Truy nã trên diện rộng, tin tức lớn như vậy, đương nhiên rất nhanh liền rơi vào tai bọn Cát Tường. Vừa nghe thấy, cả đám đều hoảng sợ. Cát Tường vốn cho rằng Hỉ Ca chỉ chạy đi giết người ta một mạng rồi thôi. Không nghĩ tới cô lại làm ra chuyện tình lớn như vậy. Hẳn là… Hỉ Ca đã cướp đi vật gì rất quý?! Nếu không Đoạn Lang Minh cũng không tốn nhiều tiền để truy nã cô. Nhưng chờ cho Cát Tường suy đoán xong, lại phát hiện Hỉ Ca đã tắt thông tấn khí, gửi tin cho cô cũng không được.
Cứ như vậy, Hỉ Ca mất tích trước mắt công chúng.
Ban đầu, Hỉ Ca chỉ tính lượn qua Hắc Hỏa Thành một vòng thôi, không nghĩ tới cô tìm được quá trời thứ tốt ở đây, quặng thạch đủ loại cấp bậc này, còn có cao cấp thợ rèn tài liệu. Hỉ Ca bỏ ra kim để mua tài liệu, cái thấp nhất cũng là bản vẽ để rèn ám kim vũ khí. Lại dùng kim để mua hỏa lân thạch và hắc lân thạch, chừng này có lẽ đủ dùng cho ngày. Mua xong này đó, Hỉ Ca mới bi ai nhớ ra một chuyện, cô không thể ném quặng mỏ vào ba lô, chỉ có thể kéo cái đám xe quặng thạch đó đi trên đường. Bất đắc dĩ, Hỉ Ca liền ở lại Hắc Hỏa Thành, thuê một gian phòng, bắt đầu rèn đúc.
Vô luận là đại sư thợ rèn, lần đầu tiên rèn đúc bản vẽ mới đều sẽ bị thất bại. Mất khoảng giờ, Hỉ Ca mới tìm được cảm giác “đúng”, hoàn thành được bộ yên cương đầu tiên. Chỉ là lục phẩm trang bị, không có thuộc tính. Nhưng chỉ cần thành công một lần, xác suất liền tăng. Vừa bắt đầu, Hỉ Ca mất giờ mới đúc ra một bộ yên cương, về sau thì cứ nửa giờ đã làm xong một bộ. Loay hoay khoảng giờ, tiêu tốn hết một xe hắc lân thạch, trong ba lô của Hỉ Ca đã có bộ yên cương. Trong đó, bộ là hoàn thành phẩm, bộ là tàn thứ phẩm, chỉ có thể đề cao tốc độ của ngựa lên %. Mặc dù là tàn thứ phẩm nhưng nếu bày bán ở hàng quán vẫn sẽ có người mua. Bởi vì hiện tại cũng không có ai bày bán yên cương. Hơn nữa, bộ yên cương này rất không tồi, có ngân quang sáng lấp lánh, đi từ đằng xa đã thấy nó phát ra ánh sáng lập lòe, rất có phong cách a~
Hỉ Ca định làm việc tiếp nhưng bụng đói cồn cào, thế là cô quyết định đi bổ sung thể lực. Cô mới không muốn bị tình trạng giống như Cô Tửu. Ăn uống xong, Hỉ Ca lê đến cái giường ở một góc sáng sủa của căn phòng, nằm lăn ra ngủ. Khoảng tiếng sau, Hỉ Ca thần thanh khí sảng đứng lên, chuẩn bị bắt tay vào làm việc tiếp.
Đúc yên cương xong, bây giờ chuyển qua đúc thanh cự kiếm của Mặc Phi. Tài liệu rèn thanh cự kiếm này, khó tìm nhất là dong thạch. Có thể nói, thợ mỏ đào một vạn khối thạch mới có được một khối dong thạch. Hơn nữa dong thạch cũng có cấp bậc tốt xấu khác nhau. May mắn, Hỉ Ca mua được khối dong thạch thượng phẩm ở Hắc Hỏa Thành. Hai khối dong thạch, nghĩa là, cô chỉ có cơ hội để rèn thanh cự kiếm ám kim. Hơn nữa, ám kim vũ khí có xác suất thất bại khá cao. Hỉ Ca không chắc % sẽ thành công, cho nên cô quyết định rèn một số loại vũ khí khác để tìm cảm giác trước.
Hỉ Ca liên tục rèn hơn giờ đồng hồ, xác suất thành công tăng đến %. Lúc bắt đầu, cô chỉ rèn ra một vài tàn thứ lam phẩm vũ khí, sau đó tạo ra tử phẩm vũ khí càng lúc càng nhiều, cảm giác không sai biệt lắm, đã có thể chuyển qua rèn ám kim cự kiếm. Nữ thần may mắn cũng đứng về phía Hỉ Ca, lần đầu tiên đã thành công. Sau khi thành công tạo ra ám kim vũ khí, độ thuần thục kỹ năng cũng tăng lên không ít, bất quá khoảng cách lên tới Tông Sư Thợ Rèn vẫn còn rất xa. Càng kinh hỉ hơn nữa là lần thứ hai cũng thành công nốt, hơn nữa, cự kiếm số còn xuất hiện biến dị. Toàn bộ thiên tứ thuộc tính đều biến mất, đổi thành một kỹ năng gọi là phá vỡ, lúc công kích đối phương sẽ gây ra tình trạng xé rách, phòng ngự giảm điểm, còn liên tục bị xuất huyết trong s. Kỹ năng này so với thiên tứ thuộc tính còn tốt hơn. Mặc dù cả thanh cự kiếm đều là hàng trung phẩm nhưng cái số có giá trị cao hơn hẳn.
Gom toàn bộ thành phẩm vừa làm được bỏ vào ba lô, Hỉ Ca rốt cuộc bước chân ra khỏi gian phòng tối, đồng thời mở lại thông tấn khí. Đây là quán tính chung của ngoạn gia chức nghiệp cuộc sống. Mỗi lần họ bế quan đều sẽ đóng thông tấn khí để tránh bị phiền nhiễu.
Hỉ Ca vừa mở thông tấn khí, đủ loại tin nhắn không ngừng vang lên bên tai. Hỉ Ca liếc mắt nhìn một lượt, phần lớn là tin nhắn của Sở Tiếu Ca và Thất Tử. Có vẻ Niếp Lãng cũng vội vả tìm cô, tựa hồ hắn rất lo lắng cho tình trạng của cô. Hỉ Ca đầu tiên chạy tới bưu kí, gửi vũ khí và yên cương cho Mặc Phi, mấy món đồ này làm nặng ba lô của cô quá a. Sau đó cô mới nhắn tin cho Sở Tiếu Ca.
Sở Tiếu Ca nhận được tin nhắn của Hỉ Ca có vẻ rất kích động, nhưng lắng nghe một lát thì hình như không phải vậy. Tựa hồ phía bên kia xảy ra chuyện gì đó khiến hắn kích động chứ không phải vì nghe thấy tiếng của cô mà kích động.
“Chị hai, chị ở đâu? …. A…. đáng chết! Xong đời.”
Kế tiếp liền tắt tiếng. Hỉ Ca đoán, hắn vừa bị người ta giết.
… phút sau, có vẻ tình hình chiến đấu bên kia đã xong, Hỉ Ca lại nhận được thông tấn khí của Sở Tiếu Ca.
“Chị hai, mấy hôm nay chị chạy đi đâu? Mọi người ở đây tìm chị muốn phát điên.”
“Chị bế quan.”
“Chị không ở Xích Hỏa Thành đúng không?”
“Ừ… làm sao vậy?”
Hắc Hỏa Thành là một thành nhỏ, không có thế lực nào cư trú, cho nên người ở đây cũng chẳng quan tâm đến mấy cái lệnh truy nã. Hỉ Ca ở nơi này, không hề biết cô đã thành người nổi tiếng của cả Đông Châu Xích Hỏa.
“Há há… Đoạn Lang Minh phát ra truy nã lệnh, treo thưởng một vạn kim cho tính mạng của chị. Rất nhiều người cảm thấy có hứng thú với chị à nha.” – Sở Tiếu Ca cười vô tâm vô phế.
“Khỉ!!! Chẳng lẽ mạng của bổn tiểu thư chỉ đáng giá nhiêu đó tiền sao? Cát Tường ở đâu? Bảo với hắn có một quyển kỹ năng thư chị đang muốn bán.” – Hỉ Ca bĩu môi. Dù sao cô cũng là phú bà, tiền bạc có hơn vạn kim, vậy mà cái đầu của cô chỉ trị giá vạn kim là sao hả?!
“Hiện tại không được. Chúng ta đang cùng thế lực của Xích Hỏa Thành đánh loạn. Tốt nhất không nên gặp mặt. Chị vẫn nên đến Thủy Lâm đầm lầy tìm Thất ca đi. Anh ấy ở bên kia một người tẩy hồng danh rất buồn a.”
“Đánh loạn? Vì sao?” – Hỉ Ca nghe Sở Tiếu Ca nói liền sững sờ. Không phải đánh với Đoạn Lang Minh mà là thế lực của Xích Hỏa Thành!
“Không biết Thất ca làm sao lại giết chết lão đại của người ta, rồi không biết làm sao bọn họ lại biết quan hệ giữa Thất ca và chúng ta, cho nên hiện tại hai bên gặp nhau là giết đỏ mắt.”
Sở Tiếu Ca không có một chút hoang mang, ngược lại còn phấn chấn. Hỉ Ca nghe mà đau đầu.
Lão đại trong miệng Sở Tiếu Ca nhắc tới có lẽ là Niếp Lãng. Lúc trước Thất Tử tới đây làm liệp sát nhiệm vụ đã từng giết qua Niếp Lãng. Hiện giờ bị người ta mò tới trả thù, chuyện cũng thực bình thường. Bất quá, nếu Thất Tử thật tâm muốn trốn tránh một người, chỉ sợ ngay cả Niếp Lãng cũng không có biện pháp tìm được hắn. Cho nên, chuyện này rất kỳ quái. Niếp Lãng như thế nào biết được mối quan hệ giữa Thất Tử và bọn Cát Tường chứ? Đột nhiên Hỉ Ca nhớ tới… Minh Độ Thiên. Tựa hồ Niếp Lãng có quen biết Minh Độ Thiên. Hơn nữa, chuyện lần này chỉ sợ có Minh Độ Thiên nhúng tay trợ giúp, nếu không thế lực của Niếp Lãng cũng không dại gì mà ra mặt đối đầu với Thứ. Hai phe đều là bạn bè, Hỉ Ca không có hứng thú muốn chen vào. Cô cũng không nghĩ cô có mặt mũi to như vậy, làm người hòa giải. Cứ đánh nhau đi. Thắng làm vua, thua làm giặc. Đây chỉ là trò chơi mà thôi. Không ai ngu xuẩn xem đây là đời thực cả đi!
Hỉ Ca tính đem kỹ năng thư bán lấy tiền, sau đó chạy lại đầm lầy làm cho xong nhiệm vụ hái hoa. Nhưng hiện tại không thể về Xích Hỏa Thành, Hỉ Ca liền lập một kho hàng ở Hắc Hỏa Thành, đem toàn bộ vật phẩm có giá trị trên kim tống hết vào. Sau đó leo lên ngựa hướng Thủy Lâm đầm lầy mà đi.
Dù sao cô cũng là tội phạm đang bị truy nã, không thể cứ dương dượng tự đắc mà đi trên đường lớn, rồi ngu ngốc bị người ta quần ẩu. Lúc trước bị bạo rớt khối hỏa thạch cũng xem như xong, nhưng nếu bộ trang bị trên người này mà bị bạo rớt, cô chỉ có nước khóc ròng a~ Cho nên cô chọn đi đường nhỏ.
Đường nhỏ, chính là đường không có dấu chân người. Hỉ Ca cứ chạy thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lọt vào khu vực quái cấp, may mắn tránh kịp nên mạng nhỏ vẫn bảo toàn. Đi từ lúc mặt trời đứng núi đến lúc mặt trời xuống núi, rốt cuộc nhìn thấy đầm lầy.
Đường lối trong đầm lầy không dễ đi, cho nên Hỉ Ca quyết định xuống ngựa. Vừa tiến vào chưa tới phút, Hỉ Ca liền cảm thấy một mối nguy hiểm đang rình rập. Theo bản năng, cô xoay người quăng một cái băng trùy, đáng tiếc thất bại. Lúc này, trên cổ cô xuất hiện một thanh chủy thủ.
“Hỉ Ca?” – Thất Tử thu hồi chủy thủ trong tay, xấu hổ mĩm cười.