tien đã beta
Ở bên kia hồ.
Bóng đen lớn trên mặt đất đang lại gần Chu Khiêm, cho đến khi bóng của nó hoàn toàn che khuất cậu lại.
Bóng đen lơ lửng trên không, đó là một nhánh cây rất lớn.
Trên cành có rất nhiều lá cây, giống như chúng đang há miệng ra, muốn ăn thịt của Chu Khiêm.
Tình huống hai tín đồ kia gặp phải cũng giống như Chu Khiêm.
Gương mặt không còn một giọt máu, đôi mắt cũng trợn to đầy sợ hãi.
- -- Hết thật rồi, mấy lá cây này giống như cái miệng đầy máu của rắn, nhất định sẽ cắn nuốt bọn họ! Bọn họ không nên ngây thơ như vậy, mà nghĩ mình thất sự có thể làm tổn thương đến Đại Thần!
Tín đồ số lấy lại tinh thần trước tiên, quay đầu bỏ chạy.
Có thể vì vừa rồi ông ta làm tổn thương đến Đại Thần nhiều nhất, nên lúc này ông ta cũng cảm thấy rất sợ hãi.
Nhưng ông ta rõ ràng không gặp may, khi chuẩn bị bước lên cầu, chân ông ta liền bước vào khoảng không, lập tức té xuống
Ngay lập tức, cả người ông ta liền vỡ nát, sương máu văng lên, sau đó máu thịt của ông ta liền bị mặt nước nuốt chửng.
Tín đồ số chạy theo phía sau, nhìn thấy cảnh đó liền dừng lại bên bờ hồ, sau đó liền xoay người, nhanh chóng quỳ về phía cây đại thụ và Đại Thần Yibo.
Cô vừa lạy vừa liên tục nói: "Tôi, tôi sai rồi! Đại Thần Yibo vĩ đại! Tôi sai rồi!"
Nhưng những chuyện đó chúng ta đã làm, nên chỉ có thể nói -
"Không.
Tôi không nên làm như thế! Tôi Sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi ích kỷ! Tất cả đều là lỗi của tôi! Đáng lý ra, tôi không nên oán giận ngài! Tôi xin lỗi! Tôi...!"
Trong lúc mọi chuyện đang xảy ra, Chu Khiêm vẫn bình tĩnh nhìn mấy chiếc lá giống như là những con quái vật, đang không ngừng đi về phía mình.
Trong giây tiếp theo, Chu Khiêm hoàn toàn bị nuốt chửng.
Dáng người cao gầy đứng yên nơi đó, giống như một lưỡi dao sắc bén, cả người bị từng chiếc lá che lại, rất nhanh đã biến mất.
Hầu như tất cả mọi người đều nín thở, đều có cùng một suy nghĩ là Chu Khiêm sẽ không qua khỏi.
Trong chốc lát, mấy chiếc lá đó đã nhanh chóng rời khỏi cơ thể Chu Khiêm.
—— Cả người cậu từ trên xuống dưới rất sạch sẽ, mấy vết máu dính trên người cũng đã hoàn toàn biến mất.
Thì ra mấy chiếc lá đó chỉ hút máu dính trên người cậu, chứ không có ăn thịt cậu.
Tùy ý đút tay vào túi quần, Chu Khiêm mỉm cười nhìn về phía Đại Thần Yibo.
— Cậu lại đoán đúng.
Đại thần Yibo sẽ không tổn thương người khác bằng mấy cái lá cây đó, Chu Khiêm phán đoán từ hai góc độ.
Đầu tiên, điều này không hợp logic.
Đại thần Yibo sẽ đặc biệt tìm một người đến để tổn thương mình, sau đó, sẽ lập tức giết người đó ngay sao khi xong việc.
Ngay cả khi nhìn việc này dưới góc độ là một âm mưu, trong kế hoạch của Đại Thần Yibo không hề có việc mình bị lợi dụng, thì anh ta cần phải lợi dụng các tín đồ để có thể thực hiện được kế hoạch của mình.
Bây giờ mới chỉ có ba tín đồ hoàn thành việc này, nếu anh ta giết bọn họ, mấy tín đồ còn lại sẽ sợ hãi, nghi thức này sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Vì thế, cho dù là bất kì lí do nào thì anh ta cũng không thể giết người.
Thứ hai, Chu Khiêm giơ đồng hồ lên và đọc thông tin trên đó.
Theo như tình huống hiện tại trong phó bản, khi đối mặt với những nguy hiểm trong trò chơi, hệ thống sẽ luôn nhắc nhở, chẳng hạn như lượng máu của đối thủ, mức độ tấn công, .
Nhưng khi lá cây bao vây, hệ thống lại không có bất kì nhắc nhở nào.
Từ việc đó, Chu Khiêm có thể suy đoán ra, mấy lá cây này hoàn toàn không có hại cho cậu.
Cậu chắc chắn rằng mình đã an toàn, tín đồ số cũng như thế.
Người duy nhất ngặp nạn là tín đồ số , do quá hoảng sợ mà bị ngã xuống hồ, chết ngay tại chỗ.
Chu Khiêm cũng không hề có thiện cảm với ông ta chút nào.
Không làm chuyện ác, không sợ ma gõ cửa.
Vì ông ta đã làm tổn thương Đại Thần Yibo, nên ông ta sợ bị trả thù.
Nhưng mà......!Như thế thì cũng tiện nghi cho tín đồ số quá.
Chu Khiêm liếc mắt nhìn cô ta, liền nghe nữ thần nói: "Xin mời tín đồ số và số trở về bên đây hồ.
Tiếp theo, xin mời ba tín đồ số , số và số , mọi người có thể làm bất cứ đều gì với Đại Thần."
tín đồ được chia thành nhóm nhỏ, Chu Khiêm trở về bên đây hồ, theo dõi bảy nhóm khác, đến gần Đại Thần Yibo, không ngừng tổn thương anh ta bằng nhiều cách khác nhau.
Ngoại trừ Chu Khiêm và ba người chơi còn lại, mấy tín đồ kia đều ra tay với Đại Thần.
Nếu tín đồ số và số còn kiềm chế lại hành động của mình, thì mấy tín đồ còn lại không có ai bị trừng phạt, nên càng ra tay tàn nhẫn hơn.
Trong cuộc sống, mọi người đều làm theo đạo đức, nên có nhiều người không dám làm gì.
Nhưng hiện tại, Đại Thần Yibo đã cho mọi người cơ hội để trút giận, điều này chắc chắn đã khơi dậy sự thù hận trong trái tim của bọn họ.
Cảm xúc điên cuồng giống như là virus không ngừng lây lan, trong tích tắc đã lây nhiễm cho tất cả mọi người, làm cho sự thù hận trong lòng bọn họ hoàn toàn trổi dậy.
Vốn dĩ có một số tín đồ không muốn làm hại Đại thần Yibo.
Nhưng lúc này, trong cơ thể bọn họ như có một người khác, cuối cùng bị xúi giục, không ngừng đe dọa làm hại Đại Thần Yibo.
Thế nên, ở đây đã trở thành một bữa tiệc để mọi người không ngừng làm tổn thương đến Đại Thần.
truyện teen hay
Có một tín đồ đã cầm lấy chiếc rìu mà mình đem theo để chặt chân của Đại Thần Yibo.
Lúc đem cái chân đó vứt xuống hồ, các tín đồ ở đây như bước vào một cái lễ hội hóa
Khi mọi chuyện tiến triển đến mức hiện tại, sự tàn nhẫn của các tín đồ là không thể ngờ được.
Bọn họ thậm chí còn bắt đầu một cuộc chiến.
Nhìn thấy ai đó đã chặt chân của mình, một tín đồ khác cũng muốn cạnh tranh, đã dùng dao cắt ngang đầu của Đại Thần Yibo.
Rồi ném xuống hồ.
Trong lúc khi chuyện đó xảy ra, ngay cả Chu Khiêm đã mất đi cảm xúc, cũng không nhịn được mà cau mày.
Cặp tình nhân cũng không nhịn được, Vân Tưởng Dung người luôn tỏ ra bình tĩnh, cũng sợ đến mức lấy tay che mặt lại.
Cao Sơn, người đàn ông lương thiện đã không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Bọn họ, sao bọn họ có thể làm như vậy được? Thật sự là...!không thể tin được."
"Không có gì để ngạc nhiên.
Trong tình huống đó, nếu không muốn làm, chỉ sợ sẽ bị quái vật git chết." Đây là một mặt đáng sợ nhất của bản chất con người.
"Hơn nữa, họ đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện - dù có ra sao, Đại Thần cũng sẽ không chết.
Cho nên bọn họ sẽ không chịu bất kì tổn thương nào, nên cứ tùy tiện đi."
Chu Khiêm im lặng hít thở sâu, con ngươi không thể tin được mà nhìn mấy người kia.
Cao Sơn không hiểu: "Không, tôi thật sự không hiểu.
Đại Thần đã giúp bọn họ, tại sao bọn họ không hề biết ơn mà lại ghét Đại Thần như thế?"
Im lặng một lát, Chu Khiêm bình tĩnh nói: “Chuyện này thực ra rất đơn giản, bởi vì có được quá dễ dàng, mọi người sẽ coi đó lad chuyện đương nhiên - Đại Thần không nên tiếc sức lực của mình mà không giúp họ hoàn thành nguyện vọng.
Vì vậy, một khi Đại Thần không thể thực hiện được, nên sẽ bị bọn họ ghét."
Nụ cười đầy mỉa mai, Chu Khiêk lại nói: "Khi Đại Thần còn có lợi với bọn họ, bọn họ sẽ coi anh là thần.
Một khi anh ta không còn giá trị lợi dụng thì sẽ ghét thôi."
Ngoại trừ ba người chơi, mấy tín đồ còn lại trong vòng năm phút không ngừng dùng đủ mọi cách để làm tổn thương Đại Thần.
Khi nhóm tín đồ cuối cùng trừng phạt Đại Thần xong quay về, cành và lá trên cây đại thụ lại bắt đầu di chuyển.
Chúng nó bao vây Đại Thần không còn nguyên vẹn lại.
Dáng người, máu thịt, cho dù anh ta không còn đầu.
Lần thứ hai khi Yibo xuất hiện, vẫn nhắm mắt lại giống như trước đây, chỉ có gương mặt hơi trắng.
Không cần chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Đại Thần Yibo, Chu Khiêm hình như phát hiện được điều gì đó, cậu liếc mắt nhìn cây đại thụ phía sau, hình như có điều khác
Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đó --- Cây đại thụ hình như là nở hoa!
Bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mấy ngàn nhánh cây đang không ngừng rung lên.
Ngay sau đó, từng nụ, từng nụ hoa nở ra.
Hình dạng nụ cũng không có tồn tại quá lâu, vì trong phút chốc mấy nụ hoa đó đã nở ra thành những bông hoa màu trắng.
Đột nhiên, giống như một cơn gió thổi qua hàng ngàn cành cây lê, cây đại thụ to lớn nữa phần cung điện đã nở đầy hoa trắng.
Cùng với vô số những bông hoa đang hé mở, một hương thơm nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.
Cho dù cách một cái hồ nước, những người ở bên đây hồ cũng ngửi được mùi hương đó.
Hương hoa giống như là có sức hút nào đó, người khác khi ngửi được cả người liền cảm thấy thoải mái, giống như là ở trên thiên đường, không còn cảm thấy lo lắng nữa.
Hoa nở trong tích tắc, hoa lập tức cũng lụi tàn.
Hoa trên đại thụ cũng nhanh chóng lụi tàn.
Những cánh hoa nằm đầy trên mặt đất, giống như là tuyết vậy.
Những cánh hoa màu trắng che phủ cả người anh.
Mái tóc, bờ vai trần, thậm chí cả cái chân mọc lại cũng rơi đầy cánh hoa.
Sắc mặt của anh cũng trắng bệch, tựa như là những cánh hoa.
Nếu không phải vì chiếc mũi cao, đôi môi màu đỏ mọng và hàng mi đen rũ xuống, Chu Khiêm thậm chí còn không nhìn ra anh giữa những cành hoa trắng.
Hàng nghìn bông hoa héo úa, thay vào đó là từng quả từng quả hiện ra.
Quả căng mọng, tươi xanh, có màu đỏ tươi.
- -- Từ quả táo này đến quả táo khác.
Trong Thiên Đường Quả Táo, những quả táo cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Giọng nói của nữ thần đột nhiên vang lên, giống như là phát ra từ trên trời cao.
“Đau đớn cũng là một cách để Đại Thần có thể cảm nhận được thế giới này.
Sau khi Đại Thần đến đây, ngài cảm nhận được hạnh phúc và nỗi buồn, sự khao khát và ghen tị của con người… Hiện tại ngài cảm nhận được nỗi đau, ngài có thể cảm nhận được thế giới và cuộc sống ở đây.
hoàn toàn thấu hiểu."
"Hiện tại nghi lễ trừng phạt Đại Thần đã kết thúc.
Tất cả các tín đồ không thể làm tổn thương ngài ấy được nữa."
"Đại thần sắp trở về nơi mình ở để khôi phục lại sức mạnh của mình.
Cánh cửa của Thiên Đường Quả Táo sẽ được mở ra sau một giờ nữa.
Đến lúc đó, những ai muốn đi thì có thể rời đi.”
Khi nữ thần nói xong, Đại Thần Yibo đang ở trên cây đại thụ, nhẹ nhàn nhắm mắt lại.
Hai nữ thần nghiêng người nhìn thấy anh, nhìn nhau che môi cười, sau đó nhìn về phía các tín đồ tiếp tục nói.
"《Thiên Đường Quả Táo》được hình thành từ trong đau đớn và máu của Đại Thần Yibo.
Được tăng cường bởi sức mạnh.
Nếu như ăn quả táo thì có thể biến thành thần, cho nên mọi người nhớ nắm chặt thời gian."
Đa số các tín đồ ở đây còn đang chìm đắm trong việc làm tổn thương thần, lời nói của nữ thần chắc chắc sẽ làm bọn họ thấy hưng phấn hơn.
Ngay lập tức, các tín đồ đều tranh nhau để hỏi nữ thần.
"Thật sao? Chúng tôi thật sự có thể trở thành thần?!"
"Ăn bao nhiêu quả táo?"
"Khi chúng tôi có sức mạnh, thì chúng tôi có thể thực hiện được nguyện vọng của mình không?!"
Hai nữ thần đồng thanh trả lời câu hỏi cua các tín đồ.
“Đương nhiên có thể.”
“Cho dù mọi người là một con vật, chỉ cần ai ăn táo thì điều có thể có được sức mạnh!”
Một nữ thần đột nhiên biến thành thỏ rồi tung tăng nhảy lên cây, cô ta nhanh chống chạy sâu vào trong rừng rồi biến mất.
Nữ tử kia đột nhiên biến thành rắn, há miệng lè lưỡi như những con rắn độc, nhưng lông mày mảnh khảnh lại không lộ ra vẻ đáng sợ, giống như là đang chọc cười hơn.
Sau đó con rắn rút lưỡi vào miệng, rồi bò vòng quanh cái cây sao đó biến mất.
Khi hai nữ thần lần lượt biến mất, bốn người chơi đều nhận được tin nhắn của hệ thống.
[Người chơi kích hoạt nhiệm vụ chính: bạn có thể ra khỏi Thiên Đường Quả Táo khi đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Gợi ý: Những người ăn táo đều có được sức mạnh, nhưng họ sẽ bất tỉnh một thời gian khi ăn.]
Cao Sơn là người hỏi đầu tiên: "Ý là gì? Chúng ta cũng có thể ăn táo? Vậy chúng ta có nên ăn không?"
Chu Khiêm dời mắt ra khỏi hệ thống, liếc mắt nhìn mấy tín đồ kia.
Nghe nói ăn táo có thể thành thần, bọn họ đều lộ ra nét mặt thèm thuồng.
“Điều cậu phải suy nghĩ hiện tại không phải là chúng ta có nên ăn táo hay không, mà là các tín đồ này sẽ xảy ra chuyện gì khi ăn táo.”
Chu Khiêm nói, “Kết hợp hai lời nhắc của hệ thống và nữ thần, không khó suy đoán những tín đồ này sẽ ăn táo để biến thành thần, sau đó sẽ mất đi ý thức và tấn công người chơi, sau một tiếng, cánh cửa Thiên Đường Quả Táo sẽ mở ra, hiện tại chúng ta chính là cá trong chậu."
"Theo như sức mạnh của các tín đồ hiện tại......!Mọi người sẽ nghĩ sao.....!Nếu như, bọn họ đều biến thành thần?"
"Một tín đồ rơi xuống hồ chết, hiện tại còn lại tín đồ.
Cho dù bọn họ hiện tại đều là cấp E, thì mà đấu với , chúng ta rất khó để chiến thắng! Nếu tất cả đều trở thành thần, chúng ta sẽ chết!"
Vân Tương Dung nhíu mày thật chặt: "Nhiều táo như vậy, nhiều người như vậy...Chúng ta làm sao có thể ngăn cản bọn họ ăn táo? Chúng ta đang gặp phiền toái lớn rồi!"
"Vút" một tiếng, đó là âm thanh ra khỏi vỏ của một lưỡi dao sắc bén.
Chu Khiêm quay đầu lại, nhìn thấy Tề Lưu Hành đang rút một cây kiếm từ trong hành lí của mình ra, hắn cầm kiếm ngay ngắn, dáng người cao gầy của Tề Lưu Hành đứng kế bên, cũng giống như một lưỡi dao sắc bén vậy.
Chàng trai ít nói cầm kiếm đi về phía trước vài bước, nói: “Phải đề phòng bọn bọ ăn táo.
Bây giờ họ vẫn là người bình thường.
Một khi chúng ta ăn táo.....!Chúng ta đều có khả năng để giải quyết bọn họ!"
"Chờ đã..." Chu Khiêm lên tiếng, đột nhiên ngăn cản Tề Lưu Hành.
"Tại sao?"
Tề Lưu Hành liếc nhìn cậu, mang theo khinh thường nhướng mày: "Trong tình huống này có khéo léo cũng vô dụng, anh không phải chỉ là cấp F bỏ đi thôi sao? Nếu anh sợ thì cứ đứng sau lưng tôi."
"Tôi không chỉ không trốn, mà còn muốn nói cho cậu biết." Đối diện với tình huống đồng đội đang sợ kẻ thù, Chu Khiêm phải bình tĩnh, "Chúng ta không cần ngăn cản bọn họ ăn táo, cứ để cho bọn họ ăn đi."
“Ý của anh là gì?” Tề Lưu Hành rõ ràng là bị Chu Khiêm làm cho tức điên.
Tác giả có lời muốn nói:.