Mọi người tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng, Lục Kinh Tả dắt Tống Kiểu Kiểu ra chỗ đỗ xe của họ, tiện đường mua cho cô một phần trái cây thập cẩm.
Tống Kiểu Kiểu ăn trái cây ngon lành, cô đút cho mình một miếng rồi đút cho Lục Kinh Tả một miếng, trên đường quay về còn không quên hỏi vấn đề mà cô đã nín nhịn bấy lâu: "Chiếc xe ban nãy anh lái..."
"Uhm, anh mua đấy."
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe chính miệng cậu thừa nhận cô vẫn đột ngột bị nghẹn miếng xoài ngay cô họng.
Lục Kinh Tả vội giơ tay vuốt vuốt sau lưng giúp cô: "Bất ngờ quá à?"
Cô cố gắng nuốt miếng xoài nghẹn ngay cổ họng xuống, sau đó ra sức gật đầu.
Lục Kinh Tả nhìn cô bày ra vẻ mặt ngu ngơ, nhịn không nổi cúi xuống thơm nhẹ vào bờ môi ướt mềm của cô.
Tống Kiểu Kiểu nhanh tay che miệng mình, vội nhìn dáo dác, thấy không có ai để ý cô mới thở phào nhẹ nhõm, bực bội nói: "Đang trên đường lớn đấy? Anh có thể ý tứ chút không?"
"Anh hôn bạn gái anh đâu phải chuyện phạm pháp."
Tống Kiểu Kiểu nhìn bản mặt không sợ trời không sợ đất của cậu, tuy rằng ngoài mặt cô tỏ vẻ xấu hổ lẫn bực bội nhưng trong thâm tâm vẫn thoáng ngọt ngào, cô đỏ mặt đánh trống lảng: "Anh mới nói chiếc xe ấy do anh mua?"
"Uhm."
"Tiền đâu anh có nhiều vậy?"
Lục Kinh Tả quệt mũi, đáp: "Tiền tiết kiệm suốt mấy năm nay của anh, với... anh mượn của ba anh chút ít nữa."
Tống Kiểu Kiểu không nói gì mà chỉ nhìn cậu, Lục Kinh Tả bị đôi mắt sáng ngời của cô nhìn đến run rẩy: "Sao... sao vậy? Em không thích sao?"
Bắt gặp vẻ mặt lo lắng của cậu, Tống Kiểu Kiểu bèn ra hiệu cho cậu cúi xuống. Lục Kinh Tả không hiểu gì, chỉ biết khom người xuống trước mặt cô. Một tay Tống Kiểu Kiểu cầm phần trái cây, tay còn lại bấu chặt cổ áo cậu, kiễng chân hôn vào bờ môi mỏng của cậu.
Hôn nhẹ rồi cô lập tức buông cậu ra, mặt mày rạng rỡ: "Thích, siêu siêu thích. Tả ca, anh thật sự giỏi lắm."
Những lời thật tâm của cô khiến Lục Kinh Tả vui mừng khôn xiết, khoảnh khắc này còn khiến cậu rộn ràng hơn cả khoảnh khắc cậu nhận xe nữa: "Kiểu Kiểu..."
"Đi thôi, đi xem xe mới của hai đứa mình." Tống Kiểu Kiểu không màng ăn trái cây, dùng tay còn lại dắt cậu kéo về phía trước.
Lục Kinh Tả nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô hăm hở, khóe môi cũng dần cong cong.
Tống Kiểu Kiểu chạm vào thân xe bóng nhoáng: "Tả ca, sờ vào rất đã."
Lục Kinh Tả cười xoa đầu cô, lủng lẳng chiếc chìa khóa trước mặt cô: "Em chở anh, thấy sao?"
"Hả?" Tống Kiểu Kiểu sững người, cô nhìn cậu với vẻ nghi ngại: "Anh... anh dám để em chở anh sao? Em lái?"
"Chẳng phải em có bằng lái xe rồi sao? Vậy giờ không lái đúng không?"
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu như trống bỏi: "Em lái, em lái, nhưng mà..." Cô ngước mắt nhìn cậu với vẻ ngoan ngoãn: "Anh tin tưởng em thật sao? Dám ngồi vào xe à?"
Lục Kinh Tả nhìn cô, nói đúng một chữ: "Dám."
Tống Kiểu Kiểu liền cảm thấy khí thế ngút trời, cô cầm chiếc chìa khóa trên tay cậu qua: "Tốt! Anh đã dám ngồi, vậy em cũng dám chở!"
Sau khi Tống Kiểu Kiểu ngồi vào ghế lái, cô bỗng thấy thấp thỏm trong lòng. Nhưng sau khi quay sang nhìn Lục Kinh Tả, cô thấy cậu đang thắt dây an toàn đâu vào đấy, dáng vẻ đầy tin tưởng của cậu khiến nỗi lo lắng trong cô cũng vơi đi không ít.
Dù sao hồi ấy cô thi một lần đã đậu, đâu phải người chưa từng lái xe lần nào, vậy có gì lo lắng chứ?
Nói không lo lắng thế nhưng dọc đường cô vẫn hoảng sợ.
"Ôi trời mẹ ơi!!! Sao bây giờ?"
"Sao người kia lái nhanh quá vậy?"
"......"
Suốt quãng đường Tống Kiểu Kiểu sợ đến mức thốt ra mấy câu bằng phương ngữ Đông Bắc.
Cuối cùng dưới sự hướng dẫn đầy bình tĩnh của Lục Kinh Tả, dần dần Tống Kiểu Kiểu cũng tìm được cảm giác. Sau khi lái xe vào hầm xe an toàn, đến chính cô cũng không thể tin vào bản thân mình: "Em lái cừ quá đúng không?"
Lục Kinh Tả mỉm cười đầy cưng chiều: "Đúng."
Sau khi sắm xe mới, kế hoạch cuối tuần về ký túc xá chuyển đồ cô không gọi cho bên công ty chuyển nhà nữa, thay vào đó cô để Lục Kinh Tả lái xe chở cô về lấy hành lý. Thật ra đồ đạc không nhiều, cũng chẳng có đồ gì to tát, chủ yếu là sách vở, chăn nệm cùng với mấy bộ quần áo mà thôi. Cô lấy vài bộ quần áo đơn giản để thay cùng với mấy vật dụng vệ sinh cá nhân sang chỗ mới thuê.
Mấy ngày nay Lục Kinh Tả vẫn luôn tăng ca ở công ty, đến hôm nay quay về mới thấy tất cả đồ đạc của cô đã dọn sang phòng khác. Cậu đứng ngay cửa phòng nhìn cô đang xếp đống quần áo trên giường: "Em định ngủ riêng à?"
Tống Kiểu Kiểu vẫn không dừng tay: "Không ngủ riêng vậy thuê hai phòng làm gì?"
"Thuê hai phòng vì..." để qua mắt chú dì chứ còn gì nữa, ai nghĩ bạn gái không thèm phối hợp chứ.
Tống Kiểu Kiểu quay sang nhìn bộ dạng không thể nói thành lời của cậu, cười thầm: "Em thấy ngủ riêng hai phòng như này rất tốt, quần áo của em cũng nhiều nữa."
"Không hề tốt."
"Nhưng em rất muốn một mình một phòng."
"Em không muốn."
Tống Kiểu Kiểu: "..."
Lục Kinh Tả bước về phía cô, Tống Kiểu Kiểu vô thức lùi về sau. Ngờ đâu cậu thuận nước đẩy thuyền, thẳng thừng đẩy cô ngã nhoài xuống giường.
Tống Kiểu Kiểu: "???"
Lục Kinh Tả không để cô có cơ hội phản kháng, áp thẳng người xuống: "Ngủ chung với anh, không được ngủ riêng."
Tống Kiểu Kiểu bị cậu đè ngạt thở, cô giơ tay đẩy cậu ra: "... Anh nặng quá, đứng dậy mau."
"Em không dọn đồ qua anh không dậy."
Tống Kiểu Kiểu: "..."
Cô thẳng tay cào cậu, định thừa cơ luồn bên dưới người cậu chạy thoát. Nhưng cô cứ ngọ nguậy tới ngọ nguậy lui, ban đầu Lục Kinh Tả không hề suy nghĩ đến chuyện kia giờ đây bị cô khơi mào, hơn nữa còn hừng hực khí thế. Đợi đến khi cô nhận ra đã quá muộn màng, vì trong đôi mắt cậu chứa đầy những dục vọng mà cô hiểu rõ hơn bao giờ hết.
Lục Kinh Tả áp sát cô, dạo gần đây cậu bận rộn tăng ca, hôm nào quay về trời cũng tối khuya, còn người trên giường đã chìm vào cõi mộng từ lâu. Do bản thân cậu mệt mỏi cũng như không nỡ đánh thức cô đang ngủ say, nên tính ra trong quãng thời gian dài cả hai đều không đụng đến chuyện ấy.
"Em yêu." Cậu hôn cổ cô, khẽ giọng gọi.
Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được dòng điện từ xương cụt chạy ngược lên trên, giọng cô ú ớ: "Sao... sao vậy?"
"Anh muốn em."
Cậu nói toẹt ra khiến cô muốn giả ngây cũng không được.
Cả hai ở bên nhau gần bốn năm, đối với cơ thể của đối phương đã quen thuộc hơn bao giờ hết, chuyện ấy cũng làm không biết bao nhiêu lần. Tống Kiểu Kiểu ban đầu còn ngại ngần sau này đã dần cởi mở hơn rất nhiều. Thật ra cô chưa từng nói cho cậu biết, rằng cô cũng muốn cậu.
Nhưng mọi nhất cử nhất động của cô đã nói cho cậu biết, bởi vì cô rất phối hợp với cậu. Cả khuôn mặt Lục Kinh Tả trở nên vui sướng, cậu nhanh chóng trút bỏ hết thảy.
Cảm giác quan hệ hòa hợp chẳng khác gì khi bạn dính vào cây thuốc phiện, nó sẽ không bao giờ khiến con người ta chán ngán, nó chỉ khiến bạn trôi lạc trong những cơn mê hoặc, đắm chìm vào nó hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng Tống Kiểu Kiểu không ngăn nổi cơ thể mình run rẩy. Cô xấu hổ đến mức trào nước mắt, những giọt lệ từ khóe mắt đỏ ửng tuôn xuống. Nhìn vào đáng thương cùng cực, nhưng Lục Kinh Tả trông thấy lại khiến cậu muốn ức hiếp cô một lần.
Tống Kiểu Kiểu cào cậu: "Nhẹ chút chết hay gì?"
"Không chết nhưng sẽ không sướng."
Tống Kiểu Kiểu ngớ người mấy giây, rồi cô vùi mặt mình trong chăn, không muốn nói gì với cậu nữa.
Chuyện này một khi đã làm thì phần sau gần như điên cuồng, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là lý trí tỉnh táo. Đến khi bị cậu bức ép không chịu nổi nữa, cô có thể nói ra bất cứ điều gì. Thời điểm nói ra không biết mình đang nói gì, nhưng lát sau nhớ lại thật chỉ hận sao không cắn đứt lưỡi luôn cho rồi.
Lục Kinh Tả nhìn cô vùi đôi gò má vào gối mà không nhúc nhích, cậu thò tay qua, khẽ khều bàn tay đang nắm chặt dưới gối của cô: "Không ngạt thở sao?"
Giọng Tống Kiểu Kiểu ậm ờ không rõ: "Không ngạt, có ngạt cũng không phải chuyện của anh."
Lục Kinh Tả sát lại gần, bàn tay bao bọc lấy bả vai nõn nà như tuyết của cô, ra sức kéo cô qua. Cậu nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, giơ tay đẩy mấy sợi tóc còn dính trên má cô ra: "Sao lại không phải chuyện của anh, anh đau lòng đấy."
Tống Kiểu Kiểu hừ một tiếng, vẫn không đếm xỉa đến cậu. Ban nãy cô khóc lóc năn nỉ cậu mà cậu cũng không buông tha cho cô, bây giờ bày đặt nói mấy câu như vậy, cho nên hiện tại cô đặc biệt không muốn quan tâm đến cậu.
Lục Kinh Tả biết cô giận chuyện gì, cậu hôn vào đôi má ửng hồng của cô, hứa với cô: "Vậy lần sau anh nhẹ nhàng chút được không?"
Tống Kiểu Kiểu đảo mắt: "Mấy lần trước anh cũng nói y như vậy."
Ngụ ý là mấy lần trước cậu cũng nói vậy nhưng đâu có thực hiện được, cho nên lần này cô sẽ không tin cậu nữa.
"Em hãy tin anh lần nữa."
Lục Kinh Tả ngẫm nghĩ, nói: "Hay giờ mình làm thêm lần nữa, anh chứng minh cho em xem."
Tống Kiểu Kiểu nghe xong mà ngỡ ngàng, vừa bực vừa cảm thấy buồn cười: "Bộ anh tưởng em ngốc hay gì?"
Lục Kinh Tả thấy cô cười cũng bật cười theo, cậu vươn tay ôm chặt cô vào lòng: "Em cười có nghĩa không giận nữa phải không?"
"Em cười với em giận đâu có liên quan gì đến nhau?"
"Không phải cười là đang vui à?"
"Em có thể cười trong khi đang giận đấy."
"Vậy em đừng giận nữa được không?"
Tống Kiểu Kiểu mím môi, chuyện này hỏi thẳng thừng như vậy biết đáp sao chứ!!!
"Hm?" Lục Kinh Tả cọ cọ vào đỉnh đầu cô.
Tống Kiểu Kiểu: "..." Cậu đang làm nũng sao?
"Kiểu Kiểu?"
Thật ra Tống Kiểu Kiểu nào có giận gì cậu, chỉ cảm thấy ấm ức quá mà thôi. Lần nào cậu cũng chiếm thế thượng phong, còn không cho phép ai đầu hàng.
"Vậy anh cho em véo anh đi, véo rồi em tha thứ cho anh."
"Được thôi."
Tống Kiểu Kiểu véo vào mặt cậu, chắc do khi véo cảm thấy vui quá nên cô không hề nương tay. Chẳng mấy chốc đã bị véo đỏ hết mặt, còn hằn lại dấu, nhưng thấy cậu không hề nhíu mày, cô bỗng chột dạ: "Có... đau không?"
Lục Kinh Tả nắm chặt tay cô, bao bọc trong tay: "Không đau."
Tống Kiểu Kiểu không để ý đến đôi gò má đang ửng đỏ của cậu: "Không đau là được rồi."
"Vậy Kiểu Kiểu, em về phòng với anh nhé?"
"Còn không anh dọn sang phòng em."
"Tóm lại chúng ta phải ở chung phòng."