Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

chương 11: 11: thiên đường quả táo 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

tien đã beta

Trong lúc này Chu Khiêm không có trả lời câu hỏi của Tề Lưu Hành.

Nữ thần đã hoàn toàn biến mất, cánh hoa rơi khắp mặt đất như là tuyết trắng, Đại thần Yibo ngủ yên giữa biển hoa, tựa như đang đắm chìm vào giấc ngủ sâu.

Hiện tại các tín đồ cũng không còn quan tâ m đến việc làm tổn thương đến Đại thần nữa.

Bọn họ đang nóng lòng muốn ăn táo, để có thể trở thành thần.

Lúc này, tất cả tín đồ đang tranh giành nhau để đi qua ba cây cầu.

Những cành táo thật sự rất cao, họ với tay không tới.

Cho dù sau khi những tín đồ kia qua được đến bờ bên kia cũng không thể nào hái táo ngay được, mà họ phải giẫm đạp nhau để có thể leo lên cây.

Trước khi họ thành công, Chu Khiêm đã lấy một quả bom từ trong hành lí của mình ra.

[Đạo cụ: Bom xịt chớp nhoáng ]

[Chức năng: Khi ném xuống đất, sẽ tạo ra khói và sương mù.

Có thể cản trở tầm nhìn của đối phương.

Có thời gian trong ba phút.

]

Đạo cụ này là do Chu Khiêm lấy được từ trên người Cao Sơn trong trò chơi chấm điểm.

Cầm quả bom xịt chớp nhoáng trong tay, Chu Khiêm nhanh chóng đi lên cầu ném về phía bên kia hồ, một màn sương dày đặc lập tức tỏa ra từ bên kia hồ, khung cảnh đang mơ màng yên tĩnh, bỗng chốc trở nên quỷ dị như trong hợp đêm.

Trước màn hình điện thoại.

Vu Hiền: "Đậu mùa, mắt tôi có phải bị mù rồi không.

Đây là phong cách cổ tích gì thế này?"

"Tôi có một suy nghĩ quái dị, khi mấy tín đồ đó ăn táo xong và biến thành thần, những tín đồ đó sẽ đứng tại chỗ mà nhảy múa, hình ảnh này hình như không được ổn cho lắm....."

"Khụ, anh Khiêm muốn làm gì?"

Chúc Cường phân tích một lúc rồi nói: "Loại đạo cụ này là dùng để ngăn cản tầm nhìn.

Nếu anh ấy muốn dựa vào đều này để giành lấy chiến thắng, điều này hình như không tốt lắm.

Nhưng hiện tại.....!Anh Khiêm sử dụng nó để ngăn cản tốc độ hái táo của các tín đồ."

Vu Hiền: "Nhưng không phải anh ấy đã nói là không cần ngăn cản bọn họ hái táo sao?"

Zhu Qiang: “Anh ấy xuống khỏi cây cầu rồi, chúng ta nhìn xem!”

Trong trò chơi.

Bốn người chơi tập trung trên bờ, Chu Khiêm cũng đã trả lời câu hỏi vừa rồi của Tề Lưu

"Bốn người chúng ta, cùng ngăn cản người hái táo thì chúng ta không có cơ hội để thắng.

Cho dù chúng ta có cố gắng hết sức thì cũng sẽ có vài người thành công.

Đến lúc đó, những người đó sẽ bị biến đổi.

Nhưng giá trị sinh mệnh và kỹ năng của chúng ta biến về không thì chúng ta trốn thoát bằng cách nào?"

Tề Lưu Hành hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì? Tìm cách phá luôn ba cây cầu?"

Chu Khiêm lắc đầu: "Nó cũng không có ý nghĩa gì, ba cây cầu này là do nữ thần tạo ra.

Đừng quên, họ cũng đã ăn táo để trở thành thần.

Vì vậy, những tín đồ đó sẽ bị mất đi lý trí nếu đã trở thành thần, chẳng lẽ bọn họ không tạo ra cây cầu mới."

Cao Sơn: "Vậy phải làm sao? Đành để tín đồ kia trở thành thần sao? Nếu như thế thực lực bên họ thật sự rất mạnh."

Rốt cuộc thì phó bản này chỉ có một cấp độ, và cách để vượt qua phó bản này rất đơn giản.

Chúng ta không cần phải đối đầu với các NPC."

Chu Khiêm giải thích, "Các tín đồ sẽ mất đi lý trí và tấn công chúng ta sau khi ăn táo.

Nhưng làm cách nào để bọn họ không tìm ra được chúng ta? Cho nên, đơn giản là chúng ta tận dụng thời gian hái táo của bọn họ để đi tìm chỗ trốn là được."

Cao Sơn không khỏi hỏi, "Nói thì dễ, nhưng chúng ta phải trốn ở đâu?"

Nhưng nhanh chóng hắn đã phản ứng lại: "Ngôi nhà trên cây! Hóa ra là như thế....!Ngay từ đầu phó bản đã chỉ cho chúng ta chỗ trốn rồi!"

"Ngôi nhà trên cây cách nơi này rất xa, cũng ở trong gốc khuất.

Cho dù có bị các tín đồ tìm ra, chúng ta cũng có thể đánh tay đôi với họ! Dù sao chúng ta cũng quen thuộc với địa hình của ngôi nhà trên cây hơn! Chúng ta chỉ cần kéo thời gian đến một giờ, trước khi cánh cổng thiên đường đóng lại và thoát khỏi đây, vậy là đã qua màn được rồi."

Cao Sơn nhận ra: "Quả bom chớp nhoáng này chỉ có thời gian là ba phút.

Các tín đồ có thể hái được táo chậm nhất cũng là ba phút sau.

Mọi người còn chờ gì nữa? Còn không nhanh chạy đến ngôi nhà trên cây để trốn!"

Sau khi Cao Sơn nói xong, hắn và Vân Tưởng Dung gật đầu, cả hai quay người chạy đến ngôi nhà trên cây.

Chu Khiêm đột nhiên ngăn họ lại: "Chờ đã—"

"Còn không nhanh lên? Chúng ta chỉ có phút!" Cao Sơn hơi lo lắng.

Chu Khiêm bất ngờ nói: "Xin lỗi, mục đích tôi dùng quả bơm chớp nhoáng để ngăn cản các tín đồ trong ba phút, không phải là để có thời gian đi trốn.

Mà là muốn dùng ba phút này để thuyết phục mọi người đồng ý với kế hoạch của tôi."

Cao Sơn, Vân Tưởng Dung và Tề Lưu Hành: "........"

"Chuyện tôi sắp nói mới đúng là vấn đề.

Đừng ngăn cản tín đồ ăn táo và đến ngôi nhà trên cây để chơi trốn tìm với các tín đồ.

Người chơi có thể dựa vào hai điểm này để thuận lời qua cửa.

Nhưng nếu..." wattpadtien

Chu Khiêm nhìn ba người còn lại, "Nếu chỉ như thế thì phó bản này cũng qua tầm thường, chúng ta sẽ không nhận được phần thưởng đặc biệt."

"Ý của anh là...." Cao Sơn do dự.

Chu Khiêm nói: "Tỷ lệ qua cửa của phó bản này là %.

Trò chơi chấm điểm lúc đầu có thể xem là cấp độ đầu tiên.

Nếu như mọi người muốn người có thể cùng nhau vượt qua phó bản này, vậy thì xác suất rất nhỏ.

Nói chung trong người thì chỉ có người được vào, khi đó tỷ lệ sống sót của chúng ta trong phó bản này là %, tỷ lệ này cao hơn tỷ lệ trung bình.

Điều này có nghĩa là chúng ta có thể vượt qua được của ải tiếp theo một cách an toàn, sau đó có thể qua cửa một cách suôn sẻ.

Đừng quên__Trong phó bản này còn có thành tựu bị giấu đi."

"Các tín đồ tổn thương Đại thần, tất cả các quả táo được nuôi dưỡng bằng máu của Đại thần...! Đằng sau những đều này chắc chắn có ý nghĩa gì đó.

Nếu là như thế, thì trong chúng ta vẫn chưa có ai tìm ra được điều đó."

"Chỉ có thể hiểu được hết tất cả các thông tin trong phó bản, chúng ta mới có thể tìm ra được thành tựu bị giấu và nhận được phần thưởng đặc biệt.

Vì vậy......."

Chu Khiêm liếc mắt nhìn về phía bên kia

Thời gian ba phút sắp hết, làn khói trắng cũng đang từ từ tan biến.

Ánh mắt cậu trở nên hứng thú, Chu Khiêm nói: "Hệ thống đã nhắc nhở rằng sẽ mất đi lý trí một thời gian sau khi ăn táo, nhưng khi chuyện này qua đi thì sẽ ra sau? Chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả các tín đồ? Mọi người có để ý là từ đầu đến cuối Đại thần Yibo vẫn nhắm mắt không?"

"Vì thế, theo kế hoạch của tôi thì chúng ta sẽ khống vào ngôi nhà trên cây để trốn, mà đứng ở đây chứng kiến chuyện gì sẽ xảy ra khi các tín đồ ăn táo.

Từ đó tìm ra thành tựu ẩn."

Sau khi Chu Khiêm nói xong, ba người kia nhất thời im lặng vài giây.

Sau đó, Cao Sơn là người đầu tiên lên tiếng.

"Chuyện này rất nguy hiểm! Nếu chúng ta trốn đi thì có cơ hội để sống.

Nhưng nếu ở lại đây đấu với chúng ta không có cơ hội để thắng! Chúng ta không thể dùng cái chết để giành lấy phần thưởng được! Chúng ta....!Chúng ta không thể ở lại đây, mà nên trốn vào ngôi nhà trên cây đi!"

"Nhưng tôi cần mọi người." Chu Khiêm nói.

Tề Lưu Hành và Vân Tưởng Dung không thể nhịn được cười khi nghe câu này.

Tại sao Chu Khiêm lại cho rằng, anh ta cần bọn họ thì bọn họ sẽ ở đây để mà liều mạng với anh ta?

Dù sao thì xác suất để tìm được thành tựu ẩn chỉ có %.

Chu Khiêm dường như không hiểu được ánh mắt của đồng đội mình, vẫn nói: "Thật sự thì bây giờ tôi chỉ là một người chơi cấp F, lại không có bất kì kỹ năng nào nên tôi cần mọi người ở lại.

Mọi người đều có một kỹ năng riêng, nên chúng ta có thể lập thành một đội và tôi sẽ là người chỉ huy.

Nếu mọi người làm theo cách của tôi thì chắc chắn có thể tìm ra được thành tự ẩn."

Không đợi mọi người phản bác, Chu Khiêm lại nói: "Mọi người đến đây đều vì phần thưởng đặc biệt, vậy thì tại sao lại không dám mạo hiểm cùng với tôi?"

"Hay là để tôi dùng cách hỏi khác, tại sao mọi người lại đồng ý tham gia vào trò chơi này, nếu đã tham gia thì tại sao lại luôn co người lại mà không dám đối đầu, vậy thì làm sao mà lấy được phần thưởng mình muốn?!"

Vân Tưởng Dung thở dài nhìn Chu Khiêm: "Chuyện anh đang làm là hành động của mấy con bạc."

Chu Khiêm cười, nói: "Tôi đúng là một tay cờ bạc.

Nhưng tôi thắng được ván bài không phải dựa vào vận mai mà là nhờ vào chiến lược và cách mà mình ra tay.

Tuy nhiên, đây chỉ là phó bản cấp , nếu mọi người nghe theo lời tôi, thì không khó để tìm ra được thành tựu ẩn đâu.”

Vân Tưởng Dung lại hỏi: "Anh lấy gì để chắc chắn!"

"Dựa vào những thông tin đặc biệt mà tôi có được."

Lại nhìn về phía bên kia hồ, vẻ mặt của Chu Khiêm trở nên nghiêm túc hơn.

"Thời gian không còn nhiều, tôi không có dư thời gian để nói chi tiết cho mọi người đâu.

Tôi cho mọi người mười giây để suy nghĩ.

Nếu mọi người ở lại thì làm theo lời tôi nói."

Trước màn hình điện thoại, Vu Hiền và Chúc Cường đều lắc đầu.

"Anh Khiêm có được thông tin gì? Anh ấy chỉ có ba viên thuốc, chỉ có thể ngăn cản hành động của ba tín đồ."

"Lúc sếp cũ của tôi vẽ bánh cho tôi, nét mặt cũng giống như anh Khiêm vậy."

"Chà chà, tôi cũng đã biết trước kết quả rồi, công ty của cậu bị phá sản và bây giờ cậu đang thất nghiệp."

"Tất cả người chơi đang nhìn vào chiếc bánh vừa tròn vừa to mà anh Khiêm vẽ ra...."

Ngay sau đó, Vu Hiền và Chúc Cường cũng đã nghe được câu trả lời của mấy người chơi qua màn hình điện thoại.

Cao Sơn và Vân Tưởng Dung quyết định tìm kiếm sự an toàn, nên cả hai người đều quay đầu đi về phía ngôi nhà trên cây.

Chỉ có Tề Lưu Hành bằng lòng ở lại.

Trước khi xoay người đi, Vân Tưởng Dung đã nói với Chu Khiêm: “Tôi đã thấy được việc tìm ra thành tựu bị che giấu trong phó bản này là rất khó, anh không thể thành công được đâu.”

Chu Khiêm làm như không nghe thấy câu nói đó, quay đầu mỉm cười với Tề Lưu Hành, giống như là thật lòng khen: “Đúng là thần kiếm giỏi nhất của chúng ta!”wattpadtien

Tề Lưu Hành lạnh lùng nhìn Chu Khiêm: “Tôi muốn ở lại để tìm kiếm âm mưu đằng sau.

Tôi cũng không nghe theo lời chỉ đạo của anh đâu, tôi không bao giờ tin lời mà anh nói nữa.”

Có vẻ như lúc chơi trò chơi trong ngôi nhà trên cây, cậu đã để lại bóng ma tâm lí trong lòng đứa nhỏ này rồi?

Chu Khiêm nhướng mày, lại nghe Tề Lưu Hành nói: "Khi NPC ăn xong táo và biến thành thần, tôi sẽ tùy theo tình hình mà xem có nên trốn vào ngôi nhà trên cây hay không."

"Kỹ năng của tôi rất tốt, bao gồm cả tốc độ di chuyển.

Vì thế tôi có thể tự tin để trốn thoát.

Nhưng tôi chưa chắc có khả năng trốn thoát khi dẫn anh theo đâu.

Tôi nói trước để đến lúc đó anh không nói tôi là kẻ máu lạnh vô tình."

"Cậu không phải là kẻ máu lạnh vô tình, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ cứu tôi." Chu Khiêm nói chắc chắn.

Tề Lưu Hành chỉ là một đứa nhóc chưa đầy tuổi, cậu ta chưa biết cách để che giấu cảm xúc của mình.

Hắn giả vờ lạnh lùng nói với Chu Khiêm: "Tại sao anh lại nghĩ như thế, anh lừa lấy tiền, lấy đạo cụ của tôi.

Còn muốn tôi cứu anh à?"

Cuối cùng, hắn tức giận nói: “Sao anh lại ngang ngược như vậy chứ?”

Chu Khiêm lại cười.

"Nếu cậu đã ở lại, có nghĩa là cậu rất muốn nhận được phần thưởng đặc biệt.

Và tôi, có thể cung cấp thông tin đặc biệt cho cậu."

Nhìn theo bóng lưng của cặp đôi kia, trong khi sắp hết ba phút, Chu Khiêm đi đến trước mặt Tề Lưu Hành, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ một: "Tề Lưu Hành, tôi rất khâm phục dũng khí cứu người của cậu, tôi nhất định sẽ thu phục được cậu."

Tựa lưng vào cây táo, bóng dáng Chu Khiêm như ẩn như hiện phía sau cây, nhìn về phía bên kia hồ.

Cậu khuỵu chân trông rất kiêu ngạo.

Nhưng như thế, cậu lại cho người khác cảm giác rất đáng tin cậy, và đi chấp nhận đi theo.

Đối diện với Chu Khiêm là Tề Lưu Hành, đứng thẳng người và đang cầm trong tay một cây kiếm.

Để có thể có được danh xưng là kiếm thần là một vinh dự đối với hắn.

Vì thế, hắn luôn yêu cầu mình phải đứng thẳng người như một thanh kiếm.

Lúc này hắn mới nhận ra dáng đứng của Chu Khiêm hình như là linh hoạt hơn.

Do đó, Tề Lưu Hành cũng bắt chước Chu Khiêm dựa vào cây, hơi cong chân lại.

Nhưng trên mặt hắn lại không có bất kì biểu cảm nào, hắn yêu cầu mình phải nghiêm túc, hắn nhìn Chu Khiêm với vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, giống như là hắn không muốn nghe bất kì lời nào của Chu Khiêm.

Hắn từ trong hành lí của mình lấy ra một đạo cụ, Tề Lưu Hành ném nó về phía ba cây cầu.

"Rào chắn này có thể tồn tại trong ba phút.

Trong trường hợp người cùng lao qua, nó có thể cản chân bọn họ lại để chúng ta có thời gian đi trốn."

Đôi mắt xinh đẹp của Chu Khiêm hơi nheo lại nói: "Tốt."

Tề Lưu Hành hỏi: “Vậy thông tin đặc biệt mà anh nhận được là cái gì?”

Chu Khiêm: “Thật ra, tôi có nói hay không cũng không quan trọng.”

Tề Lưu Hành: "?"

Chu Khiêm: “Bởi vì ngoại trừ ba viên thuốc đó, tôi không nhận được bất kì thông tin gì."

Tề Lưu Hành: "?" "....!Anh!"

Ngay cả chuyện này cũng bị Chu Khiêm lừa.

Tề Lưu Hành tức giận đến mức nhìn chằm chằm vào Chu Khiêm, nói: "Anh bị điên hả? Anh không có thông tin gì? Anh chỉ là một người chơi cấp F, vậy anh dựa vào đâu mà đối phó với tín đồ đã trở thành thần chứ? Anh có cần tôi nhắc anh không? Giá trị sinh mạng của anh chỉ có ! Tùy tiện tìm một người cũng có thể giết chết anh không?”wattpadtien

Chu Khiêm không có trả lời Tề Lưu Hành.

Cả người cậu vốn đang hơi cong đột nhiên đứng thẳng lên.

“Cậu có nhớ tín đồ số không?”

Tề Lưu Hành hỏi: “Người phụ nữ mang thai?”

“Ừ.” Chu Khiêm gật đầu, “Có vẻ như tốc độ biến thành thần của mọi người không giống nhau.

Cô ta và hai người đàn ông kia ăn táo cùng một lúc.

Hiện tại cô ta đã biến thành thần nhưng hai người kia thì chưa.”

Tề Lưu Hành nhanh chóng nhìn về phía bên kìa hồ, nhanh chóng tìm được bóng dáng của người phụ nữa mang thai.

Cả người cô đều phát ra ánh sáng đỏ đứng trong đám người rất bắt mắt.

Đồng thời, con ngươi của cô ta cũng trắng dã, lờ đờ như người mất trí.

Đang há miệng, cô ta đột nhiên hét lên, sau đó một chuyện quái dị đã xảy ra.

Lúc đó cô ta đang ngồi xổm trên đất, cô ta hét lên một tiếng đau đớn và sinh ra đứa bé đang ở trong bụng.

——Một quả cầu hình tròn màu đỏ dính đầy máu chui ra khỏi người cô, nối liền với dây rốn, và quấn quanh eo cô ta.

Móng tay cô ta đột nhiên trở nên bén nhọn, và bắt đầu nhe răng múa vuốt, giống như đang tìm kiếm đối tượng để tấn công.

"Khốn kiếp....."

Hình ảnh kia thật sự rất kinh dị, thần kiếm cao lãnh Tề Lưu Hành thật sự không nhịn được, sau khi phá vỡ phòng ngự trong một giây, giọng nói của hắn trở nên sắt bén không thể khống chế được.

"Đây mà gọi là biến thành thần sao? Đây là biến thành quái vật thì đúng hơn! Các tín đồ ăn táo xong sẽ biến thành quái vật? Hiện tại cô ta....!là đang tìm mục tiêu để tấn công? Đậu, cô ta đang đến đây!"

Bên kia hồ, tín đồ số sau khi biến thành thần, đúng là đang đi về phía bên

Cô ta từng bước đi ngang qua các tín đồ đang ăn táo hoặc đang cố gắng để hái táo, rồi cô ta bước lên một trong ba cây cầu và đi về phía bên đây.

Trong suốt quá trình đi, mũi cô ta liên tục phập phồng, giống như cô ta đang ngửi cái gì đó, không ngừng liếc mắt nhìn xung quanh, động tác trên tay cô ta càng ngày càng điên cuồng hơn.

[Đối tượng: Tín đồ số ]

[Trình độ: Cấp C]

[Giỏi:??? 】

【Phát hiện đối tượng nhanh, hung dữ và có sát khí rất cao, xin hãy cẩn thận! ]

Sau khi đọc xong mấy thông tin trên đồng hồ của mình, siết chặt thanh kiếm trong tay và đưa nó về phía của kẻ thù.

Không ngờ, khi hắn chuẩn bị ra tay liền nghe được giọng của Chu Khiêm, Chu Khiêm hỏi hắn bằng giọng điệu rất thoải mái: “Này, hỏi cậu một câu hỏi.”

Tề Lưu Hành quái dị nhìn cậu: “Anh có bệnh à?”

Chu Khiêm nâng cằm chỉ về phía bên kia hồ: "Tín đồ sau khi ăn táo, biến thành thần, phát ra ánh sáng đỏ, cũng lộ ra sát khi rất mạnh.....!Nhưng tại sao cô ta không tấn công mấy tín đồ kia, mà lại đi về phía chúng ta?"

Tác giả có lời muốn nói:

- -------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Truyện vẫn chưa sửa lỗi chính tả, nếu có sai ở đâu mọi người cmt lại giúp tui nha.

Cảm ơn rất nhiều..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio