Tống Kiểu Kiểu gật đầu: "Uhm, có nói mấy câu."
"Cô ta nói gì với cậu?" Vì mấy chuyện xảy ra trước đây mà cả đám trong ký túc xá đều có ấn tượng xấu về Tào Nhuế.
"Chỉ nói câu xin lỗi thôi, không nói gì nữa."
"Xin lỗi à? Đừng bảo là xin lỗi chuyện cũ nhé?"
"Đúng vậy."
"Chuyện qua từ đời nào rồi chứ..." Thang Viên Viên lầm bầm.
Khi bọn họ về ký túc xá, Phương Du Nhiên và Tần Mẫn vẫn chưa đến, cho nên cả hai bèn cùng nhau dọn dẹp vệ sinh.
"Nghỉ có mấy tháng hè mà bụi đã bám đầy thế này."
"Uhm, nhiều thật, may mà trên giường tụi mình có phủ tấm chống bụi."
Trùng hợp làm sao, đợi đến khi cả hai dọn dẹp gần xong thì lúc này Phương Du Nhiên và Tần Mẫn mới ung dung đến. Thang Viên Viên xông qua, mỗi tay choàng một người: "Bọn cậu đến đúng lúc nhỉ? Lại còn đi cùng nhau nữa?"
Phương Du Nhiên cười mấy tiếng: "Chạm mặt ngay cổng trường đấy, các cậu dọn dẹp xong hết rồi à?"
Tống Kiểu Kiểu mang bịch rác cuối cùng ra đặt ngay cửa chính: "E hèm."
"Thôi mà, thôi mà. Tớ vừa mới bàn với Tần Mẫn, hai đứa bọn tớ mời bọn cậu một chầu nhé, lẩu với xiên nướng, OK?"
Thang Viên Viên chép miệng: "OKOK."
Tống Kiểu Kiểu nhớ đến lời Lục Kinh Tả nhắn nên quay sang nói với ba người họ: "Tớ không đi với mấy cậu được rồi."
"Sao vậy?" Tần Mẫn hỏi.
Thang Viên Viên khoác vai cô ấy, cười hẹp hòi: "Cậu ngốc à, chắc chắn người ta đi với bạn Lục đẹp trai rồi."
Tần Mẫn bấy giờ mới tỉnh ngộ: "Thế thôi vậy, để tối nay bọn tớ xách mấy món ngon về cho cậu nhé."
Tống Kiểu Kiểu ra dấu OK với bọn họ, không lâu sau khi các cô ấy rời khỏi, Tống Kiểu Kiểu nhận được điện thoại của Lục Kinh Tả, cô hỏi: "Anh đến rồi à?"
Lục Kinh Tả nghe thấy giọng cô hồ hởi, cười nói: "Uhm, ban nãy trên đường anh gặp mấy cô bạn cùng phòng của em, em vẫn ở ký túc xá sao?"
"Còn không phải vì em đợi anh ư?"
"Vậy em xuống đi, anh sắp đến nơi rồi."
"Được!"
Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng xuống giường mang giày, lấy áo khoác và di động theo rồi lập tức vọt ra ngoài. Xa xa ngoài ký túc xá cô đã trông thấy bóng dáng cao cao gầy gầy nọ, cô chạy lững thững về phía cậu: "Ăn gì bây giờ?"
Lục Kinh Tả mỉm cười ôm chầm lấy cô: "Nghe em hết."
Tống Kiểu Kiểu đếm đếm ngón tay: "Uhm... em muốn ăn nhiều món lắm. Em muốn ăn lẩu, xiên nướng, thịt nướng, cá nướng, pizza sầu riêng,..."
Lục Kinh Tả nghe cô nêu hàng loạt món ăn, cười nói: "Em không sợ no bể bụng à?"
"Em đâu có nói sẽ ăn hết trong một lần chứ." Thật ra trong ba năm qua, bọn họ đã ăn gần hết mấy món ngon quanh Đại học S rồi, toàn ăn lặp đi lặp lại thôi.
"Anh nghe Kỷ Vị nói gần đây vừa mở một nhà hàng Thái, muốn đi ăn thử không?"
Tống Kiểu Kiểu thè lưỡi liếm môi: "Món Thái á?"
Hình như cô chưa ăn món Thái bao giờ.
"Uhm, nghe cậu ấy bảo rất ngon."
"Được, vậy chúng ta đi ăn thử món Thái."
Nhà hàng Thái này cũng không gần lắm, mất hơn nửa giờ đi bộ. Ban đầu Lục Kinh Tả định gọi thẳng xe để chạy sang đó, nhưng Tống Kiểu Kiểu lại bảo muốn đi bộ, thế là cả hai bèn đi bộ qua, dọc đường tuyết cũng sắp tan hết rồi.
Cả hai tay trong tay, cùng nhau đi bộ thế này ngược lại cũng rất thú vị. Sau khi bước vào nhà hàng, có một cảm giác ấm áp ập vào người, nhân viên phục vụ tại nhà hàng chào mừng họ bằng loạt tiếng Thái: Xin chào quý khách. Thực đơn của nhà hàng cũng bao gồm tiếng Trung và tiếng Thái, tiếng Trung ở mặt trước, còn tiếng Thái ở mặt sau.
Lục Kinh Tả đưa thực đơn cho cô: "Em muốn ăn gì?"
Tống Kiểu Kiểu nhận thực đơn rồi liếc nhìn: "... Uhm, cua rang cà ri, với một phần súp tom yum nữa."
Lục Kinh Tả cũng lấy thực đơn, sau khi nhìn qua một lượt cậu nói: "Gà nấu cà ri xanh, một phần salad Thái, hai phần cơm rang dứa kiểu Thái."
"Ăn hết không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Thật ra không nhiều đâu." Lần trước Kỷ Vị có nói, ăn thì ngon thật nhưng số lượng khá ít.
"Vâng ạ, xin đợi một chút." Nhân viên phục vụ ghi chép xong liền xoay người rời đi.
Tốc độ lên món của nhà hàng rất nhanh, chưa đầy mấy phút đã bày đủ tất cả món ăn của họ lên bàn rồi. Màu sắc của món Thái vô cùng tươi mát, cho dù phối trộn với nhau như thế nào trông vẫn đẹp mắt, vừa nhìn thấy đã muốn ăn ngay.
Tống Kiểu Kiểu nếm thử món cua rang cà ri, đôi mắt tĩnh lặng của cô chợt vụt sáng, cô gật gù: "Ngon thật."
Lục Kinh Tả đưa cô tờ khăn giấy, đầm giọng nói: "Ăn món khác thử xem."
Tống Kiểu Kiểu lau miệng, rồi lại nếm sang món khác: "Món nào cũng ngon hết."
Đây là lần đầu tiên Tống Kiểu Kiểu ăn thử món Thái, nhưng rõ ràng nó rất hợp khẩu vị của cô. Cô vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Lục Kinh Tả: "Hôm nay ba em tìm em nói chuyện đấy."
Lục Kinh Tả nhìn về phía cô: "Chú nói gì với em?"
"Nói về chuyện tốt nghiệp, có lẽ ý ba bảo em hãy suy nghĩ thật kỹ, dù gì cũng đã năm ba, chẳng mấy chốc sang năm cuối rồi."
"Vậy em nghĩ sao?"
"Mấy việc như phiên dịch viên chắc chắn em sẽ không nghĩ đến, năm nay em định lên kế hoạch thi lấy bằng, sau này sẽ làm giáo viên dạy tiếng Anh."
"Dạy cấp hai hay cấp ba?"
"Cấp hai."
"Cấp hai cũng ổn, thật ra em vẫn có thể dạy cấp ba. Tiếng Anh cấp ba cũng không quá khó so với trình độ của em."
"Hiện tại em vẫn cân nhắc việc dạy cấp hai thôi, còn về cấp ba trong tương lai rồi hẵng nói."
"Vậy cũng được."
Sau khi ăn uống xong, Lục Kinh Tả nhận được điện thoại từ ban chỉ đạo nhà trường, đại loại có chuyện gì đó rất gấp, vậy nên cả hai liền quay trở về trường.
Lục Kinh Tả đưa cô đến trước cửa Học viện Ngôn ngữ Anh, cậu ôm cô: "Anh không thể đưa em vào được rồi, em có giận anh không?"
Tống Kiểu Kiểu véo hai má cậu: "Không đâu mà, sao phải giận chứ, có anh đó, mau đi đi."
Lục Kinh Tả nắm chặt đôi bàn tay nhỏ xíu của cô, đưa lên môi hôn một cái: "Vậy anh đi trước nhé."
"Được, tạm biệt."
Tống Kiểu Kiểu dõi theo bóng lưng của cậu, cô nhìn hồi lâu rồi mới quay vào ký túc xá. Lúc này đã hơn bốn giờ chiều nhưng đám Thang Viên Viên vẫn còn chưa về. Cô lấy quyển sách tiếng Anh từ trong balo ra định học từ vựng, vừa mới lấy ra còn chưa kịp học từ nào thì di động trên bàn bỗng reo vang.
Cô vừa bắt máy, giọng nói nghẹn ngào của Từ Cám đã truyền đến.
"Kiểu Kiểu, tớ với Đường Kỳ tan vỡ rồi."
Tống Kiểu Kiểu nhìn Từ Cám khóc đỏ gay mắt, cô giơ tay vỗ vai cô ấy: "Thôi mà thôi mà, đừng khóc nữa. Cậu khóc hơn nửa tiếng rồi đấy, vì cậu khóc mà cả bịch khăn giấy gần hết rồi đây này."
Từ Cám khóc thút thít, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Nói tớ nghe xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đường Kỳ sắp đi du học."
"Du học?"
"Uhm."
"Cho nên hai cậu chia tay vì chuyện này à?"
"Uhm, cậu ta bảo phải sang Anh ít nhất năm hoặc sáu năm, không muốn làm lỡ dở thời gian của tớ. Xàm xí, thật ra ngay từ đầu cậu ta đã không hề thích tớ rồi!"
"Không phải đâu, nếu Đường Kỳ không thích cậu thì sao lại quen cậu trong ba năm được?"
"Ba năm gì chứ, rõ ràng ba năm này với ba năm yêu xa hoàn toàn chẳng khác gì nhau. Hơn nữa... hơn nữa..." Từ Cám không muốn nói tiếp, vì chính bản thân cô ấy cũng không biết phải nói sao. Chẳng phải người ta vẫn thường bảo con trai khi đứng trước mặt cô gái mà mình thích sẽ không thể nào kiềm chế bản thân được ư?
Dù sao Tống Kiểu Kiểu cũng đã trải qua nhân tình thế thái rồi, trông thấy dáng vẻ cô ấy ngại ngùng cô liền hiểu rõ ngay, bèn nhỏ giọng hỏi han: "Cậu ta... không chạm vào cậu à?"
Từ Cám cùi gằm mặt: "Cậu ta cảm thấy tớ còn nhỏ."
Từ Cám cũng định nói, thật ra cả hai không phải chưa từng cùng chung chăn gối, nhưng chỉ đắp chăn tâm sự rất đơn thuần trong sáng mà thôi, quần áo vẫn còn dính chặt trên người. Thỉnh thoảng cô ấy cảm thấy phải chăng trong chuyện tình cảm nam nữ này mình và cậu ta đã bị hoán vai cho nhau mất rồi.
Tống Kiểu Kiểu dùng khăn giấy lau giọt nước mắt toan rơi xuống cho Từ Cám: "Cậu thật lòng thích cậu ta ư?"
"Thích, thật ra tớ có thể đợi cậu ta về mà... nhưng... ngay cả tư cách cậu ta cũng không cho tớ nữa." Nói đến đây Từ Cám bất giác nở nụ cười tự giễu.
Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy mà đau lòng: "Từ Cám..."
Từ Cám lấy khăn giấy lau thật mạnh đôi mắt, hít thở thật sâu rồi nói chắc như đinh đóng cột: "Là cậu ta buông bỏ tớ trước... là cậu ta có mắt như mù. Chắc chắn sau này cậu ta sẽ không bao giờ gặp được ai thích cậu ta nhiều như tớ nữa, trong tương lai cậu ta nhất định sẽ hối hận."
"Nhất định là cậu ta, chắc chắn là cậu ta, tớ đảm bảo sau này cậu sẽ tìm được người tốt hơn cậu ta, cậu phải hạnh phúc hơn cậu ta!"
Từ Cám ngoảnh mặt nhìn Tống Kiểu Kiểu, một giây trước còn thề non hẹn biển, một giây sau lại bắt đầu nước mắt lưng tròng: "Nhưng mà tớ còn thích cậu ta lắm, cái tên Đường Kỳ khốn kiếp này! Tớ ghét cậu ta chết đi được! Sau này tớ không muốn trông thấy bản mặt của cậu ta nữa!"
"Cậu ta đi Anh rồi tớ sẽ không nhìn thấy cậu ta nữa, bên Anh mấy cô nàng đẹp gái đầy rẫy ra... chắc chắn mai này cậu ta sẽ vui quên lối về!"
"Khốn nạn!! Khốn kiếp!! Hu hu hu hu hu......"
"......"
Tống Kiểu Kiểu nghe cô ấy nói không đầu không đuôi, ba hồi bảo thích ba hồi bảo ghét, cô chỉ biết im lặng ôm cô ấy vào lòng mà an ủi. Hóa ra trong chuyện này, người ngoài cuộc cho dù có khuyên nhủ hàng ngàn hàng vạn lần cũng mãi vô dụng, chỉ có bản thân người trong cuộc phải tự mình đối mặt thì mới có thể đường đường chính chính vượt qua chuyện ấy được.
Bẵng đi một quãng thời gian dài, Lục Kinh Tả phải bận rộn với chuyện học hành và thực tập. Còn Tống Kiểu Kiểu ngoài việc học ra thì đa số thì giờ đặt trên người Từ Cám. Từ sau khi Đường Kỳ ra nước ngoài thì Từ Cám chẳng khác gì một bông hoa héo úa, cả ngày ủ dột èo uột. Đây cũng là lần đầu tiên Tống Kiểu Kiểu thấy cô ấy như vậy. Về sau cô cũng suy nghĩ, sở dĩ Từ Cám ra nông nỗi như vậy, có lẽ vì cô ấy thật lòng thích Đường Kỳ. Dù sao mối tình đầu vẫn luôn khiến người khác nhớ mãi không quên mà.
Sau khi lên năm cuối, áp lực học hành càng đè nặng hơn so với năm ba. Từ Cám dần dần lấy lại tinh thần sau màn chia tay với Đường Kỳ, cô ấy cũng không còn thất tha thất thểu như hồi trước nữa. Về phần Tống Kiểu Kiểu cô rất mừng rỡ, bất luận mọi chuyện có ra sao, chỉ cần cô ấy có thể đứng lên bước tiếp là tốt rồi.
Vào tháng chín, Tống Kiểu Kiểu nộp đơn thi lấy bằng chứng nhận giáo viên tiếng Anh, sang tháng mười một cô còn có kỳ thi viết. Mà trong ký túc xá của bọn cô, Tần Mẫn và Thang Viên Viên chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, đoán rằng trong tương lai bọn họ sẽ đi theo con đường phiên dịch viên. Về phần Phương Du Nhiên, cô ấy cũng ghi danh lấy bằng chứng nhận giáo viên tiếng Anh giống cô. Sau khi tốt nghiệp cũng suy xét đến việc sẽ làm giáo viên tiếng Anh, vậy nên cả hai thường cùng nhau hì hục ôn tập một cách điên cuồng.
Khi gần đến kỳ thi, hai người hoàn toàn chầu chực ở thư viện. Trong hai tháng qua ngoài việc học ra chính là học và hành. Làm từng bộ từng bộ đề thi, thậm chí nhìn thấy chiếc radio là đau đầu, cảm thấy còn khó hơn so với kỳ thi CET- nữa. Phương Du Nhiên đã từng khổ sở đến nỗi trên đường về ký túc xá tâm sự rơi cả nước mắt. Một Phương Du Nhiên mạnh mẽ như vậy còn chịu không nổi, Tống Kiểu Kiểu bị cô ấy tác động làm ảnh hưởng đến tâm trạng nên cũng không gắng gượng được nữa. Cuối cùng cả hai vô cùng xấu hổ đành phải tìm một nơi không bóng người mà ôm nhau khóc thảm thiết.
( College English Test hay CET là kỳ thi tiếng Anh toàn quốc tại Trung Quốc. Kỳ thi này được chia thành CET- và CET-, sẽ được tổ chức hai lần hàng năm nhằm kiểm tra trình độ cũng như năng lực tiếng Anh của sinh viên đại học và sinh viên đang được đào tạo sau đại học.)
Sau đó hai người đã ngầm hứa với nhau rằng sẽ không lưu tâm đến vụ việc ấy nữa, suy cho cùng bị dồn ép đến mức phải khổ sở như vậy nói ra cũng thật quá bẽ mặt.