Bởi vì sự cứng đầu của Lục Kinh Tả và sự xiêu lòng của Tống Kiểu Kiểu mà căn phòng nọ đã hoàn toàn biến thành phòng trang trí cho có, nhưng đồ đạc bên trong họ vẫn bày biện như có người đang ở.
Đồ của Tống Kiểu Kiểu quá nhiều nên phải lấy phòng khác trang trí thành phòng của Lục Kinh Tả, trên bàn còn để mấy quyển sách Lục Kinh Tả đang đọc dở, rồi sau còn treo mấy bộ quần áo vào trong tủ, trải chăn nệm gọn gàng chỉnh tề, cuối cùng căn phòng của phái nam đã được bày biện xong xuôi.
Phòng của cả hai đều có đầy đủ những kiểu nội thất dạng lớn, nhưng chẳng hiểu sao Tống Kiểu Kiểu vẫn cảm thấy trống trải đơn điệu, chưa đủ ấm cúng. Vậy nên cô mua rất nhiều đồ trang trí nhỏ xinh trên mạng về, chẳng hạn như đèn đứng, thảm lông trải sàn, cây xanh, kệ sách nhỏ,... Sau khi trang trí xong xuôi, căn phòng lập tức bày ra diện mạo hoàn toàn mới.
Cả hai còn mua máy chiếu, buổi tối ăn uống xong có thể cuộn tròn trên sofa vừa ăn trái cây vừa xem phim, quá viên mãn.
"Cuộc sống như thế này tốt đẹp biết bao." Tống Kiểu Kiểu cảm thán, trang hoàng phòng ốc theo phong cách mình thích, sống cùng người mình thích, sống cuộc sống mà mình thích.
Lục Kinh Tả hôn vào đỉnh đầu cô: "Chỉ cần được ở cạnh em thì anh cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp."
Tống Kiểu Kiểu mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cậu: "Công nhận anh thích em thật đấy."
"Em mới biết à?"
Tống Kiểu Kiểu định cào cậu nhưng cậu né tránh, cả hai cười giỡn hồi lâu, cuối cùng cô bị cậu đè xuống chiếc ghế sofa mềm mại.
Lục Kinh Tả áp trên người cô, nặng nề nói: "Hai chúng ta hình như chưa từng trên sofa..."
Tống Kiểu Kiểu che miệng cậu lại: "Đừng mơ tưởng."
"Uhm... không mơ tưởng, làm ngay và luôn."
Sau khi bị lật lọng, Tống Kiểu Kiểu èo uột tựa vào vai cậu: "Bế em đi tắm."
Lục Kinh Tả tự thấy đuối lý, gật đầu: "Đi ngay."
Hiện tại buổi sáng đi làm Tống Kiểu Kiểu đều được Lục Kinh Tả chở, đoạn đường chỉ hơn mười phút mà thôi. Vốn dĩ Tống Kiểu Kiểu không muốn phiền cậu nhưng cậu cứ khăng khăng muốn đưa cô đi, cho nên cô cũng đành mặc cậu. Dù bên ngoài cô hay bảo không cần, nhưng mỗi khi được cậu chở cô vẫn rất vui.
Buổi chiều tan làm, nếu hôm ấy không phải tăng ca cậu sẽ đến tận nơi đón cô, nhưng thật lòng mà nói cô thích cậu đi bộ đến đón cô hơn, như vậy cả hai có thể nắm tay nhau ung dung thong thả quay về, không như lái xe mới vài phút đã đến nhà, chẳng có gì thú vị.
Sau mấy lần dùng xe đón và được Tống Kiểu Kiểu nói qua vấn đề này, về sau cậu đã thật sự đi bộ đến đón cô. Cả hai cùng nhau tay trong tay về nhà, khi tạt ngang qua siêu thị liền ghé vào mua ít nguyên liệu để về nhà cùng nhau nấu ăn. Tống Kiểu Kiểu thích thế này cực kỳ, có cảm giác như một cặp vợ chồng lâu năm vậy.
Sau khi trang hoàng nhà cửa xong xuôi, Tống Kiểu Kiểu mời nhóm Phương Du Nhiên, còn Lục Kinh Tả mời ba cậu bạn cùng phòng của mình. Cũng may không gian tầng dưới đủ rộng, bằng không thật sự không thể tụ tập đông người như vậy được. Mọi người không ra ngoài ăn uống mà nấu nướng ngay tại nhà.
Thang Viên Viên và Tần Mẫn vô cùng hâm mộ, các cô ấy cũng muốn mình được như vậy, còn trêu ghẹo cô, bảo rằng nếu sớm biết thế này đã thực tập chung với cô rồi.
Sau khi mời tất cả mọi người, Từ Cám đưa Kỷ Vị cùng những người khác đến ăn ké. Có điều Lục Kinh Tả không chút khách sáo, ăn chùa cũng được thôi, nhưng yêu cầu mỗi người nấu một món, không nấu được miễn ăn chùa. Sau khi nấu xong mọi người ra ăn thử, người nấu ngon nhất lại là Từ Cám, nhưng Từ Cám lại thuộc kiểu con gái chẳng bao giờ động tay động chân làm việc gì.
Từ Cám nhướng mày đắc ý: "Biết sao được, trời phú rồi."
Sau khi ăn xong Tống Kiểu Kiểu và Từ Cám rúc bên ngoài phòng khách xem phim, bốn chàng trai vẫn còn ngồi bên trong trò chuyện ăn uống, phòng khách và nhà bếp được ngăn cách bởi tấm cửa kính chắn khói.
Cả hai chọn một bộ phim đề tài tình cảm, vừa ăn trái cây, vừa trò chuyện và xem phim.
Từ Cám đột nhiên nói: "Kiểu Kiểu, ngay lúc này tớ thật sự ghen tị với cậu đấy."
Tống Kiểu Kiểu còn chưa hiểu ý cô ấy, đáp: "Đợi nửa năm nữa cậu được chuyển ra ngoài ở, tớ sẽ giúp cậu trang trí, nhất định trang trí cực kỳ ấm áp cho cậu."
Từ Cám mỉm cười, Tống Kiểu Kiểu chợt hiểu ra, cô bỏ trái cây trên tay xuống: "Cậu... vẫn chưa quên cậu ta à?"
"Chỉ thỉnh thoảng thôi."
"Nếu, tớ đang nói là "nếu", nếu có ngày cậu ta về nước, cậu vẫn sẽ ở bên cậu ta sao?"
"Không." Từ Cám đáp chắc nịch.
Ngược lại Tống Kiểu Kiểu khá ngạc nhiên: "Chẳng phải cậu rất thích cậu ta sao?"
"Chuyện tớ rất thích cậu ấy và chuyện tớ có ở bên cậu ấy hay không hoàn toàn khác nhau. Tớ luôn đinh ninh rằng tớ sẽ không bao giờ quên được cậu ấy, nhưng thật ra thứ tớ không thể quên không phải cậu ấy, mà là những đoạn hồi ức vô cùng thanh thuần và tươi đẹp mà tớ có, vậy nên thứ khiến tớ vấn vương chẳng qua chỉ là những đoạn hồi ức ấy mà thôi."
Tống Kiểu Kiểu như hiểu được cảm giác của cô ấy, nhưng đồng thời cũng có vẻ không thể thông suốt tường tận.
Buổi tối khi đi ngủ, Tống Kiểu Kiểu bỗng nhiên hỏi Lục Kinh Tả: "Nếu sau này em với anh xa nhau, kiểu xa nhau một quãng thời gian rất dài ấy, vậy anh vẫn còn muốn ở bên em chứ?"
Lục Kinh Tả bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, mặt mày lập tức nghiêm trọng, cậu nhìn vào mắt cô, bình tĩnh hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"
Nhìn thấy dáng vẻ của cậu khiến Tống Kiểu Kiểu không khỏi hoảng sợ, cô không biết làm gì bèn giũ giũ chăn: "Em... em chỉ hỏi bừa thôi."
"Hỏi bừa thôi?"
"Uhm, hỏi bừa thôi."
Lục Kinh Tả bất ngờ nắm cổ tay cô: "Không."
Tống Kiểu Kiểu ngẩn người, cô im lặng, rồi giọng Lục Kinh Tả lại vang lên: "Chúng ta sẽ không có cơ hội thứ hai đâu, chỉ có một lần thôi, vậy nên hãy trân trọng nó."
"Anh chắc chắn tương lai chúng ta sẽ không cãi vã, không mâu thuẫn ư? Lỡ như trong giây phút bốc đồng mình chia tay rồi sao?"
"Sẽ có những trận cãi vã cũng như mâu thuẫn, nhưng sẽ không xa nhau. Giữa chúng ta ngoại trừ chuyện chia tay, chuyện gì cũng có thể nói."
"Nhưng nếu em thích người khác thì sao, hoặc anh thích người khác... ưm..."
Tống Kiểu Kiểu còn chưa nói xong đã bị Lục Kinh Tả nuốt chửng, cậu cuồng nhiệt gọi tên cô khiến cô không cách nào từ chối. Cô cũng chẳng biết vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, cô bị cậu lăn lộn rồi tấn công hết lần này đến lần khác, cô chỉ cảm thấy cả cơ thể mình như rã rời. Cậu chuyển động liên hồi, hôn cô liên tục.
Cậu cứ lẩm bẩm tên cô trong miệng khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng, không phải vì cậu thô bạo với cô, mà vì cô đau lòng, dường như cô có thể cảm nhận nỗi sợ hãi ẩn sau những động tác của cậu.
Sau khi kết thúc, cả hai đều mệt lử nhưng vẫn ôm chặt lấy nhau, giọng Lục Kinh Tả trầm khàn: "Không được thích người khác, chỉ có thể thích mình anh."
Giọng Tống Kiểu Kiểu cũng không khá hơn, cũng mất tiếng y như cậu: "Em chỉ đang ví dụ thôi..."
"Ví dụ cũng không được, anh sẽ không thích người khác, anh chỉ thích em, chỉ có thể là em, em cũng chỉ thích anh thôi được không?" Giọng Lục Kinh Tả nghe hơi nghẹn ngào. Thật ra cậu không hề có cảm giác an toàn, khi đi làm dù tăng ca hay liên hoan Tống Kiểu Kiểu cũng không hỏi cậu nhiều. Có lẽ đây chính là kiểu bạn gái lý tưởng trong lòng mọi chàng trai, nhưng cậu lại không cảm thấy như vậy.
Thật ra cậu biết không phải cô không quan tâm gì đến cậu, mà do cô yên tâm quá mức về cậu. Đặc biệt sau khi chứng kiến các đồng nghiệp của mình nhận được điện thoại từ bạn gái của họ, cảm giác hụt hẫng này ngày càng rõ rệt.
Tống Kiểu Kiểu theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng lại bị đôi bàn tay to lớn áp giữ đầu mình xuống, cô khẽ giọng hỏi: "Lục Kinh Tả, có phải anh khóc không vậy?"
"Không có..."
"Anh nói dối." Tống Kiểu Kiểu thoáng hoảng hốt, bởi vì dường như cô nhận ra một chuyện, rằng Lục Kinh Tả không có cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn - từ trước đến nay Tống Kiểu Kiểu chưa từng nghĩ đến từ này, bởi vì Lục Kinh Tả đã cho cô quá nhiều cảm giác an toàn, cô chưa bao giờ cảm thấy Lục Kinh Tả sẽ thích người khác hay sẽ rời xa cô. Nhưng đồng thời cô cũng không hề khiến cậu có cảm giác an toàn như cậu đã cho cô, nên ban nãy khi động đến chủ đề này cậu mới cảm thấy như có mối nguy, bởi vậy lúc sau mới mất kiểm soát.
Tống Kiểu Kiểu bỗng thấy rất buồn. Trong đoạn tình cảm này, cô nhận được từ Lục Kinh Tả nhiều hơn, trả giá cũng không bằng cậu. Ngẫm nghĩ, cô vô thức ôm chặt cậu: "Xin lỗi anh."
Lục Kinh Tả khẽ vuốt ve đầu cô: "Sao phải xin lỗi chứ?"
"Vừa nãy em không cố ý đâu... em thật sự chỉ hỏi bừa thôi..."
"Uhm, anh biết rồi."
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn cậu, lần này cậu không kịp giữ đầu cô nữa nên cô đã thấy được hốc mắt phiếm hồng của cậu. Cô ghé sát người hôn cậu, giọng nghẹn ngào: "Em chưa bao giờ nói với anh, rằng em thích anh đến nỗi không thể rời xa anh được."
Đôi mắt Lục Kinh Tả hơi ngời sáng, bàn tay to lớn bao bọc gáy cô hôn sâu hơn.
Tống Kiểu Kiểu vẫn còn thức khi Lục Kinh Tả đã say ngủ. Sau khi ngủ cậu chẳng còn chút đề phòng nào, mi tâm giãn ra, khóe môi dịu dàng, cô vươn tay phác họa đường nét gò má cậu. Cô thật sự thích cậu, cô thuộc kiểu người không hay thể hiện tình cảm ra ngoài như những cô gái khác. Dù không nói nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện xa cậu, chỉ mới nghĩ đến chuyện phải xa nhau thôi đã khiến cô đau đến không thở nổi rồi.
Cô ngắm cậu rất lâu, cuối cùng đến khi không chịu nổi nữa mới vùi mặt vào hõm vai cậu, từ từ nhắm mắt lại.
Từ hôm ấy trở đi, Lục Kinh Tả có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Tống Kiểu Kiểu đối với mình. Cô bám cậu hơn xưa, nói rất nhiều câu trước đây chưa từng nói, còn cả khi tăng ca cậu cũng sẽ thường xuyên nhận được điện thoại từ cô, hỏi cậu tăng ca cùng ai, mấy giờ mới về nhà.
Rất nhiều người không thích bị bạn gái tra khảo như vậy, nhưng Lục Kinh Tả lại thấy ngọt như mía lùi, thậm chí còn mừng thầm trong lòng.
Qua vài đợt như vậy đồng nghiệp cũng phát hiện ra, kìm nén mấy lần cuối cùng không kìm được nữa, bèn hỏi: "Cậu vừa thay bạn gái à?"
Lục Kinh Tả sầm mặt: "Cậu mới thay bạn gái ấy!"
Đồng nghiệp gãi đầu: "Tôi thay bao giờ, vẫn vậy mà."
Lục Kinh Tả liếc anh ta một cái, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Đồng nghiệp vẫn như người có mắt không tròng, sáp lại gần: "Chẳng phải lúc trước bạn gái không bao giờ gọi cho cậu khi cậu tăng ca ư? Sao bây giờ lại gọi thường xuyên vậy?"
"Cậu quan tâm làm gì?"
"Nhưng mà nếu một cô gái có thể gọi cho cậu như vậy, điều này chứng minh người ta thật sự quan tâm đến cậu đấy. Còn nếu cô ấy thờ ơ mấy chuyện này, vậy chỉ có thể chứng minh một điều - cô ấy không quan tâm gì đến cậu."
Lục Kinh Tả nhìn đồng nghiệp: "Còn có thể chứng minh một điều nữa."
"Điều gì?"
"Chứng minh đằng trai đã thực hiện bổn phận quá tốt nên mới khiến bạn gái yên tâm hết mực."
Đồng nghiệp nhíu mày, hỏi: "Vậy lúc đầu cậu khiến bạn gái không yên tâm à?"
Lục Kinh Tả: "..."