Trong cung Minh Hòa, Thái hậu uống một hơi cạn sạch thuốc cung nữ vừa bưng lên, sau đó nói với Khang vương đang ngồi phía dưới, “Phạm Thành Mậu mưu phản rồi sao?” Giọng nói mang vẻ hưng phấn ngay cả chính bà cũng không biết.
Hiển nhiên Khang vương biết ý tứ của Thái hậu, nói, “Đúng vậy, con cũng mới nhận được tin tức.” Theo lý mà nói đáng lẽ Minh Hòa cung cách biệt với bên ngoài, vốn không biết những tin tức này, nhưng Khang vương lại cảm giác, hình như Hoàng đế cố ý tiết lộ cho bên này, dĩ nhiên y cũng thoải mái nhận lấy.
Thái hậu tựa vào gối mềm phía sau, thở phào nhẹ nhõm nói, “Thật sự không ngờ tới.”
Khang vương biết Thái hậu chắc chắn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bọn họ bây giờ đã không giống như ngày trước nữa, chẳng biết xung quanh ai là nội gián, có đang nghe lén hay không?
“Thuốc này thật đắng, Tuệ cô ngươi bưng tới một chén nước mật ong đi.” Thái hậu từ trước đến giờ không thích đồ ngọt, dù là lúc uống thuốc cũng không cần, nên các cung nữ không chuẩn bị, thế mà lúc này muốn đột ngột làm Tuệ cô sững sờ, có điều bà cũng là lão nhân trong cung, tất nhiên biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, cúi đầu đáp một tiếng lại lui ra ngoài.
Chờ Tuệ cô ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn hai người Thái hậu và Khang vương.
Thái hậu không thể che giấu sự hài lòng nổi nữa nói, “Cuối cùng ông trời cũng có mắt, lúc đầu ta nói Phạm Thành Mậu mặc dù không đủ cơ trí, nhưng là người có lòng trung thành.”
Khang vương hơi sợ hãi đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai, lúc này mới yên tâm nói, “Nhưng......, mẫu hậu cứ như vậy, Hoàng đế hắn sẽ yếu đi sao?”
Chỉ cần người có lòng nghĩ cũng không khó điều tra ra được Phạm Thành Mậu là người của Thái hậu, cho nên Phạm Thành Mậu mưu phản ở một trình độ nào đó cũng đã tỏ rõ lập trường kiên định của mình.
Lúc đầu không đến cứu viện kịp thời, nhưng bây giờ cũng không tán thành Đức Vũ Hoàng đế đoạt quyền.
“Xem như nó có mạnh như thế nào, cũng đành phải cúi đầu dỗ dành ta, để ta đi khuyên Phạm Thành Mậu quy hàng thôi, vì hoàng quyền có chuyện gì không thể làm? Đại trượng phu co được giãn được mới đúng.” Thái hậu cười giễu nói.
Khang vương vẫn còn lo lắng nơm nớp lo sợ, từ nhỏ y lớn lên dưới ánh hào quang, trong mắt y ca ca là một nam tử rất xuất chúng, văn thao vũ lược không gì không ưu tú, là tấm gương cho y học tập, cho nên trong tiềm thức, y luôn cảm thấy mình không sánh bằng vị ca ca này.
Người khác nói còn dễ, nhưng một khi gặp phải vị ca ca này, dù không so sánh nhau, cũng theo bản năng cảm thấy mình nhất định kém hơn, nhất định sẽ thua.
Cũng vì vậy khi ban đầu nghe nói Đức Vũ Hoàng đế mang binh công thành y đã sợ hãi cái gì cũng không nguyện ý làm, trực tiếp trốn chạy cũng là nguyên do này, dĩ nhiên Thái hậu cũng có tác dụng quan trọng, dù sao lúc ấy Thái hậu nói muốn bảo tồn thực lực, sau này từ từ tính, nhưng nguyên nhân chính là do y sợ vị ca ca này.
Thái hậu nhìn tính tình Khang vương đang do dự, không nhịn được cau mày, vốn muốn phát giận, sau lại cảm thấy nếu nhi tử lạnh lùng, cố chấp giống như Thái tử, thì sao bà có thể giao phó cho người hiếu thuận như y vậy? Có được tất có mất đúng không?
Nghĩ như vậy, tâm tình Thái hậu bỗng tốt hơn nhiều, kiên nhẫn giải thích, “Xem như nó không muốn cúi đầu để ta đi thuyết phục Phạm Thành Mậu quy hàng, nó luôn muốn xuất binh đúng không?”
Thái hậu nói đến chỗ này lại uống một hớp trà, nước trà đầy lá lợn cợn rất khó uống, cũng không ngăn trở được tâm tình vui sướng của bà, “Theo tính tình của nó, tất nhiên nó muốn tự mình xuất chinh, đến lúc đó thì nhìn xem, bây giờ chính là lúc dân tâm không yên, Kinh thành bỏ trống, quốc khố trống rỗng, sao nó có thể an tâm đi đánh giặc?” Sau đó khi bà tìm được cơ hội thích hợp tạo ra nghiệp lớn, phải biết kinh đô này chính là nơi bà kinh doanh hơn nửa đời người, chỉ cần là nơi có thể hái ra tiền đều có người của bà.
Dù Hoàng đế có giết mấy trăm người, chẳng lẽ muốn giết hết tất cả văn võ triều đình sao? Vậy ai sẽ làm việc cho nó?
Khang vương cũng biết Đức Vũ Hoàng đế vì lung lạc binh lính Hung Nô, đã ra không ít bạc, không có bạc thì sao có lương thực, thế thì đánh chiến thế nào? Binh lính cơm ăn không đủ no tất nửa bước khó đi. “Cho nên mặc kệ nó đánh hay không đánh, vấn đề luôn khó khăn không phải sao? Sau đó Hoàng đế sẽ lâm vào tình trạng bị động?”
Lúc này Thái hậu mới lộ ra nụ cười cao hứng nói, “Đúng vậy.”
“Vậy mẫu hậu, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Đợi.” Thái hậu trầm ổn nói, chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt..., tốt đến nỗi nhìn thấy những cây hòe trong sân viên cô cô linh linh cũng có tư vị phiêu dật xuất trần.
Khang vương phi đứng trước cửa gương mặt trầm tư, thái độ âm tình bất định (khó dò), hiển nhiên nàng đã tới một lúc lâu,. sau đó đã nghe được toàn bộ lời nói của Khang vương và Thái hậu.
Theo lý mà nói bọn họ bây giờ rốt cuộc đã có hi vọng, nàng nên vui mừng mới phải, nhưng nàng lại cau mày, dáng vẻ u sầu, đôi chân đứng trước ngưỡng cửa cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là lùi lại, vội vã trở về.
Chu Thanh Nhược chưa từng cùng Hoàng đế tách nhau lâu như vậy, từ ngày nhận được quân báo Phạm Thành Mậu mưu phản, Hoàng đế vẫn bận rộn ở Ngự Thư phòng, ngay cả buổi tối cũng ngủ bên kia, Chu Thanh Nhược vốn muốn đi xem một chút, nhưng là nhớ tới chuyện lần trước Hoàng đế bế nàng đến Ngự Thư phòng, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, nghĩ không chừng những đại thần kia đang nói nàng không tuân quy củ, dĩ nhiên quan trọng nhất chính là Chu Thanh Nhược thật sự không thích xuất đầu lộ diện như vậy, lại nói dù sao quốc sự là quan trọng nhất, vẫn không nên quấy nhiễu y.
Đúng lúc Chu Thanh Nhược cũng có chuyện phải làm, cho nên cố nén nỗi nhớ nhung trong lòng.
Lúc cô cô Chu Thanh Nhược - Chu Tố Mai nhận được ý chỉ vào cung trong lòng cũng nóng nảy nửa ngày, vừa lo lắng bất an, vừa tự tin.
Bà khủng hoảng bất an là Chu Thanh Nhược có thể tức giận với bà vì lúc trước không để ý đến ý nguyện của nàng mà khi đợt tuyển tú ba năm một lần đã đưa tên nàng tiến nhập cung hay không, cảm thấy tự tin vì mặc dù bây giờ Chu Thanh Nhược được sủng ái, nhưng đã từng là Tần phi của Khang vương, danh tiếng không tốt, không có ai trong triều làm chỗ dựa, tứ cố vô thân, cho nên nếu nàng thông minh, dĩ nhiên phải cùng bà biến chiến tranh thành tơ lụa, hai bên cùng hợp tác mới đúng.
Nhưng bà vẫn không chắc.
Nếu nói Chu Thanh Nhược thông minh không, vậy dĩ nhiên là thông minh, âm thầm cùng mình đấu lâu như vậy, thực cũng nhiều lần chịu ăn thiệt, thậm chí bị nàng giấu diếm chuyện cùng nhà hàng xóm Từ Uẩn.
Nha đầu này nhìn không có gì, lại có thể thu phục được con trai Từ Đại học sĩ - Từ Uẩn, giải Nguyên hai tỉnh Chiết Mân trong tay, cắm đầu nghe theo nàng, nghe lệnh của nàng, còn có thể lừa gạt mẫu thân Từ Uẩn, trong mắt chỉ nhìn thấy nàng.
Thậm chỉ có thể thuyết phục cữu mẫu của mình đi nói tốt cho nàng, để Vũ Định Hầu đồng ý hôn sự này... Nếu không phải mẫu thân Từ Uẩn Hà thị không biết nội tình tới đây ám chỉ tổ phụ thân thể không khỏe, sợ bệnh qua đời sẽ làm trễ nãi hôn sự, ý tứ muốn đính hôn sớm một chút, nàng cũng không phát hiện ra! Lúc đó nàng chỉ có thể nén khó chịu nuốt khí tức xuống, Chu Thanh Nhược thế mà có thể ngấm ngầm qua lại như vậy!
Nàng và cái nương kia của nàng quá giống nhau, nhìn như dịu dàng uyển chuyển hàm xúc nhưng trong xương lại ẩn chứa sự ngông nghênh cao ngạo, yêu thích tự do, vô cùng lỗ mãng, không có quan niệm trinh tiết của một nữ tử cần thiết phải có, đơn giản mà nói chính là không tuân theo! Chỉ cần cho nàng cơ hội thích hợp sẽ làm dã tâm bồng bột của nàng bộc phát ra ngoài, sau đó phá hủy danh vọng phủ Vũ Định Hầu của bọn họ.
Hôn sự của Từ gia là một ví dụ! Có nhà nào có đại cô nương muốn mưu đồ hôn sự chính mình? Thật là mất mặt không biết hổ thẹn! Cho nên không trách bà chán ghét nàng, cái loại người không có quan niệm trinh tiết cần phải hảo hảo quản một chút.
Nhưng cũng phải nói Chu Thanh Nhược cũng rất khôn khéo, có lúc nàng rất liều mạng, ví như trước lúc nàng vào cung không quan tâm nhà sẽ xấu mặt ra sao ở trước mặt Hà thị mẫu thân Từ Uẩn khóc lóc kể lể, khiến Hà thị khinh bỉ bà, trong kinh thành thậm chí có người truyền ra nàng hiềm nghèo yêu phú, mà bán cháu gái, làm nàng khó chịu một phen.
Trong vòng một năm sau đó, không hề nhận được một tấm thiệp mời nào, giống như bị người trong kinh thành bài xích vậy, mặc dù nàng biết Hà thị xuất thân Hà gia Lĩnh Nam, xưa nay là người tài đức sáng suốt, rất được mọi người trong kinh thành tôn kính, nhưng không nghĩ tới sức ảnh hưởng của bà ta lại sâu như vậy.
Chuyện này giống như một cái tát hung hăng đánh vào mặt bà, sau khi Chu Thanh Nhược vào cung tất nhiên là hòa nhau một ván, nhưng cũng tương đương với diệt địch một ngàn tổn mình tám trăm, hai bên đều thương tổn.
Chuyện này làm cho hôn sự của nữ nhi Vương Ngọc Trân của bà vẫn luôn không có tin tức, thực làm bà buồn bực một phen, có điều kể từ khi Chu Thanh Nhược làm Huyên phi, nhà các bà bỗng bắt đầu có chút khởi sắc, gần đây cũng có người bắt đầu làm mai cho nữ nhi bà, mặc dù người ta không tính là quá tốt, nhưng chuyện như vậy cũng là một sự khởi đầu rất tốt không đúng sao?
Lòng Chu Tố Mai phức tạp, đi qua lại suy nghĩ hồi lâu, quyết định sau khi gặp tùy thời hành sự, nói chung Chu Thanh Nhược cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không thật sự cùng bà đối kháng khắp nơi.
Dù sao nàng muốn ở trong cung an ổn lâu dài sao thiếu được sự ủng hộ gia tộc chứ?
Dĩ nhiên lúc này Chu Tố Mai cũng không biết chuyện Tổng đốc Vân Quý Phạm Thành Mậu mưu phản, cũng không biết ca ca mình, nàng và phủ Vũ Định Hầu đang bị cuốn vào trong chuyện mưu phản.
Chờ khi Chu Tố Mai ra cửa liền nhìn thấy hai nhi nữ (nam nữ) đang mặc y phục tốt đứng đợi một bên, mặc dù rất bực mình vì Chu Thanh Nhược không tuyên nữ nhi Vương Ngọc Trân của bà, nhưng bà cũng biết đây là lúc không được phát giận, bà bây giờ không phải là người không biết tốt xấu, biết cái gì là có lợi, chuyện nào quan trọng hơn, bây giờ, chỉ cần Chu Thanh Nhược nguyện ý tiêu tan hiềm khích lúc trước, bà cũng nguyện ý phối hợp nàng.
Chu Đan Dươnng và Chu Tùng Dương không giống Chu Thanh Nhược trong người đã trải qua hai kiếp nhân sinh, bản thân sớm tạo nên tính tình, hai người đứng ở đó thấy Chu Tố Mai nghiêm nghị thậm chí có chút hà khắc quản thúc ngay ngắn trật tự, dáng vẻ luôn có chút run rẩy lo sợ, chính là nhìn cũng không dám nhìn Chu Tố Mai một cái.
Chu Tố Mai thấy tính tình nhu thuận như vậy mới đúng, rất hài lòng gật đầu một cái, dẫn hai đứa trẻ lên xe ngựa