Tề Lưu Hành ngẩng đầu nhìn về phía hồ bên kia, trong con ngươi phản chiếu lại màu đỏ của quả táo, nói: "Bởi vì bọn họ đều ăn táo! Này khoan đã...."
Chu Khiêm không cần giải thích, Tề Lưu Hành cũng đã tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề.
Nếu như ăn táo, các tín đồ sẽ không tấn công lẫn nhau, câu trả lời của phó bản này thật sự rất đơn giản, chỉ cần ăn quả táo vào là xong.
Sau khi ăn táo, mặc dù sẽ bị mất trí trong một thời gian ngắn nhưng thay vào đó là người chơi sẽ không bị các tín đồ tấn công.
Bọn họ chỉ cần ăn táo và nằm xuống chờ đợi quả táo hết tác
Mặc dù, dùng cách này không được phù hợp cho lắm.
Nhưng mà chắc nó cũng đúng được tầm %.
Suy nghĩ thì đều này cũng rất hợp logic.
Người chơi sẽ không dăm ăn táo của Đại thần Yibo, vì không biết anh ta sẽ có âm mưu gì hay không.
Sau khi nhìn thấy những thay đổi của tín đồ số , chắc chắn đa số mọi người sẽ lựa chọn cách bỏ cuộc vì không dám ăn táo.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết được mình sẽ bị biến thành một con quái vật hay là bất cứ thứ gì khác.
Vì thế theo lẽ thường, mọi người đều sẽ chọn phương án là không ăn táo.
Tề Lưu Hành cũng đồng ý, đa số mọi người sẽ lựa chọn làm theo cách của Chu Khiêm trước đó.
Vì tỷ lệ đề qua của cao đến %.
Theo lý do này, thì tại sao các tín đồ lại không tấn công nhau sau khi đã ăn táo và biến thành thần.
Tề Lưu Hành đang suy nghĩ, đột nhiên Chu Khiêm bước ra từ phía sau gốc cây.
“Có thể là có một sức mạnh được ẩn giấu ở phía bên kia hồ.
Để ngăn cản không cho các tín đồ tấn công lẫn nhau, chẳng hạn như là mấy bông hoa màu trắng kia, hoặc… chính là Đại Thần Yibo.”
Sau đó cậu nói với Tề Lưu Hành đang ngạc nhiên.
“Tôi phải qua phía bên kia hồ.”
Nhìn thấy Chu Khiêm chủ động đi về phía bên kia, mặc dù Tề Lưu Hành nghĩ mình không nên quan tâ m đến chuyện sống chết của Chu Khiêm, nhưng hắn cũng không đành lòng, vẫn bước đến để ngăn lại: "Anh điên rồi? Rất muốn chết à?"
Các tín đồ ở phía bên kia đã bắt đầu ăn táo, tuy rằng thời gian để biến thành thần là khác nhau, nhưng cuối cùng đều sẽ trở thành quái vật giống như là tín đồ số .
Tín đồ số không tìm được mục tiêu để tấn công ở bên đó, nên đã bước lên cầu để đi về phía bên đây, tìm người chơi.
Hiện tại thì không sao, nhưng Chu Khiêm muốn đi qua phía bên kia để đối đầu với đám quái vật là ngại mình sống lâu à hay là muốn đem tặng mình?
"Có câu nói không gãy thì không đứng được.
Hay là muốn tìm đường sống thì phải đi vào chỗ chết.
Muốn nhận được phần thưởng quý hiếm thì phải có bản lĩnh phiêu lưu."
Chu Khiêm quay đầu cười với Tề Lưu Hành.
“Hơn nữa, Tề Lưu Hành, tôi không phải là người như cậu đã nghĩ đâu.....! Một người mà chỉ quan tâ m đến lợi ích của mình mà không thèm quan tâm đến người khác.”
"Đó là lựa chọn của riêng tôi, tôi muốn đi qua phía bên kia để khám phá nhiệm vụ được ẩn giấu.
Vậy nên tôi không có lừa cậu để cậu qua đó để mạo hiểm.
Tôi tự để mình đi.
Nếu như tôi thật sự tìm ra điểm đột phá, thì cũng sẽ rất có lợi cho mọi người."
"Anh...!"
Tề Lưu Hành nhíu mày, thất sự không hiểu Chu Khiêm là loại người như thế nào? Chu Khiêm bước lên không thèm quay đầu nhìn Tề Lưu Hành, vẫy vẫy tay: "Lần trước tôi lừa cậu ở trên ngôi nhà trên cây, thất sự là bất đắt dĩ.
Nếu như tôi không làm như thế, thì người chết sẽ là tôi."
"Hiện tại tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu.
Cho dù cậu không chấp nhận, nhưng tôi vẫn nói.....!Vì tôi sợ mình sẽ không còn cơ hội để nói nữa."
"Không, Chu Khiêm, anh...."
Anh ta thật sự sẽ nói với hắn mấy lời này.
Anh ta thật sự muốn tìm đường chết à?
Anh ta thật sự có thể chấp nhận đi vào chỗ chết, chỉ vì tìm đường sống cho mọi người?
Hắn có nên dùng [Đồng hồ tích tắc] để cứu anh ta không?
Cậu có thể cứu mang anh ta....!
Giọng của Chu Khiêm lại vang lên: "Cậu có phải đang do dự có nên sử dụng [Đồng hồ tích tắc] không? Để tôi cho cậu câu trả lời.
Nếu theo suy nghĩ của tôi, nếu cậu sử dụng Đồng hồ tích tắc để cứu tôi, thì đó chỉ là sự thương hại của cậu.
Trách nhiệm của cậu không phải là cứu tôi, cậu không cần phải áp lực tâm lý đâu."
"..."
Tề Lưu Hành chưa kịp lên tiếng, Chu Khiêm đã bước lên cầu.
Trên cầu thủy tinh, Chu Khiêm cùng với tín đồ số đứng ở hai đầu liếc nhìn nhau.
Nhìn thấy Chu Khiêm, móng tay của tín đồ số đột nhiên trở nên sắc bén.
Bên hông tín đồ số có quấn một đoạn dây rốn rất kỳ quái, một đứa bé cắn đầu dây rốn còn lại, nở nụ cười tươi với Chu Khiêm.
Tiếng cười haha của con nít truyền vào lỗ tai của Chu Khiêm, làm cho đôi mắt của cậu xuất hiện hai bóng chòng lên nhau, tựa như có vô số đầu của con nít quây quanh cậu.
Chỉ cần bị tấn công bởi tiếng cười của trẻ con, giá trị sinh mạng của Chu Khiêm không ngừng tiêu hao.
[Người chơi Chu Khiêm, giá trị sinh mạng giảm xuống %]
[Người chơi Chu Khiêm, thanh máu giảm xuống %]
......!
Khoảnh khắc Chu Khiêm đang cố hết sức để khôi phục giá trị sinh mạng của mình lại, những hồn ma kia đã biến mất và đầu của đứa trẻ đột nhiên gần trong tầm tay.
Dây rốn đột nhiên nhảy lên cao, đầu đứa bé dính chặt phía sau đang há to miệng, máu từ miệng nhiễu xuống, như muốn cắn Chu Khiêm từ trên cao.
Tề Lưu Hành, đứng ở đây nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, ngay cả Vu Hiền và Chúc Cường đang ngồi trước màn hình cũng đang nín
Lúc này, Chu Khiêm nhanh chóng lấy từ trong hành lí của mình ra một sợi dây, buộc nó vào nhánh cây đang rũ xuống bên hồ.
[Đạo cụ: Dây bay]
[Chức năng: Dính chặt % vào đồ vật trong vòng m, cho phép người chơi cảm nhận hết cảm giác khi bay ở trên không; Thời gian dính chặt là ba phút.
】
Đây là sợi dây mà Chu Khiêm lấy được từ Đổng Tường.
Sợi dây nhanh chóng gắn vào thân cây, sau khi Chu Khiêm cầm sợi dây để xem độ chắc chắn, cả người của cậu đột nhiên bay lên.
Lúc chân cậu vừa rời khỏi mặt đất, thì đầu đứa bé bùm một cái đânh xuống trên mặt cầu.
Ngay sau đó, cả cây cầu gần như biến thành bột!
Cây cầu bị sập trong tích tắc, tín đồ số rơi xuống hồ mà không kịp đề phòng.
Cái kết của cô ấy là bị xé thành từng mảnh khi rơi xuống hồ.
Màn sương máu bay lên và tan trong nháy mắt.
Tề Lưu Hành kinh ngạc khi nhìn thấy mọi chuyện, hắn đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Chu Khiêm, thấy Chu Khiêm đang cầm sợi dây bay qua bay lại trên mặt hồ, anh ta giống như đang ngồi trên xích đu vậy.
Sợi dây quấn chặt vào cái eo thon nhỏ của cậu, cả người cậu đổ xuống, tạo thành một đường cong rất mềm mại.
Trong lúc đang bay, Chu Khiêm dường như có cảm nhận được, quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Tề Lưu Hành, mỉm cười.
Nụ cười của cậu rất tự tin, giống như là cậu có cơ hội để giành chiến thắng vậy.
Tề Lưu Hành đột nhiên cảm thấy, tấm vé để giành chiến thắng đang nằm trong lòng bàn tay.
Tình hình cũng không khó như lúc đầu họ
Trước đây Chu Khiêm đã nói, các tín đồ khi biến thành thần cũng sẽ bắt chước các nữ thần xây cầu.
Suy cho cùng thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của bọn họ, bây giờ có vẻ như là các tín đồ không có khả năng này.
Vì thế, hãy tìm cách để phá ba cây cầu để họ không thể đi qua.
Vừa định nói với Chu Khiêm về những phát hiện của mình, Tề Lưu Hành đột nhiên phát hiện mình còn quá ngây thơ.
Bên kua hồ, một tín đồ khác đã biến thành thần, trên người xuất hiện vầng sáng màu đỏ, con ngươi cũng đã biến thành màu trắng.
Chậm rãi đi tới bên hồ, hắn ta sững sờ nhìn vào cây cầu đã bị phá hư.
Vài giây sau, hắn ta giơ cả hai tay lên, không biết cố y hay là vô tình mà làm ra động tác giống như là của các vị thần vậy.
Sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra - hắn ta thật sự mọc ra một đôi cánh.
Tề Lưu Hành không khỏi cảm thán: “Tín đồ sau khi biến thành thần cũng sẽ biết làm mấy cái đó!”
Vừa rồi tín đồ số đã để cho đứa bé ở trong bụng mình, biến thành vũ khí để tấn công người khác.
Để qua được phía bên đây, tín đồ kí thật sự mọc cánh để bay qua!
Ngay khi vỗ cánh bay lên, các tín đồ hình như đã ngửi được mùi hương của con mồi.
Con người màu trắng của hắn ta xoay vòng, cuối cùng dính chặt vào Chu Khiêm đang bay ở trên không.
Hắn ta hít mũi, giống như để xác nhận hơi thở của con mồi.
Sau đó, hắn ta tung cánh bay lên, lập tức xuất hiện bên cạnh Chu Khiêm!
[Mục tiêu: Tín đồ số ]
[Trình độ: Cấp C]
[Giỏi:???】
【Phát hiện tính tình hung dữ, có vũ khí mang tính sát thương cao.
Xin hãy cẩn thận!]
“Chu Khiêm, cẩn thận!”
Gần như là xuất phát cùng với tiếng la, Tề Lưu Hành cùng với thanh kiếm của mình lao về phía Chu Khiêm.
【Thần Kiếm Nhất Thức】 Được sử dụng, vài luồng khí vô hình lập tức tấn công vào đôi cánh của các tín đồ.
Tín đồ kia lập tức bị thương ngay ngực, rơi xuống hồ nước.
Nhưng chỉ rơi được tầm nữa mét, lập tức vỗ cánh tấn công về phía Chu Khiêm.
[Người chơi Tề Lưu Hành: giá trị kỹ năng giảm đi điểm, còn lại %]
[Tín đồ số : Mất % máu ]
Sau khi đọc lướt nhanh thông báo của hệ thống, Tề Lưu Hành: "..."
Con quái vật này máu quá đặc, hắn không có khả năng để tấn công nó? Hắn chỉ đơn giản là gãi ngứa...!
Giọng nói của Chu Khiêm vang lên từ trên không: “Tề Lưu Hành, đừng đối đầu với nó, tập trung đánh vào đôi cánh của nó, để nó rớt xuống hồ.
Tề Lưu Hành xứng đáng là một người chơi cấp D.
Chu Khiêm chỉ cần nói một lần hắn đã hiểu.
Tín đồ đang ra sức tấn công đột nhiên bị tập kịch gãy đôi cánh, nhanh chóng rơi xuống hồ, ngay lập tức bị xé thành từng mảnh.
Đồng thời, thanh màu xanh của Tề Lưu Hành cũng chỉ còn lại %.
Nắm chặt sợi dây đang bay lơ lửng trên không, Chu Khiêm liếc mắt nhìn Tề Lưu Hành đứng bên kia hồ: "Đòn tấn công mạnh nhất của cậu là gì?"
"[Kiếm pháp cấp II], một lần sử dụng sẽ tiêu hao % máu, chỉ sử dụng được một lần, muốn sử dụng nữa phải đợi qua ngày thứ hai."
Chu Khiêm: "..."
Theo giá trị kỹ năng hiện tại, Tề Lưu Hành chỉ có thể ra đòn tấn công mạnh nhất được một lần, không thì sử dụng liên tiếp ba lần các đòn tấn công bình thường.
Nhưng vẫn còn tín đồ chưa có phân hóa.
Ngoài ra, các tín đòi chưa biến thành thần, có khả năng phân hóa càng kinh ngạc hơn.
Chúng có thể mọc cánh, và cũng có thể nhìn ra được mánh khóe của người chơi khi cố dụ nó tiến vào hồ.
Sức mạnh của hai bên chênh lệch quá nhiều.
Làm sao để chiến đấu đây?
Tề Lưu Hành ngay lập tức nói với Chu Khiêm: "Từ bỏ đi, trong phó bản này tất cả người chơi sẽ không bị giết ngay lập tức, vì tốc độ biến thành thần của các tín đồ là không giống nhau.
Trong lúc tín đồ kia chưa có biến thành thần, hiện tại chúng ta nhanh chống trốn vào ngôi nhà trên cây đi!"
" Không." Chu Khiêm lên tiếng.
Tề Lưu Hành đứng ở bờ hồ, ngẩng đầu nhìn nét mặt lạnh lùng mà nghiêm túc của Chu Khiêm.
“Chính là khi các tín đồ vẫn chưa biến thành thần, chúng ta phải nhanh chóng đi qua bên kia hồ để tìm biện pháp để bảo vệ mình.”
“Chu Khiêm, anh đúng là đồ ngốc mà!”
"Để được vào trò chơi này...!Tôi cho là ai cũng sẽ bị ngốc thôi.
Đúng không.
Nếu là người bình thường không có bất kì tổn thương gì với não, thì làm sao sẽ được trò chơi lựa chọn để tiến vào đây."
Khẽ cười một cái, Chu Khiêm liếc mắt nhìn qua chỗ khác, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mắt Tề Lưu Hành.
Con ngươi đen láy của Chu Khiêm sâu không thấy đáy, ở trong đó giống như là sự cám dỗ chết người.
Chu Khiêm hỏi: "Cậu muốn gì khi tham gia trò chơi này? Tuổi còn trẻ như vậy......!Chẳng lẽ cậu không có những tổn thương của riêng mình."
"Tôi...." Tề Lưu Hành siết chặt kiếm trong tay mình, không lên tiếng, nhất thời ngẩn ra, không biết là có phải đang nghĩ đến mấy chuyện buồn trong quá khứ hay không.
Nhìn chằm chằm nét mặt của Tề Lưu Hành, Chu Khiêm nhớ ra cách đây không lâu trong một trò chơi nhỏ, hắn đã đưa cho cậu đồng tiền vàng.
Có lẽ đây thật sự là một đứa trẻ rất tốt.
Nghĩ đến điều này, Chu Khiêm nói với hắn: "Nếu cho cậu một điều ước, có phải cậu sẽ ước được tự do với Đại thần Yibo không.
Nhưng làm sao màu cậu biết được Đại thần Yibo có làm hại đến cậu hay không? Cậu bé trong nhiệm vụ của tôi đã chết trong sức mạnh thần bí của mình.
Lúc đó Đại thần Yibo vì để thỏa mãn điều ước của các tín đồ, anh ta không hề quan tâm đến việc các tín đồ là người tốt hay kẻ ác."
"Vì thế, Đại thần Yibo có thể gây hại đến con người, và nhiệm vụ ẩn của chúng ta có thể sẽ là ngăn chặn âm mưu của anh ta, giải cứu thế giới.
Vậy cậu có sẵn sàn đi giải cứu thế giới với tôi không?"
Tề Lưu Hành: "..."
Một lát sau, hắn siết chặt kiếm trong tay mình, tức giận nói: Chu Khiêm, đừng có lừa tôi, tất cả các NPC trong phó bản này là giả, đây chỉ là một trò chơi mà thôi."
Chu Khiêm: "Trò chơi là giả, nhưng những lựa chọn của cậu trong phó bản này, nó cũng đại diện cho việc cậu có muốn trở thành người ác hay không thôi? Tiểu Tề, cho dù cậu có thể đứng nhìn tôi chết, nhưng cậu thật sự có thể trơ mắt nhìn những người vô tội bị Đại thần Yibo hại hay sao? Cậu thật sự có thể đứng nhìn tất cả những người đó chết trong tay của Đại thần Yibo?"
"Anh...."
"Tôi không phải là loại người như thế, tôi sẽ không để cho âm mưu của Đại thần Yibo được thành công đâu, tôi sẽ cứu tất cả mọi người."
"Cậu là một người có tấm lòng rất trong sáng, đều đó thất sự rất quý."
"Đúng là hiện tại cậu chưa có khả năng để nhận lấy cái danh Kiếm thần.
Nhưng khi cậu cứu người, thì cậu sẽ trở thành anh hùng trong lòng tất cả mọi người, cậu có đủ tư cách để nhận lấy cái danh Kiếm thần này.
Và trở thành người mạnh nhất, cậu có muốn trở thành một người giống vậy hay không?"wattpadtien
Nhìn Tề Lưu Hành, Chu Khiêm mỉm cười, đưa ra lời mời cuối cùng: "Hiện tại đã có hai người biến thành thần.
Các tín đồ còn lại cũng sẽ nhanh chóng trở thành thần.
Chúng sẽ là vật cản để chúng ta không thể qua được bên đó."
"Mọi người hỗ trợ giúp tôi có thể thuận lợi qua được phía bên kia, tôi sẽ cố tìm cách để chúng ta có thể bảo vệ được mạng sống của mình.
Hợp tác vui vẻ.".