Hai người họ đứng trên đỉnh đồi, ngước mắt nhìn xuống phía dưới.
- "Có vẻ cao đấy."
Huỳnh Nam Phong nuốt nước bọt, cảm thán.
Dưới chân bọn họ là thảm cỏ xanh mướt còn đọng sương đêm. Chung quanh cây cối khắp nơi, tầng tầng lớp lớp chỉ để lộ ra một khoảng đất trống làm chỗ trượt cỏ. Hai bên cành lá xum xuê, cách đó không xa còn có một gia đình đang tụ tập dưới tán cây trò chuyện rôm rả.
Từ khu nghỉ dưỡng bắt xe tới đồi chỉ mất phút, giá thành cũng không đắt đỏ.
- "Đúng là cao thật."
- "Sợ sao?"
- "Không sợ, hồi nhỏ tôi từng thử một lần, có lẽ đứng từ trên nhìn xuống trông cao thật, lúc trượt sẽ không cảm thấy sợ nữa."
Nguyễn Bảo Uyên lặng thinh không đáp, dõi theo bóng lưng hắn đang lúi húi mua vé dưới tán cây.
Đồi lặng gió, dang tay đón nắng vàng. Cậu vươn tay chắn thứ ánh sáng chói loà khiến người ta nhức nhối. Nguyễn Bảo Uyên ngoảnh đầu, thấy Huỳnh Nam Phong một tay kéo tấm ván đen sì về phía cậu.
- "Đi chung hả?"
- "Còn muốn thế nào nữa?" Huỳnh Nam Phong há miệng: "Trượt một mình có mà ngã lộn cổ."
- "Nhưng có máng đơ..."
Cậu chưa kịp nói hết câu, hắn đã vươn tay xốc người đặt lên ván còn bản thân leo ra phía sau, áp ngực lên lưng Nguyễn Bảo Uyên, với tay bám lấy tay cầm phía đầu tấm ván.
Cái tư thế này dị vãi chưởng.
Nguyễn Bảo Uyên khẽ cử động cổ, đầu hắn đã gác lên vai cậu, nhoài người ôm lấy thân thể mảnh khảnh phía trước. Nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập, hoà quyện lấy hương bạc hà thoang thoảng, lay động cánh mũi hắn.
Muốn ôm thì nói thẳng ra đi, bày đặt làm màu.
- "Không nhúc nhích được."
- "Ngồi yên đi, lúc trượt cỏ cũng không khác gì."
- "Sau đó thì sao, chúng ta tự trườn xuống đồi à?"
Trong đầu hắn tự ghép hình ảnh hai con lươn bò lê bò toài trên đất.
Huỳnh Nam Phong mở miệng, giọng nói khàn khàn vang vọng bên tai cậu, hơi thở ấm áp ôm lấy vành tai trắng nõn. Nguyễn Bảo Uyên ngứa ngáy nhưng không tài nào cử động được, hai tay đã bị người kia giữ lại, cả cơ thể đều nằm trong lồng ngực.
- "Không cần, lát nữa sẽ có người tới ẩy đi."
- "Hai đứa nặng như heo nái người ta đẩy thế quái n..."
Nguyễn Bảo Uyên vừa dứt lời, tấm ván lao vụt xuống dốc.
Địa hình vốn là cỏ ẩm thông thường, khác ở chỗ phía dưới tấm ván được thiết kế để trượt xuống nhanh hơn, cộng thêm việc người mua tấm ván trước khi cho khách thuê đã bôi một đống mỡ phía dưới.
Huỳnh Nam Phong đến miệng cũng không kịp há, nhanh như cắt, cả hai người đã nằm trễm chệ dưới chân đồi.
Cũng may Nguyễn Bảo Uyên từ khi tới đây chưa bao giờ thả tóc, không thì lúc nãy hắn không chỉ thấy cơn gió mát lịm thôi đâu, thấy cả tóc đầy mồm nữa.
Huỳnh Nam Phong vươn tay kéo cậu dậy, hỏi:
- "Thích không?"
- "Thích." Nguyễn Bảo Uyên nhoẻn miệng cười, mái tóc đen nhánh bị gió thổi đến rối mù, vài lọn xoăn tít, vểnh lên trên.
Người ngồi phía trước thường là trẻ em, đằng sau là người lớn nên cả hai mới có thể vừa trượt xuống vừa hứng trọn gió trời. Nguyễn Bảo Uyên cao lênh nghênh, chắn mất một phần, hiển nhiên toàn bộ cậu đều hứng hết.
Huỳnh Nam Phong vươn tay vén mấy lọn tóc
- "Muốn chơi tiếp không? Cái này thuê theo giờ, không phải trẻ thêm tiền đâu."
Nguyễn Bảo Uyên gật gật đầu, hắn bèn kéo tấm ván, sóng bước lên đỉnh đồi.
Cứ cách chừng phút, từ xa, người ta có thể nghe thấy tiếng "Á Á Á" vọng xuống từ đỉnh đồi, vang vọng trong không gian.
Chơi xong vẫn còn thừa thời gian, hắn nghe loáng thoáng qua những người chơi khác trên đỉnh đồi nói chuyện lát nữa sẽ tới Bãi Cháy, ngẫm nghĩ một hồi chạy ra hỏi han, cuối cùng nhập hội luôn.
Đoàn người bắt xe khách, mất khoảng tới phút.
Thông thường, buổi chiều mọi người sẽ đi tắm biển, tối đến dạo chơi quanh Sun World, ngắm cảnh trên vòng quay mặt trời ở Quảng Ninh, khuya về mua quà lưu niệm tại chợ đêm.
Cũng phải cảm ơn đoàn du lịch tốt tính nọ cho hai người họ đi nhờ không chút do dự. Nguyễn Bảo Uyên ngồi bên ngoài, hướng mặt ra cửa sổ, Huỳnh Nam Phong ngồi giữa cậu với một thằng nhóc thoạt nhìn - tuổi, da ngăm ngăm đen, đôi mắt to tròn đen láy, má lúm đồng tiền, tay chân săn chắc đầu vết muỗi đốt, là một cậu bé khỏe khoắng ưa vận động.
Những người lớn xung quanh thấy thằng bé ngang nhiên ngồi cạnh người lạ cũng không thèm quản, dù sao hai người bọn họ cũng không giống người xấu, cộng thêm khuôn mặt như sao hạng nhất của người yêu hắn, trông như hai học sinh bình thường đi nghỉ mát.
Nó ôm tay hắn, chu mỏ nói:
- "Anh ơi anh đi mấy ngày?"
- "Ba ngày hai đêm." Huỳnh Nam Phong đáp.
- "Em hơn anh một ngày."
Thằng bé phát hiện ra hai người họ đều không giỏi bắt chuyện, nghĩ nghĩ một hồi bỗng nhếch cái mông nhỏ của nó chen vào giữa, hồ hởi:
- "Em đố hai anh câu vui, hai anh tham gia nhé?"
Huỳnh Nam Phong lặng thinh nhìn thằng bé, thân là người đi nhờ không nên lạnh lùng như vậy bèn gật gật đầu.
Chiếc xe bon bon chạy, bóng khu nghỉ dưỡng xa dần, bỏ lại những hàng cây xanh mơn mởn cùng bờ biển lộng gió, lướt nhanh qua những nhà hàng hải sản ven đường.
- "Không sử dụng mẹo nhé! Anh có một con voi và một cái tủ lạnh, làm thế nào để nhét con voi vào trong tủ lạnh?"
Nguyễn Bảo Uyên hả một tiếng, ngả lưng nhìn nó.
- "Làm sao nhét voi vào tủ lạnh được?"
- "Bỏ qua mấy kiến thức vật lí đi, giả dụ, có bước!"
- "Em có hiểu kiến thức vật lí là gì không vậy?"
Thằng bé bĩu môi không đáp, hung hăng trừng mắt.
Nguyễn Bảo Uyên dở khóc dở cười, nhẹ giọng:
- "Đi đến trước tủ lạnh, phá tủ, đặt con voi vào giữa, ghép lại tủ?"
- "Sai rồi!" Nó há miệng: "Cứ làm theo cách thông thường thôi, Đi đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ, nhét con voi vào, đúng cửa tủ, hết!"
- "Nhưng làm gì có ai nhét voi vào tủ l..."
- "Đã bảo bỏ qua kiến thức vật lí đi rồi mà!" Thằng bé vung tay loạn xạ: "Câu tiếp theo. Làm thế nào để nhét con hươu cao cổ vào tủ lạnh? Gồm bước."
Huỳnh Nam Phong nhăn mặt, đáp:
- "Đi đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ, nhét con hươu cao cổ vào, đóng tủ lạnh."
- "Sai rồi!"
Huỳnh Nam Phong đen mặt nghiêng đầu: "Là gì nào?"
- "Phải là mở tủ lạnh, bỏ con voi ra, nhét con hươu cao cổ vào, đóng tủ lạnh."
- "Khác gì, câu trả lời của anh vẫn đúng."
- "Tủ lạnh không thể nhét vừa hai con được."
Nguyễn Bảo Uyên nhại nó:
- "Đã bảo bỏ qua mấy kiến thức vật lí đi rồi mà."
- "..."
Mấy người lớn xung quanh bụm miệng cười, nó nghe vậy thẹn quá hoá giận, phồng má:
- "Câu tiếp! Có một chiếc máy bay trở gạch..."
- "Có điên mới dùng máy bay để trở gạch."
- "Đã bảo bỏ qua mấy kiến thức vật lí đi rồi mà!"
Huỳnh Nam Phong: "..."
Cá tiền là nó còn chẳng biết vật lí là gì.
- "Lúc nó bay ngang qua một thành phố, có một bà cụ đang đi sang đường đột nhiên lăn ra chết, hỏi vì sao bà ấy chết?"
Còn câu nào bớt nhảm nhí đi được không?
Nguyễn Bảo Uyên rất giỏi chọc tức trẻ con, nhếch mép cười:
- "Bà ấy chết vì bà không sống được nữa."
- "Sai!"
- "Bà chết vì bà không thở được, bà chết vì bà không sống nổi, bà chết vì cuộc đời bắt thế."
- "Sai! Sai! Sai!" Thằng bé xua tay: "Chịu chưa?"
Nguyễn Bảo Uyên huýt sáo không đáp, nó bắt đầu mất kiên nhẫn lặp lại:
- "Chịu chưa?"
- "Chưa."
- "Chịu chưa?"
- "Chưa."
- "Chịu chưa?"
- "Chưa."
Nó gắt lên:
- "Nói chịu nhanh lên để em còn đọc đáp án."
- "Được rồi, chịu rồi." Cuối cùng vẫn là Huỳnh Nam Phong lùi bước, trả lời nó.
- "Bà chết vì bị cục gạch từ trên máy bay rơi trúng đầu."
Nguyễn Bảo Uyên cãi bướng:
- "Thế chẳng phải bà chết vì không thở được cũng đúng à?"
- "Thế tại sao bà ấy lại không thở được."
- "Vì mũi bà ấy không hoạt động."
- "Vì sao mũi bà ấy không hoạt động?"
- "Vì não không vận hành."
- "Tại sao não bà ấy không vận hành?"
- "Vì máu không lên não."
- "Vì sao máu không lên não?"
- "Vì bà ấy chết rồi."
- "Tại sao bà ấy lại chết."
- "Vì bà ấy không thở được."
- "Tại sao bà ấy không thở được?"
- "Vì mũi bà ấy không hoạt động."
- "Tại sao mũi bà ấy không...."
Người đàn ông ngồi ghế sau không nhịn được nói nhỏ vào tai cậu:
- "Cháu đừng để ý nó, càng đáp nó càng hăng, cứ mặc kệ đi, trẻ con mà."
- "Không sai đâu." Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười: "Cháu cũng rất thích trẻ con."
Có chó nó tin ấy.
Người đàn ông khó xử muốn đáp, cậu làm bộ không sao cả, ông mới khẽ thở ra một hơi, ngồi xuống.
Huỳnh Nam Phong không hiểu sao hắn lại tốn tới phút cuộc đời chỉ để nghe cuộc đối thoại vô nghĩa này. Tới khi thằng nhóc lặp lại câu hỏi lần thứ , hắn mới trầm giọng:
- "Bỏ qua câu , đọc tiếp câu đi."
- "Tại sao bà ấy lại chết?"
- "Vì..."
Huỳnh Nam Phong chặn miệng cậu:
- "Tại thằng đặt câu hỏi."
- "Ơ, người ta chết đổ tại thằng đặt câu h..."
- "Nói câu tiếp theo nhanh đi."
- "Đây nhá." Nó nhanh nhảu kết thúc cuộc nói chuyện, trả lời: "Trong một lễ hội mà tất cả các loài động vật đều được tham gia thiếu hai con, hỏi đó là con gì?"
- "Con côn trùng."
- "Bỏ qua mấy kiến thức vật lí đi!"
Huỳnh Nam Phong suýt nữa gắt lên chửi đổng.
- "Có con muỗi, con ruồi, con dở hơi, con giun,... không đến."
- "Sai rồi."
- "Vậy là gì nào?"
- "Anh nhớ hai con ở câu đầu không, hai con vật không đến tham dự là con voi với con hươu cao cổ."
Nguyễn Bảo Uyên nhếch khoé môi:
- "Cả bà già kia nữa."
- "Bà liên quan gì?"
- "Con người cũng là động vật nhưng cao cấp hơn, trong bữa tiệc thiếu ba con."
Cái này không phải dùng lí lẽ mà là đang lươn lẹo.
- "Tiếp đi."
Thằng bé đần mặt một hồi, gãi gãi đầu:
- "Quên mất rồi hả?"
- "Hình như có mỗi câu, ban nãy em nói nhầm."
Nguyễn Bảo Uyên vỗ vỗ đầu nó:
- "Về học lại vật lí đi nhé."
- "???"
Sao từ toán học đến sinh học đều có thể quy hết về vật lí vậy?
----------------
Lời tác giả:
Trước đây tôi cũng từng đến Sun World ở Quảng Ninh, nhưng đi bằng cáp treo nữ hoàng, nó cứ như một cái xe buýt trên không vậy ó, bên trong thật sự rất rộng.