Sau hơn hai tháng ôn luyện, ngày tháng Tống Kiểu Kiểu và Phương Du Nhiên chính thức bước vào kỳ thi.
Lục Kinh Tả biết hôm nay cô phải thi nên đặc biệt dành thời gian đi theo ủng hộ cô. Tống Kiểu Kiểu cũng rõ quãng thời gian này cậu rất bận, vốn dĩ không muốn cho cậu đi cùng, nhưng cô không ngăn nổi ý định của cậu. Buổi sáng sau khi hoàn thành một môn cả ba cùng nhau đi ăn trưa, ăn uống xong cũng đã hơn mười hai giờ. Môn thi tiếp theo của hai người sẽ diễn ra vào lúc một giờ chiều, vậy nên cả ba lại quay trở về địa điểm thi.
Có lẽ do hai tháng qua ôn luyện quá mức khổ sở nên khi hoàn thành cả hai môn thi Tống Kiểu Kiểu cảm thấy không khó khăn gì mấy. Sau khi cuộc thi chấm dứt, ra đến ngoài đã sáu giờ tối. Phương Du Nhiên lại rất ý tứ, nói cỡ nào cũng không chịu đi ăn tối với bọn họ, thay vào đó cô ấy lên Wechat hẹn đám Thang Viên Viên rồi bỏ về trước.
Tống Kiểu Kiểu nắm tay cậu, thấy tay cậu hơi lạnh, cô xót xa: "Anh ở ngoài đợi lâu như vậy mà cũng không biết tìm chỗ nào ngồi nữa."
Lục Kinh Tả khẽ cười: "Không sao, em nhìn xem, chẳng phải ngoài cổng cũng có rất nhiều người đợi bạn gái còn gì?"
Ban đầu Tống Kiểu Kiểu định giấu tay cậu vào túi áo mình, nhưng cuối cùng lại thấy thay vì vậy cô giấu vào túi áo của cậu có vẻ tiện hơn: "Nhưng em xót."
Đôi mắt sâu xa của Lục Kinh Tả thấp thoáng ý cười, cậu giơ tay xoa nhẹ đầu cô: "Được rồi, anh biết rồi, lần sau không thế nữa."
Nghe cậu nói vậy, sắc mặt Tống Kiểu Kiểu mới tươi tắn hơn chút đỉnh: "Em cảm thấy hình như ba em đang dần dần chấp nhận anh rồi."
Lục Kinh Tả kể từ sau dịp Tết năm ngoái công khai mối quan hệ của cả hai với chú Tống, chỉ cần có thời gian rảnh cậu sẽ lập tức bạt mạng quay về vun vén thiện cảm, công cuộc gây ấn tượng này phải mất hẳn mấy tháng trời. Tuy ngoài mặt Tống Khánh Quốc chẳng nói chẳng rằng, nhưng quan sát thái độ cũng đủ biết ông đã xiêu lòng rồi. Đặc biệt trong mấy tuần gần đây khi về thăm nhà, thái độ của ông lại càng rõ rệt hơn.
Nghĩ đến chuyện chú Tống đã chấp nhận mình, Lục Kinh Tả có cảm giác như được trông thấy cầu vồng sau cơn mưa vậy: "Đương nhiên rồi, rốt cuộc gây ấn tượng bao lâu nay cũng không phải công dã tràng."
Tống Kiểu Kiểu bật cười ôm rịt cánh tay cậu: "Vậy tuần này chúng ta vẫn quay về nhà à?"
"Uhm, vẫn về."
Kỳ này về nhà, cả hai đã gặp một người mà bọn họ không ngờ tới - Trịnh Tú Vận vừa từ Tân Xuyên trở về.
Trịnh Tú Vận vừa mới đến cổng tiểu khu, khi bắt gặp bọn họ đang tay trong tay thân mật bước đến thì chợt sững người, nhưng bà đã định thần lại rất nhanh: "Kinh Tả."
Lục Kinh Tả trông thấy Trịnh Tú Vận tay cầm vali, cậu nhất thời cũng đờ người ra. Cả hai tiến đến trước mặt bà, cậu gọi một tiếng: "Mẹ." Tống Kiểu Kiểu cũng gọi một tiếng: "Dì." Ánh mắt Trịnh Tú Vận quan sát Tống Kiểu Kiểu. Ban đầu trong mắt bà đầy vẻ nghi hoặc, bà thấy cô có vẻ khá quen mắt. Sau đó bà khẽ nhíu mày, hỏi dò: "Là Kiểu Kiểu sao?"
Tống Kiểu Kiểu lập tức gật đầu: "Vâng thưa dì."
Trịnh Tú Vận nở nụ cười nhã nhặn. Người phụ nữ ngoài bốn mươi này đã chăm sóc bản thân mình vô cùng tốt, mặt mày vẫn trắng trẻo nõn nà như ngày xưa, chỉ khi nào cười lên mới có thể trông thấy chút ít dấu vết thời gian hằn đọng nơi đuôi mắt. Nhưng so với những phụ nữ cùng trang lứa thì vẫn khác xa một trời một vực: "Thật sự là Kiểu Kiểu đấy sao, đã trưởng thành như vậy rồi à, bây giờ ra dáng thiếu nữ rồi."
Khi bọn họ mười tuổi, Trịnh Tú Vận đã bỏ đi mất. Thật ra một đứa bé mười tuổi đã sớm có ký ức rồi, vậy nên trong trí nhớ của cô dì Trịnh là một người phụ nữ rất dịu dàng nền nã. Nhưng sau khi bà bỏ đi ròng rã mười mấy năm, cán cân trong lòng cô đã nghiêng về phía Lục Kinh Tả và chú Lục từ lâu rồi. Vì vậy cô chẳng biết phải nói gì hơn ngoài việc mỉm cười đáp lễ.
Trịnh Tú Vận vẫn chưa quên vừa nãy bọn họ tay trong tay, dáng vẻ vô cùng thân mật, bà bèn hỏi: "Hai đứa..."
Lục Kinh Tả nhìn về phía bà, đáp: "Kiểu Kiểu là bạn gái con."
Trong lòng Trịnh Tú Vận đã sớm có dự liệu, cho nên càng nở nụ cười chân thành hơn: "Vậy tốt quá rồi, Kiểu Kiểu là một cô bé ngoan, con phải đối xử tử tế với con bé đấy."
Lục Kinh Tả gật đầu, ánh mắt của cậu nhìn xuống chiếc vali trong tay bà, hỏi: "Sao mẹ lại đến đây?"
Mặt Trịnh Tú Vận lộ vẻ lúng túng: "Mẹ... mẹ chỉ định ghé thăm con thôi."
Lục Kinh Tả ngược lại không nói gì, cậu với tay qua cầm lấy vali của bà: "Uhm, vậy trước mắt vào trong đã."
"Ah, được." Trịnh Tú Vận rõ ràng rất vui mừng.
Lục Kinh Tả xách vali lên lầu, cậu nghiêng đầu nhìn sang Tống Kiểu Kiểu: "Kiểu Kiểu, hôm nay anh không qua ăn cơm được rồi, em nói với chú dì một tiếng hộ anh nhé."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu: "Uhm, được rồi."
Sau khi Tống Kiểu Kiểu bước vào nhà, Vương Tuệ Lâm từ trong nhà bếp ló đầu ra, còn Tống Khánh Quốc cũng bỏ tờ báo trong tay xuống.
"Tiểu Lục đâu?"
"Sao Kinh Tả không về cùng con?"
Hai vợ chồng gần như đồng thanh hỏi.
Tống Kiểu Kiểu đang thay giày ngay trước cửa, vừa thay vừa đáp: "Hôm nay anh ấy không qua ăn cơm."
"Kiểu Kiểu, không phải bọn con gây nhau đấy chứ?"
"Có phải do con cố ý sinh sự không?"
Tống Kiểu Kiểu: "???"
Thật ra Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm suy nghĩ như vậy cũng không phải không có cơ sở. Vương Tuệ Lâm cảm thấy bản thân mình đã rất nuông chiều con gái rồi, nhưng nếu so với chồng bà thì nhất định phải dùng câu "núi cao còn có núi khác cao hơn". Thật sự phải nói rằng ông ấy thuộc tuýp người con gái muốn gì sẽ được nấy, thờ con gái tận trên đầu. May mắn thay con gái họ cũng thật lòng thích thằng bé Kinh Tả, căn nguyên sẽ không bị gả cho người ngoài. Bằng không chắc vô cùng kinh khủng, con bé sẽ không thể nào tác oai tác quái, vô cớ sinh sự trước được?
Tống Kiểu Kiểu thấy hai người như vậy, vội phân bua: "Không có, bọn con không hề gây gổ, con cũng không cố ý sinh sự gì hết."
"Vậy tại sao Kinh Tả lại không sang đây?"
Tống Kiểu Kiểu mấp máy môi, vẻ mặt thoáng lưỡng lự, cô đang nghĩ xem phải trả lời bọn họ như thế nào. Nhưng cũng vì cô vừa ngập ngừng vừa xoắn xuýt lại khiến sắc mặt của Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc biến đổi. Chắc không phải hai đứa thật sự gặp trục trặc trong vấn đề tình cảm đấy chứ?
Tống Kiểu Kiểu thấy sắc mặt bọn họ khác thường nên cũng không chần chừ nữa, nhanh chóng nói: "Vì... vì dì Trịnh đã quay về rồi."
Hai vợ chồng sững sờ liếc nhìn nhau. Dì Trịnh? Trịnh Tú Vận?
"Chính là người cả hai đang nghĩ đấy ạ." Tống Kiểu Kiểu kịp thời chêm vào một câu: "Vừa nãy bọn con chạm mặt ngay cổng tiểu khu, dì Trịnh còn xách cả vali đến nữa cơ."
Nghe thấy câu xách cả vali đến khiến Vương Tuệ Lâm sầm mặt, lập tức nhấc chân chuẩn bị bước ra ngoài: "Ả đàn bà ấy rốt cuộc còn muốn làm gì nữa đây?"
Tống Khánh Quốc thấy vậy vội ngăn bà lại: "Bà xã, bà xã. Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào."
"Mẹ, mẹ đừng xúc động mà."
Vương Tuệ Lâm thật sự căm ghét Trịnh Tú Vận, kể cả khi bà ta có là mẹ ruột của Lục Kinh Tả hay trong tương lai có trở thành sui gia với bà đi chăng nữa cũng vậy. Chỉ cần nghĩ đến những chuyện bà ta đã gây ra, Vương Tuệ Lâm lại giận vô cùng. Bà ta tái hôn rồi mà còn vác vali về đây, bà ta có ý gì?
"Bà ta hại đời lão Lục còn chưa đủ phải không? Lão Lục bị bà ta phí phạm hơn nửa đời người, bây giờ còn dám vác mặt về à?"
"Bà xã, tôi biết bà ấm ức thay lão Lục, nhưng chúng ta không thể nào hành xử mù quáng được. Chúng ta vẫn nên bình tĩnh giải quyết vấn đề, trước mắt cứ theo dõi xem rốt cuộc bà ta quay về với mục đích gì, được chứ?"
Nhờ Tống Khánh Quốc thuyết phục hồi lâu, lúc này Vương Tuệ Lâm mới bình tĩnh lại đôi chút.
Phía bên này Trịnh Tú Vận đang đi theo Lục Kinh Tả vào nhà. Bố cục căn nhà vẫn giống y như trước, không có gì thay đổi. Thứ thay đổi duy nhất chính là cách trang trí trong nhà rất ấm cúng, giống như chủ nhân của ngôi nhà này là nữ vậy. Bà rất rõ, Lục Giản và Lục Kinh Tả đều không phải những người khéo léo. Nghĩ đến đây sắc mặt bà bất giác tái xanh: "Kinh Tả, có phải ba con..."
Lục Kinh Tả biết có lẽ bà đã hiểu lầm, cũng không muốn bà hiểu lầm nên giải thích: "Không phải, đều do Kiểu Kiểu trang trí cả."
"Kiểu Kiểu?" Nghe vậy khiến Trịnh Tú Vận có chút ngạc nhiên: "Trang trí... trang trí đẹp lắm."
"Uhm."
Lục Kinh Tả kéo vali của bà vào phòng ngủ: "Ba con không có nhà, ông ấy không hay về..."
"Để mẹ ngủ ngoài phòng khách được rồi." Trịnh Tú Vận ngắt lời cậu.
Lục Kinh Tả ngoảnh lại nhìn bà, thấy nét mặt Trịnh Tú Vận hơi gượng gạo.
Rồi bà nói: "Mẹ chỉ muốn về thăm con thôi."
Lục Kinh Tả "uhm" một tiếng, sau đó kéo vali của bà ra phòng khách lại: "Phòng khách chưa dọn dẹp gì, để chút nữa con dọn lại giúp mẹ."
"Không sao, mẹ tự dọn là được rồi."
"Uhm, vậy tùy mẹ."
Sắc mặt Trịnh Tú Vận vẫn hơi tái nhợt. Bọn họ của những năm tháng trước đây đã vĩnh viễn bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng rồi, dù lớp màng ấy không dày nhưng lại chẳng thể nào đâm thủng được. Rõ ràng đang rất gần kề nhau, thế nhưng lại là hai thế giới khác.
Lục Kinh Tả thấy dáng vẻ bà lạc lõng, cậu bèn hỏi: "Mẹ ăn cơm chưa? Nếu chưa thì con nấu cho mẹ ăn?"
"Hay để mẹ nấu cho." Trịnh Tú Vận nói.
"Cũng được, nhưng chắc phải đi siêu thị một chuyến, trong nhà không có nguyên liệu gì để nấu cả."
"Được thôi, vậy... chúng ta có thể đi chung chứ?" Câu cuối cùng Trịnh Tú Vận thốt ra rất dè dặt.
Sau khi thấy Lục Kinh Tả gật đầu bà mới thở phào nhẹ nhõm, hai người sửa soạn một chút rồi ra ngoài.
Thời điểm mua đồ, Lục Kinh Tả có thể nhận thấy tâm tình của bà rất khá. Nhìn bà thành thạo chọn đồ, thậm chí cậu còn có một cảm giác man mác mơ hồ. Hình như khi còn nhỏ, cậu cũng đã từng lẽo đẽo theo bà giống như bây giờ vậy.
Trịnh Tú Vận thấy cậu thẫn thờ, không khỏi gọi cậu một tiếng: "Kinh Tả?"
Lục Kinh Tả hoàn hồn: "Dạ."
"Vừa nãy sao đờ người ra vậy con? Con nhìn xem có còn muốn ăn gì nữa không?" Trịnh Tú Vận mỉm cười hỏi cậu.
Lục Kinh Tả liếc nhìn chiếc xe đẩy, bấy giờ mới phát hiện trên xe toàn những món mà cậu thích ăn. Cậu mím môi, lắc đầu: "Không."
"Vậy chúng ta thanh toán thôi, về nhà mẹ sẽ nấu bữa tối cho con ăn nhé?"
Chỉ một câu nói hết sức đơn giản cũng đủ khiến nội tâm Lục Kinh Tả dấy lên sự xáo động mãnh liệt, nhưng ngoài mặt cậu vẫn dửng dưng. Cậu gật đầu: "Vâng."
Sau khi về nhà Trịnh Tú Vận lập tức đeo tạp dề, bắt tay vào rửa rau xắt đồ ăn nấu cơm. Mặc dù đã rời bỏ nơi đây rất lâu rồi, nhưng bà vẫn cực kỳ sành sỏi mọi thứ trong căn bếp này.
"Cần con giúp không?" Lục Kinh Tả hỏi bà.
Trịnh Tú Vận đuổi cậu ra ngoài: "Không cần, tự mẹ làm được, con chỉ việc đợi đến chút nữa ăn cơm là được rồi."
"Uhm."
Khi đang nấu, bà lén liếc nhìn Lục Kinh Tả đang ngồi trên ghế sofa, đáy lòng dâng trào nỗi xót xa. Dáng vẻ của cậu lúc này cực kỳ giống thuở bé, khoảng tám chín tuổi cậu cũng ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa rồi đợi bà gọi cậu vào ăn cơm như vậy.
Trịnh Tú Vận lập tức thu hồi tầm mắt, bà không dám nhìn thêm nữa, bà cảm thấy hốc mắt mình ngân ngấn nước rồi. Thật ra ban nãy khi gặp cậu ngay trước cổng tiểu khu, bà biết dù ngoài mặt cậu tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong mắt cậu lại tràn đầy bất ngờ lẫn mừng vui, mà cậu cũng không hề trốn tránh tầm mắt của bà, đến khi vào nhà cậu còn muốn chuyển vali của bà vào phòng ngủ. Đột nhiên bà không biết lần này bà quay về đây là quyết định đúng đắn hay sai lầm nữa.
Trịnh Tú Vận lập tức gói ghém cảm xúc lại, tốc độ nấu nướng cũng nhanh chóng hơn. Chẳng mấy chốc bốn món ăn đơn giản và một món canh đã được bày biện trên bàn. Bà cởi tạp dề ra rồi gọi Lục Kinh Tả đang trên ghế sofa: "Kinh Tả, ăn cơm nào con."
"Vâng." Lục Kinh Tả đáp lời bà.
Thời điểm ăn cơm cả hai không ai nói năng gì, chỉ mau chóng ăn cho đến khi xong bữa, lúc này Lục Kinh Tả mới cất giọng hỏi bà: "Lần này quay về mẹ nán lại đây bao lâu?"