Chu Tố Mai được cung nữ dẫn vào trong sảnh, bà cẩn thận ngồi xuống, còn trừng mắt nhìn hai đứa bé đang thấp thỏm một bên, làm Chu Đan Dương và Chu Tùng Dương không dám thở mạnh tiếng nào, đàng hoàng ngồi bên cạnh.
Chu Tố Mai thu hồi ánh mắt lại, trong lòng lúc này mới cảm thấy chút thỏa đáng khi thấy hai đứa bé này nghe lời như vậy, cười hài lòng, Chu Đan Dương và Chu Tùng Dương thấy cô cô cười lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung nữ thấy kỳ quái, nói đây là muội muội đệ đệ Huyên phi nương nương, sao nhìn lại thấy khác biệt như vậy? Trên người nương nương mang theo cỗ tự phụ không nói rõ, làm việc đi đứng giống như một đại tiểu thư, thế nhưng tay chân hai người này lại run rẩy, dường như chưa từng trải việc đời vậy.
Mặc dù Vũ Định Hầu sớm sa sút, nhưng dầu gì thời Thái tổ cũng là một thế gia đại tộc phồn thịnh, sao lại dưỡng con cháu thành ra như vậy? Cung nữ suy nghĩ tới đây ánh mắt bỗng lướt qua Chu Tố Mai, trong lòng phát hoảng, đúng rồi, sớm nghe nói trong nhà không có chủ mẫu chưởng quản, trái lại là muội muội trở về quản gia, một nữ tử không trụ nổi ở nhà phu gia (nhà chồng) sao có thể dạy dỗ ra hài tử tốt?
Cung nữ nghĩ tới những chuyện bát quái thế này liền cảm thấy rất hứng thú, quanh năm ở trong cung rất tịch mịch, thế nên còn thích nói huyên thuyên hơn cả bên ngoài, nàng vừa nghĩ tới trở về có đề tài nói chuyện với đám tỷ muội, đi vào trong chính phòng của Chu Thanh Nhược.
Lúc này Chu Thanh Nhược đang nói chuyện cùng Linh Ngọc, “Ta vẫn chưa được gặp Bệ hạ, cũng không tiện nói với y chuyện của phụ thân, ta chỉ muốn... Không bằng nói với Lục tướng quân.”
Linh Ngọc biết mấy này nay Chu Thanh Nhược vì chuyện Vũ Định Hầu phiền nhiễu, nghe xong gật đầu nói, “Nương nương nghĩ rất đúng.” Thay vì nói trực tiếp chuyện này với Hoàng đế, còn không bằng đi đường vòng, như vậy cũng làm Hoàng đế có thời gian chuẩn bị tâm lý..., quan trọng hơn là Lục Bội Ninh xuất thân thế gia đại tộc, bất đồng với người thường, khẳng định cũng biết được trong nhà có người bị dính líu như vậy, cần phải xử lý thế nào mới tốt.
Chu Thanh Nhược nhìn thái độ này của Linh Ngọc cũng biết nàng hiểu ý tứ của mình, cười nói, “Vậy thì thế đi, muội cũng quen biết Lục tướng quân, muội làm chân chạy cho ta.”
“Đó là bổn phận của nô tỳ.” Linh Ngọc nói rất tự nhiên, nhưng nội tâm lại rất ấm áp, nàng thích Chu Thanh Nhược như thế này.... Tuy danh nghĩa là chủ tớ, nhưng trong lòng đối đãi nàng rất bình đẳng, làm nàng càng muốn tận tâm phục vụ, chăm sóc Chu Thanh Nhược.
Linh Ngọc có tầm nhìn như vậy tất cũng không phải không có nguyên do, nàng cũng xuất thân từ danh môn, là đại gia tộc Bảo Định, chỉ là thời Tiên đế bị chuyện gì đó mà bị tịch thu gia sản, nam bị lưu đày, nữ phát mại, lúc ấy nàng mới có sáu tuổi đã nhận hết khổ sở đắng cay..., sau nhiều bước ngoặt đến Chu gia Vũ Định Hầu làm tỳ nữ Chu Thanh Nhược.
Chờ sau đó trong nhà được giải oan, khôi phục thanh danh, nàng lại không muốn trở về nữa, phụ mẫu, tổ phụ tổ mẫu, đã sớm qua đời, chỉ còn một thúc thúc, mà vị thúc thúc này ăn chơi không thứ nào không biết, nàng nghĩ đến hắn và kia về đến nhà để thẩm thẩm tùy ý an bài lập gia thất, còn không bằng theo Chu Thanh Nhược sống qua ngày, báo đáp ân tình của nàng, cũng may thân ca ca của nàng cũng là một người có chí tiến thủ, nghĩ cách trở thành cấm vệ quân, lần trước vì chuyện đánh chết được Kha Khắc Mộc sau khi thương thế lành lặn ở trong cấm vệ quân danh tiếng ngày càng lớn, lại được Lục Bội Ninh coi trọng, hôm nay chính là lúc phát triển không ngừng.
Bây giờ Linh Ngọc chỉ muốn tìm một hôn sự thật tốt cho ca ca mình, cho gia nghiệp càng kéo dài là thỏa mãn lắm rồi, về phần mình..., nàng đã sớm quyết định từ lâu, sau này sẽ ở trong cung chăm sóc hoàng tử công chúa tương lai thật tốt, cả đời sẽ không lấy chồng.
Dưới ánh mặt trời Chu Thanh Nhược thấy Linh Ngọc càng xinh đẹp tuyệt trần, giống như cánh hoa hồng mềm mại vừa chớm nở, trong lòng cảm thấy, tuổi xuân tốt như vậy, nhan sắc đẹp như vậy, nên tìm cho nàng một nhà khá giả gả đi mới được.
Ý định đã quyết, chờ chuyện của phụ thân giải quyết xong sẽ bắt đầu tìm người thích hợp cho Linh Ngọc.
Hai người đều có tâm tư riêng, nói chuyện một lúc nhìn thấy cung nữ đi vào bẩm báo nói, đám người Chu Tố Mai đã đến.
Chu Thanh Nhược kéo tóc xuống, đi theo Linh Ngọc ra phòng khách.
Chu Tố Mai chờ trong sảnh cả ngày mới thấy cung nữ kia vòng trở lại, nghĩ là bảo mình đi qua, kết quả nghe cung nữ kia cười tủm tỉm nói với Chu Đan Dương và Chu Tùng Dương đang ngồi đầu dưới, “Hai vị chắc là Chu tiểu thư và Chu thiếu gia.”
Hai người bọn họ là long phượng thai, tuổi bằng nhau, tính tình cũng na ná, dung mạo càng giống đến bảy tám phần, dường như đứng lên cùng lúc, miệng đồng thanh nói, “Đúng vậy.”
Cung nữ kia thấy đùa vui như vậy, thiếu chút nữa không nhịn được cười nói, “Nương nương cho mời.”
Chu Tố Mai thấy cung nữ không gọi mình mà còn gọi hai đứa bé đó đi trước mặt mình, sắc mặt biến thành trắng bệch, còn có chút thẹn quá thành giận, nhưng dù sao nơi này cũng không phải là phủ Vũ Định Hầu, có thể mặc bà làm chủ, không thể làm gì khác mà cố nhịn, chờ sau khi tức giận tiêu tan trong lòng lại hơi sợ hãi, ý của Chu Thanh Nhược là gì?
Chu Thanh Nhược cùng Chu Đan Dương và Chu Tùng Dương chênh nhau bốn năm tuổi, hai người kia hôm nay cũng mới có mười hai mười ba tuổi, là độ tuổi đối tất cả đều tràn đầy tò mò, tinh thần tràn đầy sức sống, nhưng không biết vì sao hai người dường như mất đi sức lực sinh mệnh giống như già nua, tinh thần rất trầm lặng.
Bản thân Chu Thanh Nhược lúc còn ở nhà cũng bởi vì trong phủ Vũ Định Hầu mọi người đều kính trọng nàng là đại tiểu thư, thường xuyên mang theo hai đệ đệ muội muội đi chơi..., khi đó mặc dù vẫn vâng vâng dạ dạ, nhưng cũng không giống như bây giờ.
Xem ra, nàng thật xem trọng Chu Tố Mai, bà ta vẫn cố chấp như vậy, vẫn khăng khăng với ý kiến của mình, bởi vì mình mạnh mẽ mà bị nhà phu gia không dung mình, nên nghĩ cõi đời này mọi người phải dịu ngoan nghe lời, thậm chí cũng dưỡng nữ nhi Vương Ngọc Trân duy nhất của mình cũng có tính tình như vậy.
Quả thực làm quá mức rồi.
Lửa giận trong lòng nàng dâng lên, uống ngụm nước trà hồi lâu mới ép xuống được, ôn hòa nhìn về phía Chu Đang Dương và Chu Tùng Dương, thân thiết hỏi chút chuyện nhà, tỷ như ở nhà làm gì, đọc sách gì?
Hai người thấy Chu Thanh Nhược mặc trang phục trang nhã nhưng xa hoa, giơ tay nhấc chân là vẻ ung dung tao nhã, đã không còn là tỷ tỷ hoạt bát hiếu động ngày xưa nữa, lòng rất sợ hãi, nhưng thấy nàng nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, giống như những ngày tháng trước khi vào cung, bọn họ cũng dần dần buông lỏng, cũng dần bắt đầu trả lời.
Chỉ trong chốc lát không khí bên trong phòng lại ấm áp dung hòa.
Chu Tố Mai ngồi trong sảnh, cảm thấy sống một ngày như một năm, rất khó chịu, rốt cuộc Chu Thanh Nhược có ý gì?..Tại sao nàng ta chỉ gọi bọn nhỏ qua thôi?
Chẳng lẽ là muốn thị uy với bà?
Nghĩ tới đây, Chu Tố Mai bỗng nhớ lại lúc mình vừa trở lại Vũ Định Hầu phủ thấy trong nhà cùng nhau ăn năm sáu món ăn, ba bốn loại nước quả, y phục giày vớ quý giá gì cũng có, dùng còn là loại lụa thượng hạng mười hai lượng một sấp.
Phụ mẫu bà mất sớm, từ nhỏ đã theo ca ca Vũ Định Hầu sống nương tựa lẫn nhau đến lớn, khi ấy phủ Vũ Định Hầu chỉ còn là một cái vỏ rỗng, nhập không bằng xuất, thật có thể nói là thời gian gian khổ nhất, phải rất tiết kiệm, hai người một bữa cơm chỉ ăn một món ăn, một năm cũng chỉ dám may một bộ y phục, cũng vì khi ra cửa phải ứng phó với bên ngoài, ai biết hôm nay đã tốt lên, ca ca liều chết liều sống làm việc bên ngoài, mấy đứa trẻ ở nhà thế mà phô trương lãng phí như thế.
Bà liền hung hăng khiển trách Chu Thanh Nhược đầu tiên, lại cho người mang một vài vú già vô dụng đi bán, đóng mấy viện, đem bữa cơm hàng ngày giảm xuống đến mức thấp nhất, lúc này trong lòng mới thoải mái chút ít.
Kết quả Chu Thanh Nhược lại mang theo hai đệ đệ muội muội đến nhà cữu cữu mình, viết thơ tố cáo với ca ca Vũ Định Hầu của mình.
Bà cho là ca ca nhất định sẽ giúp đỡ mình, kết quả thư hồi âm nói, mặc dù mình đang bên ngoài, nhưng tóm lại vẫn có thể nuôi nổi cái nhà này, trước kia y không có bản lãnh khiến Chu Tố Mai phải chịu khổ cùng y, bây giờ tốt rồi, y rất được Hoàng đế tin tưởng, không nói đến bổng lộc, phía dưới hiếu kính cũng rất nhiều, tất nhiên không thể bạc đãi mấy đứa nhỏ, còn nói mấy đứa nhỏ lại đang trong thời kỳ trưởng thành không nên hà khắc quá.
Chu Tố Mai tức giận thiếu chút hôn mê bất tỉnh, nghĩ sao ca ca lại trở thành người có tầm nhìn hạn hẹp thế này? Không tiết kiệm sống qua ngày... Nếu sau này cần tiền thì phải làm sao?
Sau đó quả nhiên đúng như câu nói kia của bà, Vũ Định Hầu bị giáng chức, trong nhà lại trở về lúc gian khổ, nếu không phải lúc trước bà quản gia đúng đắn, làm sao có thể duy trì nổi? Đợi được đến lúc Chu Thanh Nhược trở thành sủng phi?
Chu Tố Mai càng nghĩ càng thấy mình làm mới đúng, tâm có chút kinh hoảng cũng biến mất, biến thành tự tin hăng hái.
Sau một lúc lâu, cung nữ mới vừa đi kia lại tới đón Chu Tố Mai, lúc này Chu Tố Mai mới sửa sang lại y phục, rụt rè đi ra ngoài.
Chu Tố Mai dưới sự hướng dẫn của cung nữ dập đầu trước Chu Thanh Nhược, Chu Thanh Nhược cứ ngồi yên như vậy, cũng không giơ tay bảo bà đứng lên, bà quỳ đã đến mức khó chịu, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Chu Thanh Nhược, lại thấy Chu Thanh Nhược cúi đầu uống trà, dường như vốn chưa từng nhìn thấy bà vậy.
Trong lòng Chu Tố Mai vừa tức giận vừa sợ hãi, cũng không dám phát tác, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Qua thời gian uống một ly trà, Chu Tố Mai đã quỳ đến xương chân đã đau rụn rời Chu Thanh Nhược mới hỏi, “Chu thị, Ta xin hỏi bà, vì sao bà khấu trừ phần ăn của muội muội và đệ đệ vậy?”
Chu Đan Dương và Chu Tùng Dương ở một bên nhìn nhau, nhưng trong nội tâm đã cả kinh, hai người bọn họ vẫn luôn ăn không đủ no, có điều cô cô nói trong nhà không có nhiều bạc, vẫn nên tiết kiệm một chút, sau đó lại mang nha hoàn phục vụ và bà tử của bọn họ cũng bán đi, chỉ giữ lại một ma ma đã hơn năm mươi tuổi giúp đỡ hai người bọn họ quét dọn phòng, về phần y phục giày vớ của tỷ đệ bọn họ cũng phải tự mình làm, tự mình giặt.
Lúc nãy nhìn thấy trên bàn uống trà có món điểm tâm hoa sen thật rất ngon miệng, không nhịn được lại ăn hai miếng..., lúc ấy chỉ cảm thấy ánh mắt Chu Thanh Nhược có thâm ý khác, thì ra đã nhìn ra rồi sao?
Dù sao Chu Tùng Dương cũng là một nam tử, có đi học bên ngoài, kiến thức cũng nhiều hơn Chu Đan Dương một chút, cảm thấy lệ nóng doanh tròng, nghĩ vẫn là tỷ tỷ tốt nhất, sau đó nắm thật chặt tay tỷ tỷ Chu Đan Dương đang lo lắng run rẩy.
Hai tỷ đệ đều nhìn thấy ánh mắt đồng cảm của đối phương.
Chu Tố Mai thầm hận, lời nói ra tất không còn cung kính, “Nương nương không phải không biết tình huống trong nhà, kể từ khi phụ thân ngươi..., trong nhà đã không thể sánh với trước nữa rồi, dĩ nhiên phải biết tiết kiệm, nương nương ở trong cung cẩm y ngọc thực, làm sao biết ngày ngày trong nhà ra sao?”... Lời này ám chỉ Chu Thanh Nhược không biết người dân khó khăn, lại nói nàng ở trong cung chỉ biết hưởng thụ cho mình, không biết quan tâm chăm sóc gia đình.
Chu Thanh Nhược giận đến nổi cười rộ lên, “Thật biết nói bậy nói bạ, lúc phụ thân mang năm vạn lượng bạc về nhà, ngươi mua ba gian hàng náo nhiệt nhất trên phố Triêu Dương, lại mua một điền trang năm trăm mẫu đất, chỉ cần có hai thứ này một năm cũng được bảy tám trăm lượng tiền lời, còn dư lại ba vạn lượng bạc bỏ vào Bảo Nguyệt lâu lấy lời, vậy thì càng không cần ta nói nữa chứ? Cộng lại một năm cũng có ít nhất năm trăm lượng bạc, làm sao lại không đủ sinh sống?”
Chu Tố Mai không nghĩ đến Chu Thanh Nhược âm thầm dò la chuyện trong nhà, mặt mày lúc trắng lúc xanh rất khó coi.
Chu Thanh Nhược lại lớn tiếng nói, “Nếu cô cô ở nơi này không biết tiến thoái, không biết chăm sóc trợ giúp con cháu Chu gia, thế thì ta phải nói một chút với phụ thân rồi, tại sao lúc ấy cô cô nói là tới chiếu cố trong nhà, nhưng lại chỉ lo con của mình, không để ý đến huyết mạch Chu gia, chẳng lẽ muốn nuốt số bạc này? Vậy ta không thể làm gì khác hơn là mời cô cô trở về phu gia đi.”
Đúng là Chu Thanh Mai keo kiệt bủn xỉn, nhưng cũng chưa từng có ý nghĩ muốn nuốt tiền gì, lại nghe nói muốn để mình trở về..., nhớ tới bà bà (mẹ chồng) như lang như hổ kia bà sợ suýt chút hôn mê.
“Ngươi dám!”
Chu Thanh Nhược cười lạnh, “Sao ta không dám? Bây giờ ta có thân phận gì, cô cô có thân phận gì? Chẳng lẽ cô cô tưởng rằng ta còn là người mặc cô cô nắn bóp sao?”
Nhìn nụ cười chế nhạo của Chu Thanh Nhược, lúc này Chu Tố Mai mới cảm thấy tràn ngập sợ hãi, cả người tay chân lạnh lẽo, bà tỉnh táo lại, đúng vậy..., bây giờ Chu Thanh Nhược là sủng phi của Hoàng đế, mà mình chỉ là một Đại cô cô về nhà, lại nói thật ra trông nom cái nhà này danh có hơi bất chính.