Hỉ Ca hỏi lại lần nữa, vẫn không có ai trả lời. Trang bị không thể tự nhiên biến mất. Có lẽ bị ai đó phỏng tay trên rồi. Dù sao Hỉ Ca cũng không dùng, xem như quên đi. Hỉ Ca không muốn so đo, cho nên đội ngũ không nhắc lại chuyện này nữa.
Thần Hỏa Vương công kích không cao, nhưng cứ mỗi phút lại phóng ra đạo Hỏa Long. Hỏa Long không có phương hướng tấn công, hễ người nào bị nó chạm phải, tốc độ sẽ bị chậm lại, sau đó bị ngọn lửa cắn nuốt cho đến chết, ngay cả dược sư cũng không thể thêm huyết để cứu kịp người đó.
Hỉ Ca rất may mắn, chỉ bị Hỏa Long tấn công một lần, trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc mà vượt qua được, những lần khác đều là Nhạt Nhạt bị tấn công. Đứng ở một bên nghe Nhạt Nhạt thét chói tai chạy lòng vòng, Hỉ Ca run rẩy nhìn huyết lượng của kiếm khách nhanh chóng giảm xuống, vạn điểm máu mà cũng cầm cự không nổi, cuối cùng hắn phải tự mình uống dược hồi huyết. Hỉ Ca phỏng chừng, hắn là đang uống tiền chứ không phải uống dược!
Còn may, Thần Hỏa Vương bạo ra trang bị kiếm khách, một cái hộ thủ. Món tài liệu Hỉ Ca đang đợi cũng xuất hiện. Chỉ không ngờ, Hỏa Kim này lại là lam phẩm tài liệu. Có nghĩa là phải đấu giá trong đội ngũ mới có thể quyết định tài liệu thuộc về ai. Hỉ Ca vận khí không tốt, ra giá thấp hơn điểm.
“Có thể bán Hỏa Kim cho ta không?” – tài liệu này vào tay nữ vũ giả, Hỉ Ca ở trên kênh đội ngũ hỏi cô ta.
“Tặng cho ngươi. Dù sao đối với ta cũng là thứ vô dụng.” – nữ vũ giả thật phóng khoáng nói.
Hai người giao dịch xong, Hỉ Ca nói lời cảm tạ, sau đó đội ngũ rời khỏi bản sao. Vừa bước ra ngoài, kiện pháp bào tưởng bị mất lúc trước liền xuất hiện trên người Nhạt Nhạt. Cô ta còn quay sang hỏi bạn mình xem chiếc áo có đẹp hay không?!
Bình thường, người chơi không thể mặc trang bị của chức nghiệp khác. Nhưng trang bị rơi ra từ bản sao thì có tính chất đặc thù hơn. Do hệ thống muốn hấp dẫn ngoạn gia tham gia hạ bản sao, cho nên trang bị của bản sao luôn đẹp mắt hơn, lại cho phép người chơi khác chức nghiệp cũng có thể mặc. Chỉ là lúc đánh quái, nếu mặc trang phục khác chức nghiệp, hệ thống sẽ tự động phán định ngươi không mặc quần áo, vậy thôi!
Pháp bào thuật sĩ màu đỏ tươi, đường viền chỉ màu trắng uốn lượn từ gấu váy lên đến phần eo, ôm gọn thân người nhỏ nhắn của nữ nhân, trông rất hấp dẫn.
Nhạt Nhạt đứng cách Hỉ Ca vài bước chân… thật muốn đi lên chém cho cô ta một đao quá…
Hỉ Ca nắm chặt cây pháp trượng, do dự nửa ngày, động thủ hay không động thủ. Ngẫm nghĩ, cô bạn kia vừa đem Hỏa Kim tặng cho cô, nếu bây giờ tiến lên giết Nhạt Nhạt tại chỗ, hình như không có đạo nghĩa cho lắm. Hay là đợi lát nữa, thừa dịp cô ta đi một mình thì ra tay?
Hỉ Ca nhìn khuôn mặt đang cười tươi rực rỡ kia, không nhịn được thở dài. Chẳng ngờ, cô còn đang phân vân, người vẫn im lặng từ đầu đến cuối, thích khách đội trưởng, đột nhiên đá cả cô kia ra khỏi đội, sau đó chuyển sang hình thức PK, đi lên giết chết Nhạt Nhạt.
… Hỉ Ca nhìn bạn đội trưởng anh dũng… thật muốn đi lên ôm một cái quá a~
“Làm sao lại…” – vũ giả vừa định mở miệng chất vấn, nhưng hình như hiểu ra cái gì, quay đầu nhìn Hỉ Ca – “Thật xin lỗi. Cô ấy hơi… trẻ con một chút.”
Hỉ Ca nhún vai, cúi đầu nhìn thi thể của Nhạt Nhạt. Đúng là vận khí tốt, chẳng bạo rớt cái gì cả.
“Chị của Nhạt Nhạt là đường chủ của Đoạn Lang Minh. Mọi người về sau nên cẩn thận.” – nữ vũ giả trước khi đi còn để lại một câu.
“Đa tạ!” – Hỉ Ca hướng đội trưởng mĩm cười.
“Không cần khách khí. Ta nhịn cô ta lâu lắm rồi.” – đội trưởng vẻ mặt thâm ác nói.
“Không phải ngươi thích loại con gái ngây thơ này sao?” – kiếm khách cười dài trêu chọc.
“Vẻ ngoài ngây thơ, nội tâm lang sói, ta không có hứng thú được không!!!”
Bạn đội trưởng này cũng không phải là người ít nói… vừa rồi là nhẫn nại chịu đựng thôi… thật khổ thân bạn quá!
“Hỉ Ca, thêm bạn tốt đi. Về sau, đợi bản sao cấp xuất hiện, bọn ta lại tìm ngươi. Công kích của ngươi rất cao nha!” – đội trưởng mở ra bản ghi chép, Hỉ Ca đứng đầu bảng. Đây là cô đã kiềm chế rồi, vậy mà vẫn cao hơn công kích của kiếm khách đến lần.
“Được.”
Bạn đội trưởng tên là Chưa Quy Y. Bạn kiếm khách tên là Chưa Cưới Vợ. Phỏng chừng người là bạn thân ngoài đời, đặt tên cũng có phong cách giống nhau như vậy!
Hỉ Ca vốn định lui đội, tự mình đi xoát quái. Không ngờ người kia cũng muốn đi xoát quái. người xoát quái vẫn nhanh hơn. Thế là Hỉ Ca đồng ý đi chung với họ.
Trong trò chơi, nếu ngoạn gia đánh boss cao hơn hay thấp hơn họ cấp, kinh nghiệm sẽ bị giảm bớt. Sau khi cộng trừ nhân chia một chút, bọn họ quyết định đánh quái cấp.
Vì người kia là thổ địa ở đây, Hỉ Ca liền để mặc Chưa Quy Y dẫn đường. Chưa Quy Y đúng là có kinh nghiệm xoát quái. Hắn tìm địa điểm nào cũng vắng vẻ không bóng người, quái thì từng đàn từng đàn đông nghìn nghịt. Nếu bọn quái nhìn không ghê tởm thấy ớn… vậy đây chính là ý đẹp cảnh vui rồi.
“Ngươi không thể tìm một nơi có cảnh đẹp một chút, quái đẹp một chút sao?” – Chưa Cưới Vợ nhìn một đám xà lúc nhúc bò trên mặt đất, co cụm đứng ở một bên, nói làm sao cũng không chịu đi lên đánh.
“… trừ bỏ nơi này, ngươi nghĩ còn nơi nào nhiều quái như vậy sao? Hơn nữa, ngươi cũng tự biết đây là quái vật… còn trông cậy chúng đẹp làm quái gì?” – Chưa Quy Y chạy vào, dẫn ra nguyên một đám xà.
Hỉ Ca tìm một địa phương cao ráo, thật ra là cô tót lên một khối đá cao hơn nửa mét. Đứng ở trên này vẫn không thể phòng ngừa quái bật lên công kích, nhưng ít nhất cô không ở gần đám rắn lổn ngổn kia. Hỉ Ca không sợ rắn, đó là sự thật. Nhưng điều đó không có nghĩa cô nhìn một đám bò sát màu xanh lục mà không run rẩy nha!
Lúc bắt đầu, chỉ có Chưa Quy Y đi dẫn quái, Chưa Cưới Vợ và Hỉ Ca cùng công kích. một chốc sau, Chưa Quy Y phát hiện, quái hắn dẫn về còn không đủ cho Hỉ ca xỉa răng. Thế là, người họ quyết định cùng nhau đi dụ quái, để cho Hỉ Ca một người trở thành tay đấm từ xa.
Hỉ Ca quả thật không làm cho họ thất vọng, người đánh hơn một giờ, Chưa Cưới Vợ đã nhảy lên cấp , Chưa Quy Y nhảy lên cấp . Hỉ Ca nhìn cột kinh nghiệm, cô còn thiếu % nữa là có thể thăng cấp, tốc độ đúng là nhanh.
“Hỉ Ca, ngươi không cần thời gian đợi khôi phục pháp lực sao?” – Chưa Quy Y ngồi xuống khôi phục pháp lực, ở bên kia Hỉ Ca vẫn bừng bừng đánh quái.
“Ừm… tốc độ hồi phục của ta… rất nhanh.” – Hỉ Ca chỉ có thể giải thích như vậy.
Chưa Quy Y khôi phục xong, chuẩn bị tiếp tục đi dẫn quái, không ngờ Chưa Cưới Vợ đã chạy trở về, vẻ mặt hơi kỳ quái.
“Làm sao vậy?” – Hỉ Ca hỏi.
“Nữ nhân kia mang người đến đây. Có lẽ muốn trả thù.”
“Mấy người?” – Chưa Quy Y quơ quơ thanh chủy thủ trong tay, biểu tình chờ mong.
“Ít nhất là đội. Ta nghĩ ngươi tốt nhất không cần đi chịu chết.” – Chưa Cưới Vợ khuyên.
Không có biện pháp, người ta số lượng đông đảo, chỉ cần dùng nước miếng thôi cũng có thể dìm chết cả bọn chứ đừng nói là nhào vào đánh hội đồng.
“Được rồi. Đổi nơi khác.” – Chưa Quy Y có chút không tình nguyện quay đầu phẩy tay gọi Hỉ Ca.
Đáng tiếc, họ đi chưa xa lắm đã bị người ta phát hiện. Sau đó, người bị giây sát. Trước lúc ngã xuống, Hỉ Ca còn trông thấy Nhạt Nhạt dùng chân đạp mấy cái lên thi thể của Chưa Quy Y.
Haiz… ta nói, thời nay, quân tử không nên đắc tội tiểu nhân a!
Ba người sống lại ở Xích Hỏa Thành, việc làm đầu tiên là kiểm tra balô. Hỉ Ca thật muốn khóc. Cô đang bị hồng danh. Một nửa đồ vật trong balô, cộng thêm pháp bào, cộng thêm toàn bộ trang sức đeo trên người, đều đã nằm lại mảnh đất đau thương kia. Cũng may bưu ký của Sở Tiếu Ca gửi từ Tây Vực, bao gồm tài liệu cùng trang bị quý giá này nọ, đều được đặt ở kho hàng, bằng không cô chỉ có nước đập đầu đi chết thôi.
Hỉ Ca trên người chỉ còn mặc mỗi bộ đồ nội y màu xanh, trong tay cầm cây củi (pháp trượng đen của Hỉ Ca), đứng ngơ ngác ở điểm sống lại. Đồ vật mất không tính là gì. Đồ cũ không đi, đồ mới không thể tới. Nhưng kinh nghiệm của cô a… tân tân khổ khổ mấy hôm nay mới lên đến cấp , giờ bị giết, lại rớt một cấp.
Ai~ người trong giang hồ, không thể không vấy máu! Hỉ Ca còn đang thở dài ngao ngán, đột nhiên thông tấn khí vang lên
“Chị, chị đâu?”
“Cái gì đâu?” – Hỉ Ca nghe tiếng Sở Tiếu Ca, cảm giác có chút mông đau.
“Em là hỏi tọa độ của chị ở Xích Hỏa Thành.”
“Điểm hồi sinh… em hỏi làm chi?” – tinh thần Hỉ Ca vẫn chưa kịp phản ứng.
“Tìm chị a. Chị bị người giết?” – Sở Tiếu Ca hỏi.
“Đúng vậy…. em vừa nói cái gì?” – tìm cô? Tiểu tử này sao lại chạy đến Xích Hỏa Thành? Nhưng Hỉ Ca còn chưa hỏi hết câu, Sở Tiếu Ca đã đóng thông tấn khí.
Thấy Hỉ Ca đứng ngẩn ngơ, Chưa Quy Y còn tưởng cô đang đau khổ, dù sao cũng bạo rớt nhiều đồ vật như vậy, hắn nhịn không được vỗ vai Hỉ Ca an ủi
“Không cần buồn. Ta trở về tìm người đi trả thù. Để xem ai sợ ai!”
“Chị hai~~”
Hỉ Ca còn chưa kịp trả lời, phía xa xa truyền đến tiếng gọi quen thuộc, cô ngẩng đầu liền thấy một thân lam phẩm thích khách đang hướng bên này chạy qua, đúng là Sở Tiếu Ca.
“Chị hai, thời tiết nóng quá hay sao a. Như thế nào lại thoát y sạch sẽ rồi?” – nhìn cái tên đỏ loét trên đầu chị hai, Sở Tiếu Ca cười càng vui vẻ, ngữ điệu cà rỡn chọc người nổi giận.
Ai nhìn vào cũng biết Hỉ Ca khẳng định vừa bị người ta giết, bạo rớt toàn bộ trang bị.
“Tiểu tử thúi, có quần áo hay không, cho chị một bộ. Vòng cổ này, nhẫn này, có cái gì tốt đều mau đem ra.” – Hỉ Ca liếc mắt, hung hắn gõ đầu Sở Tiếu Ca một cái thật đau.
“Em gửi qua rất nhiều pháp bào mà, sao chị không mặc…” – Sở Tiếu Ca vừa nói vừa lục lội trong balô. Chỉ chốc lát sau liền thấy hắn lôi ra một đống đồ vật này nọ đưa cho Hỉ Ca – “Chỉ có pháp bào thôi, chị mặc vào trước đi. Trang sức thì lát nữa tìm Tư Văn mà lấy.”
“Bọn hắn cũng đến?” – Hỉ Ca sửng sốt.
“Đương nhiên. Đại boss còn đánh chưa xong mà. Mọi người chỉ đổi địa phương thôi.”