Vốn Hỉ Ca còn muốn hỏi, vì sao chỉ có một mình em chạy tới chỗ này… nhưng nghĩ nghĩ lại không nói ra. Kỳ thật, trong lòng cô có chút chờ mong… mà chờ mong điều gì mới được đây?
Sở Tiếu Ca nhìn biểu tình ảm đạm trên mặt chị hai, thông minh như cậu đương nhiên đoán ra, có điều cậu cũng không nói gì. Kỳ thật, cả bọn đều muốn đến gặp Hỉ Ca, nhưng Thất Tử không cho. Lão đại nói thế, ai dám phản đối chứ.
Mọi người đều biết giữa Thất Tử và Hỉ Ca đã xảy ra xung đột gì đó, lại không biết rốt cuộc là chuyện gì. Thất Tử không nói, ai có gan hỏi đâu. Trước kia, khi Thất Tử có tâm tình không tốt, hắn chỉ cười xán lạn đến dọa người mà thôi. Hiện tại, nụ cười trên mặt Thất Tử biến mất vô tung, lại càng khiến cho mọi người run sợ hơn. Ai cũng có cảm giác như thể trên đầu họ đang lơ lửng thanh đao, tùy thời đều có thể lấy đi mạng nhỏ của họ.
Mới đầu, cả bọn còn tưởng có thể trông cậy vào Sở Tiếu Ca, hy vọng cậu làm nội gián đi tìm hiểu tình hình bên trong. Ai biết Sở Tiếu Ca thật là vô dụng. Không thể trách Sở Tiếu Ca được, hình tượng khủng bố của chị hai đã ăn vào xương tủy, cậu cơ bản không có gan đi dò hỏi tâm tình của Hỉ Ca nha.
“Mọi người định ở lại đây bao lâu?”
“Không biết nữa.” – Sở Tiếu Ca nhún vai.
Hồi đầu, bọn hắn dự định ở Tây Vực ít nhất phải giết qua tất cả đại boss một lần. Ai biết nửa chừng Thất Tử lại đổi chủ ý, một mực muốn tới Đông Châu Xích Hỏa. Ai cũng biết lý do vì sao Thất Tử thay đổi chủ ý, cho nên để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Sở Tiếu Ca biết, Thất Tử đối với chị hai là có chân tình. Không cần biết tình cảm trên thế giới ảo là thật hay giả, nhưng nhìn vào tác phong làm việc của Thất Tử, cậu quả thật rất khâm phục người nam nhân này.
Mặc vào pháp bào của Sở Tiếu Ca đưa, Hỉ Ca không thấy vừa ý cho lắm. Thuộc tính kém hơn pháp bào cũ, màu sắc cũng không phải màu cô thích. Bất quá, có quần áo mặc vẫn đỡ hơn… trống trơn. Hỉ Ca không có nhiều lựa chọn vào lúc này. Thứ cô tiếc nuối nhất chính là vòng cổ cướp được từ chỗ Tư Văn. Hiện giờ huyết lượng của cô lại tụt xuống một mảng. Hỉ Ca nặng trĩu ưu sầu.
Hỉ Ca giới thiệu Sở Tiếu Ca với Chưa Quy Y và Chưa Cưới Vợ. Hai người kia cũng dễ tính ghê, chưa tới một phút đã ôm cổ bá vai xưng anh gọi em với Sở Tiếu Ca rồi.
Nghe họ kể lại sự kiện bị người ta giết, Sở Tiếu Ca hơi nhíu mày. Trong đầu cậu tính toán, có thể dùng tình hình này để giúp Thất Tử đóng vai “anh hùng cứu mỹ nhân”. Tưởng tượng tình cảnh một chút, vẫn là quên đi. Nhìn bộ dáng bưu hãn của chị hai, nói không chừng chị hai đang có bão trong lòng. Tốt nhất vẫn nên tìm một tình cảnh êm dịu để Thất Tử xuất hiện thì tốt hơn.
Không ngờ, bọn họ đứng nói chuyện chưa tới câu. Hỉ Ca nhìn thấy đám người vừa giết cô lúc nãy lại xuất hiện ở cổng thành. Cổng thành cách điểm hồi sinh không xa. Hỉ Ca liếc mắt liền nhận ra Nhạt Nhạt cùng tên kiếm khách lúc nãy đã đâm cô một đao.
Thiên Lang. Hỉ Ca nhớ rõ hắn. Lúc cô mới tới Xích Hỏa Thành, Con Chuột Đào Hầm từng nói qua, cậu ta cùng Thiên Lang nảy ra vụ tranh giành bạn gái. Nói như vậy, cô gái được tranh giành kia là Nhạt Nhạt?! Ánh mắt của bạn Chuột có phải bị lé rồi không?
Hỉ Ca thấy họ, đương nhiên họ cũng thấy cô. Thiên Lang cùng Nhạt Nhạt không biết to nhỏ điều gì trên kênh đội ngũ khiến bọn người kia bật cười ha hả, sau đó cất bước qua đây.
Uy hiếp? Đe dọa? Hay muốn thị uy đây? Hỉ Ca âm thầm đoán ở trong lòng.
Thiên Lang ôm Nhạt Nhạt đi đến trước mặt Hỉ Ca, cao thấp đánh giá một phen.
“Nghe nói việc này không quan hệ tới ngươi. Ta giết ngươi một lần là đủ. Nhớ kỹ, về sau đừng theo chân bọn họ cùng một chỗ. Bằng không, thấy một lần giết một lần. Hiểu chưa?”
Loại giọng điệu này… thật sự làm cho khóe mắt Hỉ Ca giật giật. Đúng là có ý tứ nha. Hơn người vây giết cô, cuỗm đi viên hỏa thạch cộng thêm toàn bộ trang bị trên người cô, bây giờ lại nói rằng chuyện này xem như quên đi?! Hắn cho rằng cô thật sự sẽ bỏ qua sao?!
“Là bọn hắn giết chị sao?” – Sở Tiếu Ca huýt cùi chỏ hỏi Hỉ Ca.
Hỉ Ca bĩu môi, gật đầu.
“Chị bạo rớt bao nhiêu?”
“Bốn khối hỏa thạch, cộng với toàn bộ trang bị. Tính sơ sơ… khoảng vạn kim.” – Hỉ Ca cười mị mị trả lời.
Sở Tiếu Ca xác định, chị hai của cậu đang rất tức giận. Có điều, bọn cậu ở Tây Vực đánh đại boss, ít nhất giết hơn con, tổng cộng mới lụm được một khối bảo thạch mà thôi. Chị hai thế nhưng có đến khối? Thật không biết có phải nữ thần may mắn mĩm cười với chị hai hay không?
Chưa Quy Y nghe Hỉ Ca nói trang bị bạo rớt trị giá hơn vạn kim, thiếu chút nữa thì nín thở. Lúc nãy hỏi thăm, thấy cô không ca cẩm gì, hắn còn nghĩ Hỉ Ca vận khí tốt, không bạo rớt đồ gì quý giá. Đổi lại là hắn, nếu mất trắng vạn kim, hắn chắc đã phát điên rồi.
“Người này là ai?” – Sở Tiếu Ca nhỏ giọng hỏi.
“Một tên đường chủ của Đoạn Lang Minh. Em đừng nhúng tay vào, chị tự mình xử lý.” – Hỉ Ca vỗ vai Sở Tiếu Ca, ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Lang. – “Cứ như ngươi nói thôi, chuyện này liền quên đi. Đa tạ.”
Thiên Lang nghĩ Hỉ Ca là người biết điều, gật đầu, sau đó quay qua uy hiếp Chưa Quy Y cùng Chưa Cưới Vợ. Nói cái gì, bọn họ nên cẩn thận lúc ra đường, cái gì gặp một lần giết một lần. Nói thì ai cũng biết nói nha. Bất quá, ai giết ai còn chưa rõ à…
“Hỉ Ca, thực xin lỗi. Là ta xúc động không đúng chỗ, khiến ngươi bị mất nhiều trang bị như vậy.” – Chưa Quy Y đến bây giờ còn chưa gặp qua người nào sở hữu hơn ngàn kim…. chứ đừng nói đến vạn kim… số tiền lớn như vậy, hắn chỉ nghe nói, chưa từng thấy qua a~
“Không sao đâu. Chị hai của ta chính là phú bà. Thứ chị ấy không thiếu nhất chính là tiền đó!” – Sở Tiếu Ca vỗ vai an ủi Chưa Quy Y.
Hỉ Ca đi Đông Châu đại lục, cho nên cô không biết cửa hàng vũ khí của cô hiện giờ đã nổi tiếng khắp nơi. Chưởng quầy Lai Phúc càng lúc càng tinh ranh. Pháp trượng tử phẩm đầu tiên bán ngàn kim, đến cái thứ hai đã nhảy lên ngàn kim. Hơn nữa Lai Phúc còn có thể đứng giảng đạo lý với người mua vì sao giá lại tăng!!!! Giảng đạo một lần là mất tiếng đồng hồ. Sau khi nghe xong, người chơi chỉ có thể ngoan ngoãn móc tiền túi ra mua với giá cắt cổ, không những vậy, họ còn nghĩ mình đã mua với giá hời!!!
“À, chị hai, mời em ăn cơm đi. Em tặng bao nhiêu là lễ vật này, kiếm được chúng cũng không dễ dàng nha~” – Sở Tiếu Ca đột nhiên cảm giác có cái gì là lạ, quay đầu nhìn ra sau, rồi nhanh chóng quay trở lại giả vờ như chưa thấy cái gì, bắt đầu lôi kéo Hỉ Ca đi ăn cơm.