyến. bản sao là một bản đồ riêng biệt. Thông thường, mỗi bản sao đều có yêu cầu “vào cửa”, gặp nhiều nhất là yêu cầu “đoàn đội”, nghĩa là phải tìm đủ một đội ngũ thì mới có thể vào bản sao.
Hỉ Ca đối với bản sao không có nhiều hứng thú, trước giờ chưa từng thử qua. Bất quá, nghe nói hạ bản sao có thể bạo ra rất nhiều tài liệu quý. Vừa lúc, Mê Thành chỗ này bạo ra một loại tài liệu gọi là Hỏa Kim. Thời kỳ beta, mọi người chỉ biết Hỏa Kim là tài liệu của thợ rèn nhưng không ai biết nó có lợi ích gì. Khi Hỉ Ca tấn thăng đại sư thợ rèn, cô có nhận được một tin tức ẩn. Cô tốn kim mới tra xét ra tin tức ẩn đó là gì a. Cây búa của cô có thể thăng cấp, hơn nữa là % thành công. Chính là tài liệu thăng cấp cây búa rất khó tìm, rất quý hiếm, rất… tốn tiền. Mà Hỏa Kim là một trong loại tài liệu đó. Đối với Hỉ Ca mà nói, tin tức này đáng giá hơn ngàn vàng. Phải biết rằng, trong trò Thịnh Thế, trang bị dùng cho kỹ năng cuộc sống mới là quý hiếm. Nếu có người kiếm được trang bị cuộc sống cấp sử thi… tuyệt đối sẽ trở thành truyền thuyết!! Bởi vì, cầm một cái sử thi trang bị cuộc sống còn oai phong hơn cầm một thanh vũ khí cấp thần khí nữa.
cấp bản sao chắc là không quá khó đi! Hỉ Ca không phải là người tự sướng. Cô còn chưa mơ tưởng mình là nhà vô địch. Suy luận đại khái thì một thuật sĩ cấp với công kích cường hãn… đi vào bản sao cấp hẳn là không có vấn đề gì đi!!!
Đến Mê Thành, Hỉ Ca thấy không ít ngoạn gia đang ở vùng phụ cận tụ tập chiêu dụ người tổ đội. Hỉ Ca lướt mắt nhìn, rồi dừng lại ở một đội ngũ xem chừng rất mạnh. Sở dĩ nói “mạnh” là vì thích khách tay đấm của đội mặc trên người một bộ trang bị không tồi. Ở thời kỳ này, người chơi có thể khoác lên người một thân tử phẩm trang bị đều là ngưu nhân.
Tổ đội xong, Hỉ Ca còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, kênh đội ngũ đã vang lên tiếng nói bất mãn của một người con gái.
“Đội trưởng, sao lại kéo hồng danh vào? Nếu cô ta chết, ta tuyệt đối sẽ không cứu đâu.”
Cứu sống hồng danh, dược sư sẽ xuất hiện một trạng thái gọi là “Ngụy thiện” (giả vờ tốt bụng). Trạng thái này cũng không nguy hiểm gì, chỉ là trong vòng phút, công kích của dược sư bị chậm đi % mà thôi. Bình thường, dược sư không bao giờ tham gia đánh quái, cho nên trạng thái này chẳng ảnh hưởng gì cả.
Nữ dược sư nói như vậy, Hỉ Ca bất đắc dĩ nhún vai, miễn ý kiến. Cô không cố tình để bị hồng danh nha. Còn may thành thị này có dân số thấp, sàn sàn - cấp mà thôi, phần tử hiếu chiến cũng không nhiều, thấy Hỉ Ca bị hồng danh, phần lớn phản ứng của họ là quay đầu bỏ chạy, không ai muốn tiến lên làm “anh hùng cứu thế giới” cả. Hơn nữa, trên người Hỉ Ca, ngoài kiện quần áo đang mặc, không còn trang bị gì nữa. Vừa nhìn liền nghĩ ngay đến “kẻ nghèo mạt rệp”, sợ là giết chết cô rồi cũng không bạo ra thứ gì tốt.
“Đủ người, vào bản sao thôi.” – cũng không biết tên đội trưởng suy nghĩ cái gì. Hắn chỉ giả vờ như chưa nghe thấy, mở ra bản sao, bước vào.
Hỉ Ca là người thứ hai tiến vào. Đừng nghĩ Hỉ Ca là ngoạn gia thời beta thì cái gì cũng biết. Hồi xưa cô chưa từng hạ bản sao, cho nên, hiện giờ cô trông y như “người mới” thôi. Nhưng cho dù chưa từng hạ bản sao, hiểu biết thường thức là vẫn có, Hỉ Ca biết trách nhiệm của mình, không cùng kiếm khách tranh cừu hận.
Khi mọi người bước vào bản sao, nữ dược sư quay qua nói với nữ vũ giả: – “Ngươi xem, cô ta cấp mà huyết lượng còn không nhiều bằng ta. Khẳng định trang bị cũng rỏm.”
“Đừng nói nữa Nhạt Nhạt. Chúng ta đứng đợi lâu như vậy cũng không tìm được thuật sĩ. Mặc kệ làm sao, vẫn là có thêm một tay đấm. Lại nói, cô ta cũng không thể theo chúng ta tranh trang bị a.”
Hai cô con gái tán gẫu cực kỳ vui vẻ. Chính là các cô lại dùng kênh đội ngũ. Mọi người đều có thể nghe thấy. Đội trưởng nghe bọn họ nói chuyện, lông mày hơi nhíu lại nhưng cũng không nói gì, bình tĩnh phân công.
“Không cần chạy loạn nhặt trang bị. Thuật sĩ chú ý cừu hận. Bắt đầu đi.” – Đội trưởng dùng từ rất ngắn gọn, hàm xúc. Ngay câu đầu tiên đã giải quyết xong vấn đề.
Không biết trước đây hắn từng hạ bản sao này chưa? Hỉ Ca nghĩ thầm. Lại nghe nữ dược sư Nhạt Nhạt nhỏ giọng chê bai một câu.
“Cô ta có khả năng tranh cừu hận sao?”
Quên đi! Nhìn cô bé chắc chưa tới tuổi, còn chưa lớn, không nên cùng cô bé nói lý lẽ. Hỉ Ca thả chậm cước bộ, rớt lại ở cuối cùng, bảo trì khoảng cách mét với kiếm khách. Không cần biết cô có khả năng tranh cừu hận với kiếm khách hay không, nhưng cô còn chưa ngu đến nỗi muốn làm tay đấm chủ lực khi đánh quái.
Trong bản sao, cơ bản toàn là tiểu boss tinh anh, đại boss cuối cùng không tính là mạnh nhưng thông thường nó sẽ có vài chiêu kỹ năng lợi hại. Muốn đánh thắng, ngoạn gia phải biết dùng kỹ xảo. Tóm lại thì… hạ bản sao cũng có chỗ thú vị. Vừa vào bản sao chừng phút, đột nhiên Nhạt Nhạt cùng cô bạn vũ giả thét chói tai chạy thẳng tới hướng Hỉ Ca. Cô nghiêng đầu nhìn ra phía sau, không ngờ các cô vậy mà dẫn theo tiểu quái! Hỉ Ca muốn đau đầu, trong bản sao, khi đụng phải quái, ngươi dụ quái chạy thẳng vào tay đấm làm cái gì a!
Dù sao cũng không thể không lo, mới tiến vào bản sao chưa tới phút, Hỉ Ca không nghĩ cứ như vậy bị đoàn diệt. Hỉ Ca quăng qua một cái băng đống thuật quần thể, tiểu quái lập tức chuyển sang màu xanh, tốc độ giảm xuống. Kiếm khách và đội trưởng vừa nhìn thấy, liền lập tức xông lên.
Kiếm khách có kỹ thuật không tệ, còn biết dùng quần thể kỹ năng, đem toàn bộ cừu hận hấp dẫn lên người. Nhưng, kiếm khách ý thức tốt, dược sư lại không có ý thức biết thêm huyết cho đồng đội. Nhạt Nhạt vẫn còn chìm đắm trong nỗi sợ hãi bị quái đuổi giết, cứ đứng ngây ngốc ở một bên.
“Nhạt Nhạt, mau thêm huyết!” – cô bạn vũ giả huých khủy tay gọi, huyết lượng của kiếm khách đang rơi xuống không phanh, lúc này Nhạt Nhạt mới tỉnh trí lại, vội vàng quăng qua kỹ năng mê loạn hoa vũ, kiếm khách lúc này mới thở ra.
Hỉ Ca biết thêm huyết nhưng cô không nghĩ tới chuyện giành bát cơm của người khác. Đó là trách nhiệm của dược sư. Trị liệu của Nhạt Nhạt xem như cao, có thể giúp kiếm khách giải quyết tiểu quái. Đó là thường thức, dược sư nào cũng có thể làm được. Đáng tiếc, cô ta không phải dược sư bình thường!!
Đội ngũ còn chưa có ai lên tiếng ai oán, không nghĩ tới cô ta vậy mà mở miệng chỉ trích.
“Có biết đánh quái hay không vậy? Tại sao thích khách không biết dẫn một con quái đi xa a!”
Thái độ kẻ cả đó, thật sự là…
Tính tình của đội trưởng đúng là tốt, vậy mà không nói trả lại, còn thật sự đi lên lôi kéo một con tiểu quái ra xa. Cho dù vậy, huyết lượng của kiếm khách vẫn không ổn định, trồi lên sụt xuống rất thất thường, quá dọa người.
Hỉ Ca thật tự giác, không đợi Nhạt Nhạt mở miệng chửi lần nữa, đã tự đi lên dụ thêm một con tiểu quái. Nhạt Nhạt nhìn Hỉ Ca, bĩu môi, quay đầu tiếp tục thêm máu cho kiếm khách.
Chỉ có kiếm khách là giật mình ở trong lòng. Lúc nãy hắn chính là tập trung hấp dẫn cừu hận của con tiểu quái đó, bởi vì nó là con đầu đàn, công kích tương đối cao hơn mấy con còn lại. Như thế nào Hỉ Ca mới quăng một cái băng trùy liền cướp cừu hận đi rồi?
Thật vất vả giết chết con tiểu quái, không lụm được thứ gì tốt. Nhạt Nhạt than thở trên kênh đội ngũ, sau đó ngoan ngoãn lui về phía sau. Xem ra cô ta cũng biết sợ chết.
Không còn bị các cô làm cho rối loạn, xoát quái cũng thuận lợi hơn. Kiếm khách đã biết kỹ thuật của Nhạt Nhạt không tốt, cho nên mỗi lần dẫn quái tới đều không nhiều hơn con.
Hỉ Ca hít một hơi thật sâu. Hai bạn kiếm khách và thích khách này tốt tính ghê chứ. Nếu là ở đội ngũ bình thường, hễ có người chết hoặc thêm huyết chậm một chút là ai cũng quay đầu lại chửi dược sư, chẳng ai quan tâm lo nghĩ xem khả năng thêm huyết của dược sư là ở mức nào đâu.
Nhưng, kẻ ban ơn có lòng, kẻ chịu ơn lại không biết nhận. Trên kênh đội ngũ, Nhạt Nhạt liên tục bình phẩm, nào là kiếm khách công kích quá thấp, bởi vì công kích của kiếm khách nếu cao đến một mức độ nào đó sẽ bạo ra abc xyz. Hỉ Ca cảm thấy cái đầu của mình càng lúc càng nở lớn.
Cô ta bị ấm đầu à! Cho rằng kiếm khách có thể công kích cao bằng thích khách ư? Hơn nữa, chẳng lẽ cô ta nhìn không ra, trong đội ngũ, người không được việc nhất chính là cô ta sao? Vậy mà còn dám quay đầu chỉ trích người khác? Đúng là đồ thần kinh!
Dù sao, Hỉ Ca vẫn nhịn xuống. Bởi vì đối tượng bị chỉ trích, tên nam nhân, còn không cãi lại, cô thì ăn nhập gì trong đây. Ngay cả nữ vũ giả cũng không lên tiếng ngăn cản, dường như đây là chuyện xảy ra mỗi ngày, đã trở thành thói quen.
Diệt đại boss, đội ngũ thu được kha khá. Đầu tiên, đánh chết Thần Hỏa Tế Sư, bạo ra một kiện pháp bào dược sư, rơi vào tay Nhạt Nhạt. Kế đó, đánh chết Thần Hỏa Chiến Sư, bạo ra một cái đai lưng vũ giả, cô bạn của Nhạt Nhạt lấy mất.
Lần thứ ba, đánh chết Thần Hỏa đại quốc sư, vấn đề nan giải liền xuất hiện. Quốc sư bạo ra một kiện pháp bào thuật sĩ. Trang bị này có một thiên tứ kỹ năng, tăng % công kích cho hỏa hệ thuật sĩ. Thuộc tính xem như không tồi nhưng khẳng định không thể so được với pháp bào mà Thất Tử tặng cho Hỉ Ca.
Hỉ Ca bấm vào màn hình xuất hiện trước mặt. Không có gì xảy ra! Trang bị không hề xuất hiện trong balô của cô!
Khi đánh bản sao, mỗi lần bạo ra trang bị đều sẽ xuất hiện một bảng thông báo, mọi người trong đoàn đội đều nhìn thấy. Bình thường, ai cũng tự hiểu đạo lý, nếu không phải là trang bị thuộc chức nghiệp của mình, không được tùy tiện lấy.
Một lúc sau, đợi cho đoàn đội đánh tới Thần Hỏa Vương, Hỉ Ca mới mở miệng hỏi
“Là ai đã lấy pháp bào thuật sĩ?”
“Không phải ngươi?” – đội trưởng quay đầu hỏi.
Hỉ Ca nhún vai: – “Thực hiển nhiên, không phải ta.”