Thịnh Thế Khói Lửa

chương 97: tiểu cửu và a thất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Niếp Lãng? Không phải nickname? Khóe miệng Thất Tử bất giác nhếch lên thành một nụ cười ý nhị. Hắn không tiến lên cũng không mở miệng nói chuyện.

Niếp Lãng nhận ra Thất Tử, chẳng qua vì sao tên kia lại cùng một chỗ với Hỉ Ca? Họ là vô tình gặp mặt? Hay là người quen từ trước?

“Hỉ Ca, đây là bằng hữu của em sao?” – Niếp Lãng hỏi thử một câu.

“Đúng… đây là Thất Tử.” – Hỉ Ca nhìn nhìn, thấy hai người không ai có ý định đi lên đánh “người chết ta sống”, trong lòng liền yên tâm. Thật ra về phía Niếp Lãng, cô không quá lo lắng. Người này rất sĩ diện, tuyệt đối sẽ không ra tay đối phó Thất Tử ngay trước mặt cô. Điều cô lo lắng là Thất Tử có hay không tại đương trường đi lên giết Niếp Lãng, bởi vì đó chính là phong cách của hắn.

“Nghe danh đã lâu! Cữu ngưỡng!” – Niếp Lãng nhìn Thất Tử, cười như gió xuân.

“Không dám nhận!” – Thất Tử cũng cười. Hỉ Ca nghiêng mặt qua nhìn. Nụ cười này so với mặt trời tháng còn chói lọi hơn. Cô bất giác phát run.

Mặc kệ, chỉ cần hai người nể mặt mũi của cô, không nhào vào đánh nhau, vậy thì xem như cô chưa nhìn thấy cái gì. Lại nói, nếu Niếp Lãng biết lúc Thất Tử giết hắn, người đứng kế bên giúp đỡ là cô, không biết Niếp Lãng sẽ có cảm tưởng gì?

“Anh đang tìm người sao?” – Hỉ Ca không muốn hai người bọn họ cứ nhìn nhau cười rợn da gà như thế nên vội vàng mở miệng.

“Đúng vậy, tên thích khách.” – Niếp Lãng vừa trả lời vừa liếc mắt nhìn Thất Tử, vẻ mặt đăm chiêu. Còn Thất Tử thì chẳng tỏ vẻ gì cả.

“Hình như ở bên kia.”

“Vậy được, anh đi trước. Hôm nào lại tới tìm em.” – Niếp Lãng hình như hiểu được ý tứ của Hỉ Ca, nhìn cô cười một cái, lời nói rất có thâm ý. Tìm cô? Đến đâu tìm a?

“Được…” – Hỉ Ca thở ra.

Niếp Lãng theo hướng Hỉ Ca vừa chỉ mà dẫn người đi. Mới vừa ra khỏi tầm mắt, hắn liền dừng chân.

“Lang ca?” – một kiếm khách đứng phía sau hắn tiến lên chờ lệnh.

“Khôn Cùng Năm Tháng không phải đang than nhàm chán sao, liền kêu cô ấy kéo nhân thủ qua đây đi. Chỉ cần Hỉ Ca vừa rời khỏi liền đem Thất Tử hạ sát. Nếu hắn không chết, bảo cô không cần trở về nhìn mặt ta.” – Niếp Lãng bình tĩnh phân phó, âm thanh trong bóng đêm cũng không lan xa, rất nhanh liền theo gió phiêu tán. Nhưng sự âm lãnh trong câu nói kia vẫn quanh quẩn bên tai những người ở đó.

“Đã hiểu.” – Bọn họ đều là người theo chân Niếp Lãng từ lâu, dĩ nhiên hiểu được tính cách của lão đại. Vừa rồi không ra tay, đủ thấy mặt mũi của Hỉ Ca cũng thật lớn.

Nhìn Niếp Lãng rời đi, Hỉ Ca mới hít vào một hơi thật sâu. Niếp Lãng chắc chắn không bỏ qua, nhất định sẽ tìm Thất Tử trả thù, đây là điều tất nhiên. Cô quay đầu nhìn Thất Tử, bĩu môi, ai cũng nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Thất Tử nên thường thường sẽ quên mất hắn cũng rất có tâm kế. Hắn yếu hơn Niếp Lãng sao? Làm sao có thể!!! Có thể cười như bồ tát khi cắt cổ đối thủ, người như hắn còn cần cô lo lắng sao?

“Hỉ Ca~”

“Hử?”

“Em biết Sói Xám Ăn Cừu?”

“Phải.”

“Quan hệ tốt lắm sao?”

“Bình thường.” – Cô vốn xem Niếp Lãng chỉ là bạn bè, còn không có ý nghĩ sẽ phát triển thành mối quan hệ gì gì đó.

“Em không nghĩ sẽ gọi Cát Tường đưa vài người lại đây hổ trợ sao?”

“Không cần.”

Thất Tử mĩm cười. Vậy là mấy ngày tới Hỉ Ca sẽ không rời hắn nửa bước. Tên kia… sẽ không tìm được cơ hội để xuống tay.

Ở cùng một chỗ với Thất Tử chưa bao giờ Hỉ Ca thấy nhàm chán, cho dù chỉ đánh quái rồi đánh quái, Hỉ Ca đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhẹ nhàng. Nhìn cái hắc danh trên đầu Thất Tử chuyển sang hồng danh, Hỉ Ca vui mừng cho rằng đó là thành tựu của cô. Hỉ Ca bây giờ mới hiểu vì sao Thất Tử thường thường sẽ biến mất một đoạn thời gian, sau đó lúc gặp lại thì cấp bậc người liền cách nhau một khoảng. Tên nam nhân này thường xuyên phải đi tẩy sát khí, một ngày giờ, trừ bỏ hạ tuyến ăn cơm ra, hắn toàn tâm xoát quái, cấp bậc không tăng nhanh mới là lạ.

Hai người cùng đánh, chỉ sau ngày, Hỉ Ca vậy mà thăng lên cấp.

Hậu quả của chuyện này là… Hỉ Ca nhìn thấy quái, hai mắt liền biến thành màu đen. Điều duy nhất an ủi cô chính là… xác suất triệu hoán thành công của tiểu sủng vật nhà cô tăng lên không ít. Trong ngày này, Hỉ Ca đã triệu hoán thành công lần. Mặc dù tiểu hắc hải nữ vương có lực công kích yếu đến thảm thương, nhưng Hỉ Ca đã nhìn thấy hy vọng trước mắt.

Thấy sát khí trên người Thất Tử giảm còn điểm, giới hạn thời gian chơi game của Hỉ Ca cũng đã đến thế là cô hạ tuyến. Thất Tử không chút do dự cũng hạ tuyến theo. Hắn có dư biện pháp để đối phó với đám người đang theo dõi kia. Hắn không do dự chuyện bị hồng danh. Nhưng hắn thích được cùng Hỉ Ca ở chung một chỗ. Hai người họ bây giờ chỉ có thể đánh quái chứ không thể làm chuyện khác, đúng là tiện nghi cho bọn người kia.

“Chị hai, điện thoại.” – Hỉ Ca vừa thoát tuyến liền nghe tiếng của Sở Tiếu Ca từ dưới phòng khách vọng lên.

“Là ai gọi?” – Hỉ Ca khoát vội cái áo, chạy xuống lầu.

“Không biết. Nghe như tiếng nam nhân mà cũng giống như nữ nhân.” – Sở Tiếu Ca nhún vai, lần đầu tiên trong đời cậu nghe một thanh âm quỷ dị như vậy.

“Ừm…” – Hỉ Ca lập tức biết người gọi tới là ai. Người mà cô nhận thức, có giọng điệu đó, cũng chỉ có một người mà thôi.

“Hỉ Hỉ a~ đã lâu không gặp. Có nhớ ta không?” – một giọng nói trung tính mang theo ý cười ý khiêu khích lọt vào lỗ tai Hỉ Ca, làm cô thiếu chút nữa quăng luôn cái điện thoại.

“Ngươi ở đâu?” – Hỉ Ca khoáy lỗ tai một hồi cho thông thuận, rồi mới điểu chỉnh tư thế thoải mái ngồi xuống ghế sô pha.

“Ngoài cửa nhà ngươi.”

“… ngươi nói giỡn hả?” – mất tích năm, vừa xuất hiện liền đứng ngay trước cửa, có phải sợ cuộc sống của cô quá thái bình rồi không?!

“Ta là nói thật nha~ Đại môn nhà ngươi cứng quá a~”

Vừa nghe đến đó, Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca đồng thời quay đầu nhìn ra cửa, bởi vì cánh cửa đặc chế vừa rên lên một tiếng “cách”, sau đó liền bị người bên ngoài đạp đổ. Kế tiếp, hai người nhìn thấy một tiểu cô nương mặc một cái quần bồng bồng màu đen thong thả đi vào nhà.

“Ngươi… ngươi…. là… ai?” – Sở Tiếu Ca vẻ mặt kinh sợ.

Vị tiểu cô nương thoạt nhìn giống như búp bê kia mĩm cười, quơ quơ chiếc điện thoại màu hồng đang cầm trên tay, chu môi: “Hỉ Hỉ~~” Sau đó, Sở Tiếu Ca quả thật thấy chị hai nhà mình bị người nào đó nhào vào ôm cứng.

“Tiểu Cửu, ngươi có thể không cần kích động như vậy hay không?” – Hỉ Ca bị người nào đó đè xuống sô pha, vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài. Đều là lỗi của cô a. Lúc trước không nên nhõng nhẽo đòi ông cậu dẫn đi Hắc thị chơi, như vậy sẽ không bất hạnh nhận thức người nào đó, bi thảm nhất là bất hạnh này kéo dài đã hơn năm.

Hôm đó, Hỉ Ca nhìn thấy một cô bé chừng tuổi ở Hắc thị bị người ta đánh. Thế là cô liền ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó thì quen biết Tiểu Cửu. Trước khi biết Tiểu Cửu, cô còn tưởng Tiểu Cửu là bị người ta bắt nạt. Sau khi biết rồi… haiz… Hỉ Ca không khỏi cảm thương vị đại thúc bưu hãn kia, cũng không khỏi cảm thương cho bất hạnh của chính cô.

“Hỉ Hỉ, ta có quà cho ngươi.” – Tiểu Cửu nhìn thấy mình mém chút ép Hỉ Ca nghẹt thở, cuối cùng lộ ra chút nhân tính, nhổm dậy, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh, thuận tiện cầm lấy trái nho Sở Tiếu Ca vừa cắn một nửa.

“Cái kia…” – Sở Tiếu Ca nhìn nửa trái nho trong tay mình tự nhiên biến mất, ngây người mất mấy giây, định giơ tay ra giựt lại, nhưng ánh mắt của chị hai đã khiến cậu rụt về. Được rồi, không ăn nho vậy thì chuyển qua ăn quýt đi. Mới vừa tước xong vỏ quýt, còn chưa kịp bỏ vào miệng, nửa đường đã bị người nào đó cướp luôn. Sở Tiếu Ca thậm chí còn không kịp nhìn thấy múi quýt làm thế nào từ trên tay cậu lọt vào mồm của người nào đó.

“Lễ vật thì không cần…” – Hỉ Ca ho khan một tiếng. Mấy món lễ vật của ngươi có thể dùng được chắc?! Hỉ Ca nhớ đến một đống lễ vật nhét dưới gầm giường, trong lòng hoảng sợ, lỡ như ngày nào đó có người chạy tới khám nhà, phán cho cô tội tàng trữ đồ phi pháp rồi tống vào ngục giam thì sao đây!

“Ta chọn lâu lắm đó, đến, mau xem…” – Tiểu Cửu sờ soạng trong túi xách một hồi, còn chưa lôi ra thứ gì đã bị Hỉ Ca một phen giữ chặt tay, lôi lên lầu.

Phanh~ Cửa phòng đóng lại. Sở Tiếu Ca nhìn mấy múi quýt rơi lăn lốc dưới sàn nhà, nhíu mi, không biết chị hai nhà cậu bị cái gì kích thích?

“A, không xong, đặt tuốt ở dưới. Ngươi chờ một chút.” – Tiểu Cửu từ trong túi xách lôi ra nào súng, nào đạn, nào dao, nào kéo. một lát sau, một cái chủy thương màu bạc nằm gọn trong tay Hỉ Ca.Chủy thương không phải chủy thủ (dao găm). Lưỡi của nó có hình dạng như mũi thương (ngọn giáo trên đầu của cây thương). Có điều nhỏ gọn hơn cây thương, độ dài chỉ bằng bàn tay nên gọi là chủy thương.

Hỉ Ca mới không cần chủy thương. Cô bắt đầu dùng binh khí thời gian gần đây thôi. Kỳ thật, cô có thói quen dùng quyền đầu (nắm đấm). Bất quá, Tiểu Cửu lại rất am hiểu về vũ khí. Trước kia Hỉ Ca còn chính mắt nhìn thấy Tiểu Cửu tự làm ra một loại máy chế tạo (mũi) thương, thực sự làm ra đến một cây thương. Cô không biết nghề nghiệp của Tiểu Cửu là gì. Nhưng cô biết thỉnh thoảng Tiểu Cửu sẽ bị thương.

Mặc dù vị bằng hữu này là loại người nguy hiểm, nhưng không có biện pháp, người nào đó đã tự động xem Hỉ Ca là bạn thân duy nhất. Đừng nhìn bề ngoài nhỏ bé mà phỏng đoán, sự thật thì Tiểu Cửu còn lớn hơn Hỉ Ca một tuổi. Đại khái như người ta nói là, trời sinh lệ chất. Cứ nhìn làn da bóng lưỡng như con nít của Tiểu Cửu, Hỉ Ca thật sâu thở dài.

“Ngươi đặc biệt chạy đến đây thăm ta, không phải chỉ để tặng lễ vật đi?” – món đồ chơi này không có đạn, Hỉ Ca cũng đỡ lo.

“Đúng là không phải. Ta thật ra vì chuyện của ngươi mà trở về.” – Tiểu Cửu bổ nhào lên giường của Hỉ Ca, lăn lộn vài vòng – “Thật thoải mái quá a~ Thích hơn ngủ ở giường đá nhiều.”

“Chuyện của ta?” – Hỉ Ca một không ra khỏi cửa, hai không ra khỏi nhà, vậy mà cũng có phiền phức sao? Hơn nữa, cho dù có, cũng không đến nỗi khiến Tiểu Cửu lo lắng đến mức tự mình chạy tới chứ?

“Ngươi đó a…. bị một kẻ điên bỏ tiền ra treo huyền thưởng mua mạng.” – Tiểu Cửu nhắm mắt nằm ở trên giường.

Huyền thưởng? Hỉ Ca có nghe qua thứ này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình cùng nó có quan hệ gì. Tiểu Cửu từng nói với cô huyền thưởng là gì. Chỉ cần giết một người trên danh sách huyền thưởng, người ta có thể sống xa xỉ cả đời.

“Ta đã đắc tội với ai?” – bảng danh sách huyền thưởng không lộ ra tên người treo giải. Bất quá nếu Tiểu Cửu đã nói, nghĩa là cô ấy biết người treo giải là ai.

“Ta cũng thấy kỳ quái. Bà điên kia làm sao lại biết ngươi. Này, ngươi gần đây có gặp tên quái gỡ nào không?”

Hỉ Ca nhíu mày, nếu nói tới quái gỡ, cũng chỉ có A Thất, còn có vị thiếu chủ đã mang găng tay trả cho cô.

“Ta gần đây có gặp một người tên là A Thất.” – Hỉ Ca không muốn giấu diếm Tiểu Cửu.

“A Thất… hắn gọi là A Thất? Không có tên sao?” – vừa nghe đến thì Tiểu Cửu vẫn mang vẻ mặt bình thường, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc lẫn sợ hãi.

“Hắn chỉ nói hắn gọi là A Thất thôi. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” – Hỉ Ca biết thân phận của A Thất không đơn giản. Chỉ không ngờ lại khiến Tiểu Cửu có phản ứng kịch liệt như vậy.

“Đương nhiên có vấn đề. Ngươi làm thế nào nhận thức hắn? Bất quá… hắn không thể nào muốn tìm ngươi gây phiền toái đi.” – bằng không trước mắt ta chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể. Tiểu Cửu xoay chuyển ánh mắt, khuôn mặt xinh xắn nhăn thành một đoàn. Cô e dè liếc nhìn Hỉ Ca. Hỉ Ca không nên quen biết Thất ca a. Người đó… ngay cả chính cô cũng không dám đụng tới. Nghĩ đến thôi, Tiểu Cửu nhịn không được rùn mình.

“Hắn nguy hiểm lắm sao?” – Hỉ Ca lại không thấy A Thất có cái gì đáng sợ. Đúng là A Thất có hơi nhiễu sự, lại khoái chọc nghẹo cô, thỉnh thoảng gửi tin nhắn nói chuyện phiếm, này cũng không tính là nguy hiểm chứ?!

“Không phải.” – Hắn không phải nguy hiểm, mà là phi thường nguy hiểm!! Tiểu Cửu trong lòng leng keng kêu lên tiếng – “Thôi, quên đi. Trước không đề cập đến hắn. Bây giờ, nếu trong nhà không có chuyện gì khẩn cấp, ngươi tốt nhất theo ta ra ngoài đi trốn. Tên của ngươi vừa xuất hiện trên bảng danh sách, ta liền cấp tốc chạy lại đây. Phỏng chừng bọn người kia cũng sẽ rất nhanh tìm tới.”

“Cần thiết sao?” – Hỉ Ca nhíu mày. Cô không thích cảm giác này, cho dù biết Tiểu Cửu không nói dối, nhưng đột nhiên biết được có người muốn mạng của mình, sao nghe giống như đang nằm mơ vậy?! Một cơn ác mộng.

“Bọn người tới có thể không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng bọn hắn ở trong tối, ngươi một mình không thể đối phó đâu. Cho dù thêm ta cũng không thể.” – Tiểu Cửu còn chưa nói xong, di động của Hỉ Ca đã vang lên.

Hỉ Ca sờ soạng lên đầu giường.

“A lô…”

“Hỉ Ca a~~” – phía bên kia điện thoại là âm thanh của một người nam nhân.

“…” – đây gọi là “vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới” hả?! Hỉ Ca hắng giọng – “Tìm ta có chuyện gì sao?”

“Mở giùm cái cửa.”

“Ngươi ở đâu?” – lần này đến phiên Hỉ Ca nhảy dựng, mở cửa gì?

“Cửa nhà ngươi a” – lúc này, trước cửa Sở gia, một nam nhân mặc quần bò, áo sơ mi, trên tay cầm cái tô, dựa vào tường, vẻ mặt tươi cười xán lạn, chính là A Thất.

giây sau, Hỉ Ca lảo đảo từ trên lầu chạy xuống, thô bạo mở cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một tô thịt bò tỏa hương nồng nặc, sau đó là khuôn mặt của A Thất.

“A, có đồ ăn.” – Sở Tiếu Ca bị bỏ đói từ nãy đến giờ, nhìn tô thịt thì mắt liền tỏa sáng. Chị hai kéo Tiểu Cửu đi lên lầu, cậu không dám tự tiện quấy rầy. Cho dù đói bụng, cậu cũng chỉ có thể chui vào góc tường đào giun.

Bây giờ ngửi thấy mùi thịt, Sở Tiếu Ca không quản người đứng ngoài cửa là ai, có quen hay không quen, cánh tay của cậu đã tiếp nhận tô thịt trong tay A Thất, sau đó chạy một mạch vào nhà bếp. Hỉ Ca nhìn Sở Tiếu Ca nhà mình vừa chạy vừa chảy nước miếng, cô ú ớ kêu tiếng. Cô rất muốn một cước đá em trai dzính dzách (tường). Thấy đồ ăn liền chộp tới, cũng không sợ bị độc chết hả?!

“Ngươi chạy tới chỉ vì muốn tặng thịt?” – không lẽ để cảm tạ cô lần trước chỉ hắn cách nấu thịt bò sao?

“Dĩ nhiên không phải.” – A Thất hơi nghiêng người, đưa tay chỉ qua căn biệt thự sát vách – “Chúng ta hiện tại là hàng xóm.”

… Hỉ Ca ngớ ra. Nếu nhớ không lầm, ngày hôm qua, chủ nhà bên đó còn chào hỏi cô đi? Thế nào hôm nay đã đổi chủ rồi? Thổi bong bóng cũng không nhanh như vậy a~

“Ngươi mừng đến nỗi không nói thành lời à?” – thấy Hỉ Ca ngẩn người, A Thất cười mị mị nói.

“Không, ta đang suy nghĩ có nên chuyển nhà không.” – Hỉ Ca không một chút lưu tình đáp trở về. Cô không đến nỗi trì độn, đương nhiên biết tên nam nhân trước mặt này không phải là du đãng bình thường. Cô cảm thấy kế hoạch bỏ trốn cùng Tiểu Cửu đúng là ý kiến hay.

“Đừng vô tình mà ~~ Nói làm sao chúng ta cũng có chút quen biết.” – mặc dù chưa được gia chủ mời nhưng A Thất rất tự nhiên đi vào nhà, còn thuận tay đóng cửa.

“Ta không quen ngươi.” – Hỉ Ca đi vào phòng bếp, nhìn thấy Tiểu Cửu rất không có hình tượng đang ôm tô thịt nhai ngấu nghiến, mà Sở Tiếu Ca thì bị còng hai tay trên ghế, trong miệng còn bị nhét quả châu.

Hỉ Ca quên nói trước với Sở Tiếu Ca, Tiểu Cửu chỉ có một thói xấu duy nhất thôi, đó là háo ăn. Tuyệt đối không nên cùng cô ta tranh đồ ăn, bằng không sẽ xảy ra án mạng!

“Hỉ Hỉ ~ Thịt rất ngon nga~” – Tiểu Cửu giơ tay, đem tô thịt nâng lên, nhưng vừa nhìn thấy người đứng sau lưng Hỉ Ca, thiếu chút nữa đã đem thức ăn trong miệng phun ra.

“Thất… thất… thất… ca!” – Tiểu Cửu gian nan nuốt miếng thịt xuống, khuôn mặt nháy mắt trắng bệch.

Thật thần kỳ!! Sắc mặt có thể biến nhanh như vậy! Hỉ Ca cảm thán trong lòng. Không ngờ Tiểu Cửu và A Thất biết nhau. Vậy A Thất làm nghề gì nhỉ? Tiểu Cửu là cô nhi, cũng không có huynh đệ chị em gì cả. Vậy mà cô ta lại kêu A Thất là Thất ca. Còn có, Hỉ Ca chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Cửu sợ thành bộ dáng như hiện tại.

“Tiểu Cửu, đã lâu không gặp!” – A Thất biểu tình rất bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Cửu một cái, cũng không tỏ vẻ gì khác.

“Thất… thất… thất ca là đến chơi?” – mặc dù sợ hãi nhưng Tiểu Cửu vẫn tận lực làm cho cảm xúc ổn định trở lại. Sự tình liên quan đến tính mạng của Hỉ Ca, cô phải hỏi cho rõ ràng.

Vừa rồi nghe Hỉ Ca nói có nhận thức A Thất, Tiểu Cửu cũng không nghĩ hai người lại thân đến mức độ này. Thất ca vậy mà mang tặng Hỉ Ca một tô thịt bò? Không biết trong tô thịt này có bỏ độc hay không?!

“Ngươi nghĩ sao?” – A Thất kéo chiếc ghế qua, đặt ở bên cạnh Sở Tiếu Ca, ngồi xuống. Bị cột trên ghế, lại bị chặn miệng, Sở Tiếu Ca khốn khổ lấy chân đá vào người A Thất.

Tiểu Cửu nhìn thấy liền run run, lo lắng không biết cái chân nhỏ của Sở Tiếu Ca có bị ai kia chặt đứt hay không. Kết quả, A Thất mĩm cười nhìn Sở Tiếu Ca, sau đó lôi trái châu ra, còn thuận tiện đem còng tay cởi bỏ.

“Anh, sao bây giờ mới tới?” – Sở Tiếu Ca vừa thoát thân liền cầm tay A Thất xoay tới xoay lui, rõ ràng cái gì cũng không có, vậy còng tay như thế nào lại được tháo ra nhẹ nhàng như vậy?

“Bí mật.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio