Thịnh Thế Khói Lửa

chương 87: gặp lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… trong balô chị còn mấy cái bánh bao, em ăn đi.” – Hỉ Ca thò tay xuống đáy balô, lôi ra mấy cái bánh bao mốc meo.

Bánh bao là loại thực phẩm không bị thiu, cũng sẽ không xuất hiện mùi vị kỳ dị nào, chỉ là để thời gian dài thì tác dụng giảm xuống mà thôi. Có mỹ vị không ăn, lại đi ăn bánh báo thiu sao? Đầu óc của Sở Tiếu Ca còn chưa gặp vấn đề nha. Sở Tiếu Ca thuận tay ném bánh bao xuống đất. Không lâu sau, hệ thống sẽ tự động thu lượm rác, cậu hoàn toàn không có một chút xấu hổ về chuyện xả rác bừa bãi.

“Chị hai, chị giàu như vậy, có một chút tiền cơm mà cũng không chịu móc ra, thiệt là keo kiệt.” – Sở Tiếu Ca than thở, nhưng cũng không dám nói nhiều. Cậu sợ sau khi hạ tuyến, ai biết Hỉ Ca có thể hay không cho cậu ăn nắm đấm.

“Chờ chị tẩy sạch hồng danh đã rồi sẽ bao em ăn thả dàn.” – sau khi bị giết, sát khí giảm đi một điểm, nhưng Hỉ Ca vẫn còn điểm tội ác, có lẽ phải mất một thời gian mới tẩy sạch được.

Hồng danh sau khi bị giết trở về thành sẽ có phút bảo hộ từ hệ thống. Sau phút, NPC thủ vệ sẽ ra lệnh truy nã nếu người đó còn chưa chịu ra khỏi thành. Hỉ Ca đương nhiên không muốn bị tống vào ngục giam. Phát hiện thời gian bảo hộ của Hỉ Ca chỉ còn phút, Sở Tiếu Ca không dám dằn dưa, lấy ra mấy bình kim sang dược đưa qua cho Hỉ Ca, sau đó nhìn cô rời khỏi thành.

Vốn Chưa Quy Y và Chưa Cưới Vợ cũng muốn giúp đỡ Hỉ Ca tẩy sát khí, nhưng Hỉ Ca không chịu. Cô lo lắng thời gian này Thiên Lang sẽ cho người gây phiền toái với họ. Dù Thiên Lang chỉ là một nhân vật nho nhỏ nhưng vẫn là người của một đại bang hội. Hai người đối phó không lại tên kia đâu, tốt nhất bọn họ không nên đi theo cô.

Chưa Quy Y nói cho Hỉ Ca biết một địa phương chuyên dùng để tẩy hồng danh. Ở cách Hỏa Lân Thành một đoạn, hướng về phía đông, là một đầm lầy, nơi cư trú của thỏ nhung. Nghe nói, ở đó có một NPC, nếu giao nộp một số lượng thỏ nhung nhất định, sẽ được thưởng một cái bảo rương. Bên trong bảo rương là gì, này phải bàn đến vận khí của người chơi.

Hỉ Ca dựa theo lời chỉ dẫn của Chưa Quy Y đi đến đầm lầy Thủy Lâm. Dọc theo đường đi, có vài người nhìn thấy hồng danh trên đỉnh đầu cô liền ôm hứng thú muốn thử thời vận, thậm chí có vài nhóm người manh nha muốn đánh hội đồng. Không biết là do Hỉ Ca cưỡi ngựa chạy nhanh hay là bọn người kia đột nhiên mất hứng thú. Tóm lại, khi cô đến Thủy Lâm, đằng sau không có một bóng người nào cả.

Trời đã ngã về chiều. Một vài tia nắng cuối ngày chiếu vào vùng đầm lầy âm u. Thủy Lâm là địa phương có độ ẩm cao, hơi nước ngưng tụ thành một làn hơi dày bao phủ toàn bộ nơi này. Vừa bước chân vào, Hỉ Ca liền nhận được thông báo của hệ thống: thị giác giảm %

Đợi đến buổi tối, có lẽ thị giác còn giảm xuống nữa. Theo lời Chưa Quy Y, cũng may quái thỏ nhung ở đây đi theo cặp. Chỉ cần cô không đụng phải boss tinh anh, sẽ không xảy ra vấn đề rắc rối nào.

Trước khi đánh quái, Hỉ Ca cực kỳ nhẫn nại đi dạo một vòng, đem toàn bộ bản đồ mở ra. Diện tích đầm lầy không lớn, chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Hỉ Ca cũng tìm được NPC giao nhiệm vụ mà Chưa Quy Y nhắc tới.

Lai đại thúc là một thợ săn, trú ở căn nhà gỗ gần khu đầm lầy. Lúc Hỉ Ca vừa tới gần căn nhà gỗ, đã thấy Lai đại thúc đang ngồi ngay bậu cửa, ôm mặt thở dài. Tiếng thở dài này thông thường là dấu hiệu của loại nhiệm vụ chuyên chúc. Hỉ Ca hoan hỉ chạy tới: – “Đại thúc có chuyện phiền muộn trong lòng sao?”

Nói chuyện với NPC cũng cần kỹ xảo, câu hỏi khác nhau có thể dẫn xuất nhiệm vụ khác nhau. Hơn nữa còn phải căn cứ vào tính tình của NPC mà phỏng đoán nữa. Hỉ Ca thật sự nhìn không ra Lai đại thúc là loại người thế nào, cho nên cô chỉ có thể hỏi một cách lịch sự quy củ thôi.

“A, mạo hiểm giả đáng mến, nhìn thấy ngươi ta thật cao hứng. Thê tử của ta mắc phải một chứng đau chân, đến ban đêm, khí trời trở lạnh, chân của cô sẽ đau đớn không chịu nổi. Hy vọng ngươi có thể thu thập con thỏ nhung cho ta làm giày da.”

Hỉ Ca vốn tưởng cứ như vậy là đã lãnh xong nhiệm vụ, bất quá cô lại nhiều chuyện hỏi thêm một câu: – “Chân đau không thể chữa khỏi sao đại thúc?”

Lúc này, Lai đại thúc ảo não cúi đầu: – “Đương nhiên có thể chữa khỏi, bất quá phải tìm được đôi mắt hồng của thỏ nhung, đôi mắt tím của lân xà cùng nhụy hoa vàng của đóa chiêu diêu.” (không biết là hoa gì)

Lúc này màn hình trước mặt Hỉ Ca xuất hiện thêm một lựa chọn, nhiệm vụ thăng cấp, thưởng cho nâng cao, người chơi muốn nhận hay không?

Câu thêm vào này không làm cho Hỉ Ca cao hứng gì hết. Bởi vì vật phẩm mà Lai đại thúc liệt kê không hề đơn giản. Đại thúc đặc biệt nhấn mạnh đến màu sắc của từng vật. Cho thấy, mấy vật phẩm này là cái loại phải đánh hàng tá quái mới bạo ra một lần!

Kệ đi! Dù sao cô cũng cần tẩy sát khí, giết nhiều quái càng thuận tiện.

Lai đại thúc là người tốt, biết Hỉ Ca lần đầu tới nơi này, liền tặng cho cô một tấm bản đồ, trên đó chỉ rõ địa điểm xuất hiện thỏ nhung, lân xà và hoa chiêu diêu. Tiếp nhiệm vụ xong, Hỉ Ca được Lai đại thúc đưa cho loại túi đựng khác nhau, còn có một cái bao tay chuyên dụng cho việc hái nhụy hoa. Sau đó, Hỉ Ca bắt đầu công cuộc khiên chiến với con thỏ!

Thừa dịp mặt trời còn chưa lặn, Hỉ Ca tìm một địa phương sáng sủa một chút, bắt đầu đi lùng quái thỏ. Hỉ Ca là viễn trình công kích, trước kia chưa từng dụ quái, hiện giờ huyết lượng của cô lại giảm, chuyện dụ từng đàn quái là một hành vi cực kỳ nguy hiểm. Thế cho nên tốc độ tiêu diệt quái của cô rất chậm. Mỗi lần chỉ có thể đánh cao nhất là con thỏ.

Thỏ nhung cần phút để biến ra con mới. Thời gian tiêu diệt quái của Hỉ Ca là phút. Mỗi lần diệt xong một đợt, Hỉ Ca lại ngồi xuống thông thả thu thập da thỏ. Bình thường, cứ con thỏ thì Hỉ Ca lại lấy được một đôi mắt màu hồng. Xác suất không mấy tốt a~

Xoát quái hơn một tiếng đồng hồ, Hỉ Ca nhìn vào balô, mới được cặp mắt hồng thôi. Có lẽ do cô đứng ở một chỗ hơi lâu, hiện giờ xác suất ở khu vực này đã giảm xuống, phải con thỏ mới lấy tới một đôi mắt hồng. Không có biện pháp, đây là thiết lập của hệ thống. Hỉ Ca đành phải di dời đi nơi khác.

Vốn cô muốn tới khu vực trung tâm của đầm lầy, nơi đó xoát quái tốc độ cực mau, ngặt nổi quái nơi đó đông quá, Hỉ Ca lo sợ một mình cô chống đỡ không nổi. Con thỏ cũng biết cắn người nha. Hơn con thỏ cùng tấn công, mỗi con cắn một ngụm thôi, Hỉ Ca liền tiêu đời. Hỉ Ca quay đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có một đống thi thể thỏ. Có người? Dù sao nơi này cũng không còn lợi ích cho cô nữa, Hỉ Ca xoay người đi tìm địa điểm khác. Cô mới rời đi, nơi xa xa hiện ra một bóng dáng. Người nọ tay cầm chủy thủ, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn theo hướng Hỉ Ca vừa biến mất.

Lần này Hỉ Ca chọn địa điểm gần cái đầm. Quái ở đây không ít, có thể đánh một lần con. Hỉ Ca đeo lên toàn bộ danh hiệu để gia tăng công kích, quăng ra lần kỹ năng liền rửa sạch đám thỏ. Đàn công kỹ năng của Hỉ Ca đã lên tới cấp , mỗi lần đòi hỏi rất nhiều pháp lực nhưng lực công kích quả thật rất lớn, hơn nữa kỹ năng cấp còn có thêm một cái đặc thù thuộc tính, giây định hướng, rất có lợi cho việc xoát quái. Hỉ Ca không gặp vấn đề với chuyện hồi phục pháp lực, cho nên cô có thể không ngừng không nghĩ dẫn quái, dụ quái, giết quái.

Hỉ Ca không quên đem tiểu giọt nước từ trong balô lấy ra. Hỉ Ca rất muốn nhìn tiểu giọt nước biến thân một lần. Cuối cùng, cô thiếu một chút là tắt tiếng (gọi kỹ năng) mới thấy tiểu giọt nước biến thân.

Hắc hải nữ vương quả nhiên uy vũ. Nếu nữ vương vẫn có hình dạng cao lớn thì càng tốt hơn. Hiện giờ hắc hải nữ vương chỉ có chiều cao của tiểu giọt nước, trên tay cầm quyền trượng vừa nặng vừa to.

“Bích ba nhộn nhạo” – thấy chủ nhân bị một đám thỏ vây quanh, tiểu nữ vương lập tức công kích, quăng ra một cái đàn công kỹ năng.

Hồi xưa, Hỉ Ca từng chứng kiến hiệu ứng của bích ba nhộn nhạo, uy lực là vô đối. Nhưng bích ba nhộn nhạo của tiểu nữ vương nhà cô… Cuộn sóng xuất hiện, đúng vậy, chính là không tạo ra thương tổn đáng giá nào. Nhìn trên đầu mấy con thỏ hiện lên con số màu đỏ -, Hỉ Ca chỉ muốn chui đầu xuống đất.

An ủi duy nhất là phạm vi công kích của bích ba nhộn nhạo không ngờ rộng đến mét. Quần công kỹ năng của Hỉ Ca cao nhất là được mét thôi. Cho nên cũng không thể nói tiểu nữ vương là đồ vô dụng được, ít nhất nó có thể dụ quái.

Để một tiểu cô nương mặc quần hồng áo đen, cầm một cây pháp trượng to tổ bố đi dụ quái, trên đời này chắc chỉ có mỗi Hỉ Ca làm được việc đó thôi. Dù sao, người phối hợp cũng khá ăn ý. Bình thường, tiểu giọt nước quăng một cái quần công, nguyên đám quái nhào tới, Hỉ Ca phóng ra băng đống thuật làm chậm tốc độ của chúng, trước khi chúng có thể chạy tới cắn cô, toàn bộ đều đã ngã gục đàn đàn lớp lớp.

Hỉ Ca thật cao hứng khi thấy tiểu giọt nước vậy mà thăng một cấp. Kỹ năng triệu hoán cũng từ % đổi thành %, hình như mỗi lần triệu hoán thành công sẽ đề cao xác suất lên một chút.

Hỉ Ca nhớ lại, cô gọi ít nhất hơn một ngàn lần mới triệu hoán nữ vương được một lần. Quá không dễ dàng rồi a!!! Hơn nữa, nữ vương đúng là nữ vương, mới đi ra được một giờ liền đòi ăn khỏa hắc trân châu, nếu không cho ăn liền không chịu làm việc! May mắn là trong balô Hỉ Ca luôn trữ hắc trân châu. Hơn nữa, ở Nam Uyên đại lục, hiện giờ có không ít tân thủ vì muốn kiếm tiền nên chạy đi làm nhiệm vụ đánh hắc trân châu mà cô đề ra. Cho nên, tạm thời trong một thời gian ngắn, Hỉ Ca sẽ không thiếu hắc trân châu. Có điều, một lần triệu hoán hắc hải nữ vương, Hỉ Ca tiêu hao thể lực gấp lần lúc triệu hoán bình thường. Chỉ một chốc thôi mà cô đã ăn hết gần kim tệ thức ăn rồi. Trời ạ!

Qua vài giờ, Hỉ Ca nhìn vào balô thì thấy cô đã thu đủ cặp mắt hồng. Mặc dù hệ thống ghi chú là “cặp mắt” nhưng trông chúng giống như bảo thạch vậy, tròn tròn sáng sáng, rất đẹp, không khiến Hỉ Ca thấy áp lực tâm lý cho lắm.

Tiểu nữ vương thấy không còn quái để đánh nữa, đại khái buồn chán, nên nó biến trở lại hình hài tiểu giọt nước, cuộn người cắn ngón tay của Hỉ Ca. Đã thăng thêm một cấp, vậy mà tiểu giọt nước chẳng có biến hóa gì cả. Hỉ Ca thật vất vả mới lôi nó xuống khỏi ngón tay để quăng trở vào sủng vật không gian. Hệ thống có giải thích, sủng vật do chính người chơi bồi dưỡng sẽ phát triển trí năng, nhưng nhìn tình hình tiểu giọt nước nhà cô, muốn thấy nó có trí năng chắc phải đợi thêm một thời gian dài nữa quá ~

Lưu lại sau lưng một đống xác thỏ, Hỉ Ca rời khỏi đầm lầy, chuẩn bị đi tìm hồng lân xà. Cô chân trước vừa rời đi, phía sau đã hiện ra một bóng người. Người này cũng nhanh chóng đi theo cô, để lại dưới chân cỗ thi thể người. Hồng danh giống như Hỉ Ca không thể không có người để mắt tới, nhất là trên người cô lại mặc một chiếc pháp bào cực phẩm như vậy. Bất quá, Hỉ Ca rất là may mắn, bởi vì đã có người ở sau lưng giúp cô chắn sát khí. Thế cho nên, điểm tội ác của Hỉ Ca theo thời gian xoát quái liền giảm xuống, trong khi điểm sát khí của ai kia thì càng lúc càng tăng cao.

Hồng lân xà chỉ ở cách đầm lầy một khoảng gần, cơ bản từ đầm lầy nhìn qua liền thấy. Có điều hiện giờ sắc trời đã tối, thị lực giảm xuống mức thấp nhất, nên Hỉ Ca chỉ có thể nhích từng bước từng bước giết quái.

Trò chơi không bán đèn pin nhưng có bán mấy loại trang bị giúp gia tăng thị lực. Loại đồ vật này tương đối quý hiếm. Hỉ Ca đến nay còn chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói tới mà thôi. Thế cho nên, Hỉ Ca đành dùng % thị lực của cô để mò mẫn đánh hồng lân xà.

Hai tiếng sau, Hỉ Ca tìm không ra hồng lân xà nữa, ngược lại cô nhìn thấy rất nhiều Quỷ hồn bay lượn xung quanh. Quỷ hồn là tinh anh quái, công kích tốc độ cao, huyết lượng cũng không thấp, đồ vật bạo ra là thứ tốt. Hỉ Ca đầu tiên đánh thử một con quỷ hồn cấp. Đơn giản tính toán công kích của hai bên, sau đó kết luận, một mình cô có thể đối phó Quỷ hồn cấp, đương nhiên nếu có thể làm giảm tốc độ của nó thì càng tốt.

Đánh chết vài con Quỷ hồn, trừ bỏ kinh nghiệm, Hỉ Ca chẳng được đến thứ gì khác. Nhìn vào balô, chỉ thấy mắt thỏ nhung, không có món vật phẩm mới nào. Hỉ Ca nhìn trời, vẫn còn rất khuya, cách trời sáng còn một đoạn thời gian khá dài mà sát khí của cô còn tới điểm.

Hỉ Ca hiện giờ mệt mỏi đến độ không muốn động đậy, thế là cô tìm bãi cỏ nằm xuống.

Vùng Đông Châu Xích Hỏa có một điểm tốt, đó là ban đêm cũng rất ấm áp. Hỉ Ca nhắm mắt nằm một hồi, đột nhiên cảm giác hình như có người ở gần. Cô mở to mắt liền thấy một đôi mắt đen trong suốt đang từ trên cao nhìn xuống.

Trước đây cô vẫn luôn thấy kỳ lạ, hắn là loại người như vậy, sao có thể sở hữu một đôi mắt trong suốt đến như thế? Hắn không phải là người thuần khiết. Có lẽ nên gọi hắn là kẻ vô tâm vô phế mới đúng.

“Hỉ Ca…” – Thất Tử mặc một thân trang phục đen tuyền có đường viền chỉ màu bạc. Đồng màu đồng kiểu như vậy hẳn là một bộ sáo trang. Trang phục không thể xem là đẹp mắt nhưng nhìn vào rất có phong cách riêng. Thất Tử đứng ở trước mặt Hỉ Ca, đưa tay ra, tựa hồ muốn chạm vào mặt cô nhưng đến nửa đường liền dừng lại.

Hỉ Ca nhìn cánh tay đang đưa tới, sóng mắt lạnh băng, hỏi: – “Ngươi sao lại đến đây?”

“Ta đến tẩy hồng danh.” – Thất Tử chỉ lên đỉnh đầu. Tên của hắn sắp chuyển sang màu đen luôn rồi. Phỏng chừng hắn đã giết hơn người.

Hỉ Ca ngồi lên, nhất thời không biết phải nói gì với Thất Tử, hoặc là nói, cô hiện tại không nghĩ muốn nói chuyện với hắn.

“Hỉ Ca, còn giận sao?” – nhìn Hỉ Ca lẳng lặng ngồi lên ôm đầu gối, cúi đầu nhìn xuống hai chân, chỉ cho hắn thấy cái ót, Thất Tử thở ra, cũng ngồi xuống bên cạnh.

Hắn có thể giải quyết tất cả phiền toái nhưng lại không biết làm sao giải quyết hiểu lầm giữa hai người. Nếu Hỉ Ca trực tiếp chất vấn, hắn có lẽ sẽ giải thích. Nhưng Hỉ Ca lại không chịu hỏi, làm hắn không biết phải mở miệng như thế nào!!!

“Không.” – không phải là tức giận, chính là trong lòng có điều khúc mắc. Huống hồ, cô có tư cách gì để giận hắn đây. Thất Tử muốn ở cùng một chỗ với ai, thì liên quan gì tới cô chứ?! Có lẽ trước kia thường xuyên đi chung với hắn nên mới nảy sinh cảm giác nhầm lẫn chăng?

“Ngươi giận ta giết chết Cô Tửu sao?” – Thất Tử không muốn nhắc tới Hoa Mỹ Nhân. Nếu phải giải thích quan hệ giữa hắn và cô ta, tất nhiên phải nói ra một số chuyện Hỉ Ca không nên biết.

Thất Tử vẫn còn do dự. Hắn không biết thân phận thật sự của hắn có làm Hỉ Ca sợ hay không. Hắn tự biết cuộc sống của hắn có bao nhiêu nguy hiểm. Hỉ Ca nếu vướng vào cũng sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm, hắn đều rõ ràng, chính là hắn nhịn không được muốn tiếp cận cô.

Lúc trước, sau khi điều tra ra thân phận của Hỉ Ca, hắn liền hao hết tâm cơ để tạo quan hệ với Sở gia. Cho dù Sở gia là một đại gia tộc, thế lực cũng lớn, nhưng họ không trực tiếp liên quan đến thế giới của hắn. Khi hắn chủ động tìm tới họ, tất cả chỉ vì muốn nhìn thấy Hỉ Ca.

Hai năm trước, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Hỉ Ca, hắn đã muốn cô. Mỗi ngày đều mơ tới cái ngày hắn có thể xuất hiện trước mặt cô, như một nam nhân bình thường, nói ra câu “Anh thích em”. Nhưng rốt cuộc, hắn chỉ có thể đứng ở xa dõi mắt nhìn cô. Đôi khi hắn cũng tự hỏi, bản thân có phải mắc bệnh tương tư nặng rồi hay không?! Nếu mọi chuyện vẫn như trong trò chơi lúc trước, hắn đứng trong góc tối, lặng lẽ quan sát cô, nhìn cô sánh vai cùng người yêu, sau đó kết hôn sinh con thì đã không xảy ra chuyện rồi. Nhưng lần này cô lại xuất hiện bên cạnh hắn, lúc này Thất Tử mới biết, hắn không thể buông tay để cô rời đi. Chuyện này quá khó khăn, hắn làm không được!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio