May mắn đó là Thất Tử. Nhìn rõ mặt người tới, nhịp tim của Hỉ Ca mới bình ổn trở lại. Ngẩng đầu nhìn cái tên đen thui trên đầu Thất Tử, nhịn không được, Hỉ Ca trừng mắt với hắn một cái. Mặc dù là giúp đỡ cô, nhưng… chẳng lẽ hắn không biết biến hắc danh rất nguy hiểm sao!?
“Hỉ Ca… anh đói…” – sau khi tổ đội, Thất Tử liền lò dò đi sau lưng Hỉ Ca, vẻ mặt đáng thương.
“Em trai em không đưa thức ăn cho anh sao?” – Hỉ Ca hỏi xong liền biết mình hỏi thừa. Nếu có thể nghĩ xa nghĩ sâu như vậy, Sở Tiếu Ca đã không phải là Sở Tiếu Ca.
“Nó đưa cho anh cái bánh bao…” – không đủ để xỉa răng, hơn nữa mùi vị rất là… không đúng. Nếu không phải Thất Tử nhìn thấy thể lực bản thân giảm xuống quá nhanh, khôn ngoan đứng yên bất động, phỏng chừng hắn đã đói đến tê liệt.
Thất Tử thập phần khoái trá nhìn Hỉ Ca lo lắng cho hắn. Cô kéo hắn tới dưới tàng cây, sau đó lấy trong ba lô ra một đống bánh ngọt. Thất Tử không hảo đồ ngọt nhưng nếu là Hỉ Ca đưa cho, vậy nhất định dễ ăn. Trước khi đến đây, Hỉ Ca đã ghé qua cửa hàng, bỏ ra kim tệ mua hết những thứ mà nam nhân có thể ăn. Nhìn tình hình trước mắt, quả nhiên dự liệu của cô là chính xác. Một khối bánh có thể bổ sung điểm thể lực. Thất Tử một ngụm liền ăn khối. Chẳng lẽ hắn không biết hắn vừa ăn hết kim tệ của cô a!!!
“Rốt cuộc ăn no. Chúng mình đi thôi.” – Thất Tử đem toàn bộ thức ăn thừa bỏ vào ba lô, hài lòng vỗ bụng đứng lên.
Hỉ Ca liếc mắt nhìn, xác định hắn không bởi vì ăn quá nhiều mà bị phản tác dụng, lúc này mới yên tâm đứng lên. Trời ngã về chiều. Hỉ Ca muốn nhanh chóng làm cho xong cái nhiệm vụ của Mỗ đại thúc. Nhờ có Thất Tử đi cùng, trong lúc cô hái hoa thì hắn giải quyết quái, chưa tới một giờ, cô đã thu thập xong số lượng yêu cầu.
Lúc này trời cũng vừa sập tối. Xung quanh bắt đầu xuất hiện du hồn tinh anh quái. Thất Tử hiện đã cấp. Hỉ Ca mới cấp. Hai người hợp lực có thể đối phó Quỷ Hồn tinh anh cấp rất dễ dàng.
Trên đường trở về, Thất Tử cố tình tìm kiếm vài con quỷ tinh anh để đánh. Bọn quái này không bạo ra trang bị hay tài liệu gì cả, được cái cho kinh nghiệm rất nhiều. Giết được con tinh anh quái, Hỉ Ca trực tiếp nhảy lên cấp. Nếu đánh thêm vài ngày, cô có thể thăng cấp rồi.
Sau khi lên cấp, có thể đi vào bản đồ đặc thù. Bên trong sẽ có tinh anh quái, thủ lĩnh boss này nọ, những bản đồ này có loại thích hợp để tầm bảo, có loại thích hợp để thăng cấp. Chiến trường viễn cổ cũng ở cấp mở ra, ngoạn gia có thể PK lẫn nhau, dựa theo cấp bậc danh hiệu đạt được mà phân chia phần thưởng, nghe nói rất hậu hĩnh. Hỉ Ca không thích PK ngoài dã ngoại, nhưng loại vs trên chiến trường thì cô có hứng thú lẫn chờ mong. Có thể nói, cấp mới là sự bắt đầu chân chính của ngoạn gia trong trò chơi này.
Bởi vì trời tối đen, Hỉ Ca dẫn theo Thất Tử tới lui vài vòng mới tìm được nhà của Mỗ đại thúc. Sau khi nhận lấy vật phẩm từ tay Hỉ Ca, Mỗ đại thúc liền cho cô một cái rương bạc. Bảo rương chia làm loại: thanh đồng, hắc thiết, bạc trắng, hoàng kim và kim cương. Hai loại phía sau rất khó tìm, hơn nữa còn cần đặc thù chìa khóa mới mở được. Bất quá bên trong toàn là vĩ kì vật phẩm, hoặc là hi hữu kỹ năng thư. Ba loại bảo rương còn lại thì không sai lệch nhau lắm, chỉ khác biệt về xác suất mà thôi. Muốn tìm loại bảo rương này cũng không khó, chỉ cần tìm được NPC phát nhiệm vụ, có thể làm cho NPC chủ động nâng cao yêu cầu là được. Có điều, cùng một nhiệm vụ, NPC chỉ đề cao yêu cầu một lần duy nhất. Nói cách khác, Hỉ Ca được bảo rương bạc rồi, những người đến sau sẽ không còn cơ hội đạt được nữa.
Vừa nhận bảo rương, Hỉ Ca lập tức mở ra. giây sau, nắp bảo rương bung ra, ngân quang lóe lên rồi biến mất. Hỉ Ca đưa tay vào sờ soạt. Thất Tử đứng một bên tò mò hỏi.
“Được bảo bối tốt?”
“…” – Hỉ Ca trầm mặc, lôi ra một pho tượng bạch ngọc. Bên trên khắc một dòng giới thiệu: vật phẩm đặc thù.
“Đây là tì hưu?” – Thất Tử tinh mắt hơn. Ít nhất hắn có thể nhìn ra pho tượng kia là giống gì. Hỉ Ca thì điếc đặc.
“Em chưa thấy qua sinh vật này bao giờ.” – Hỉ Ca lật tới lật lui, xem xét kỹ lưỡng cũng không nhìn thấy thông tin gì khác, có vẻ như đây là đồ vật cô không thể bán.
“Cát Tường cũng từng mua một pho tượng bạch điêu. Hình như dùng để trấn trạch (bảo hộ ngôi nhà). Em trở về hỏi thăm hắn thử xem.”
Hỉ Ca đương nhiên không mong đợi lụm được một thanh thần khí từ cái rương bạc. Cô tùy tay đem pho tượng quăng vào ba lô, sau đó theo Thất Tử đi xoát quái. Quái khu vực này đối với cấp bậc của Hỉ Ca thì không tồi, nhưng so với Thất Tử thì hơi thấp. Hơn nữa hai người lại tổ đội, kinh nghiệm chia đôi nên không được nhiều. Đánh một lát, Hỉ Ca liền muốn đổi địa phương. Hỉ Ca đối với địa hình ở đây không quá quen thuộc, nhưng Thất Tử đã ở đây ngốc vài ngày, coi như là thổ địa. Hắn mang Hỉ Ca đi tìm một địa phương có quái cấp. Hai người còn chưa ra tay xoát quái, phiền phức đã tới tìm.
Hỉ Ca và Thất Tử nhìn thấy hai bóng đen chạy lại phía này, khi nhìn thấy có người, bọn họ tốc độ liền chậm lại, sau đó quay đầu biến vào rừng. Một lát sau, hai người kia quay lại, dẫn theo một đống hắc nhân, tiến về phía họ.
Cho dù Hỉ Ca biết mình là người vô tội, nhưng trường kiếp nạn này có vẻ không thể tránh khỏi. Sức hấp dẫn của hồng danh quá lớn a. Nhưng mà, đến khi nhìn thấy đội nhân mã kia, Hỉ Ca ngây ngẩn cả người.
Không riêng gì Hỉ Ca, đối phương cũng đồng dạng ngây người. Hỉ Ca? Vì sao cũng ở đây?
“Niếp Lãng!” – Hỉ Ca thở dài. Hy vọng Niếp Lãng không xúc động bậy bạ, nếu hai phe đánh nhau, cô không muốn đánh cũng phải đánh a.