tien đã beta
Trong trò chơi.
Ánh hoàng hôn nhộm đỏ cả bầu trời xanh.
Cung điện nguy nga cách đó không xa được chiếu sáng, ánh sáng vàng mờ chiếu sáng lên bức tường rực rỡ, giống như thiên đàn nơi chốn núi rừng hoang vắng, cũng rất giống như vườn Địa Đàn thể hiện của sự hạnh phúc và hòa bình.
Chu Khiêm nghe thấy Đổng Tường hỏi mình: “Sao cậu lại có thư mời?”
“Lúc ở cấp trải nghiệm, tôi kích hoạt nhiệm vụ phụ.” Chu Khiêm giọng điệu rất chân thật, “Ha? Anh không có thư mời sao? Vậy mấy người khác thì sao?”
Đổng Tường đánh giá Chu Khiêm rất nhiều lần, ánh mắt giống như nói lên “Đồ ngốc.”
Hắn nói: “Trong mấy người chúng tôi, chỉ có cậu có thư mời.”
Chu Khiêm sắc mặt bình tĩnh mà làm giống như là kinh ngạc.
“Tại sao? Tôi không hiểu.
Tôi chỉ thấy đứa nhỏ đó đáng thương, nên an ủi vài câu, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Xem ra, nhiệm vụ phụ rất dễ kích hoạt nha, tôi cũng không có tài giỏi gì.”
Đổng Tường kiềm nén giải thích: “Chắc chắn ở đây chỉ có một mình cậu có nhiệm vụ phụ.
Nhưng một phó bản chỉ có một Lý Đại Phú, thư mời của hắn ta cũng bị đứa nhỏ trộm đi.
Cho nên chắc cậu cũng hiểu……”
Chu Khiêm cái hiểu cái không gật đầu: “Ồ, cho nên hệ thống là đang chọn lựa người chơi.
Nếu ai cũng có được thư mời của đứa nhỏ, mọi người sẽ không cùng xuất hiện trong phó bản 【 Thiên Đường Quả Táo.
】”
“Đúng vậy.” Đổng Tường tùy ý sửa lại tay áo sơ mi của mình, “Cậu kích hoạt nhiệm vụ phụ, cho nên có thể trực tiếp đến phó bản này.
Vận khí của chúng tôi lại không có tốt như vậy.”
Chu Khiêm:?
Đổng Tường nói: “Lúc tiến vào chắc cậu cũng nhận được nhắc nhở đi? Tỉ lệ thu được thành tựu ẩn chỉ có %.”
Chu Khiêm lại gật đầu một cái.
Đổng Tường lại nói: “Cho nên trong phó bản này cái này rất khó kiếm, tất cả mọi người không phải ai cũng được vào.
Tôi phải trải qua ba lần cấp một, mới lên được cấp E, cho nên tôi mới biết được, để nhận được đạo cụ trong phó bản là rất hiếm.”
Chu Khiêm nhíu mày, hình như vẫn lo lắng.
Cậu vốn dĩ lớn lên rất trắng, hiện giờ nhìn qua càng trắng hơn.
“Anh nói tôi may mắn, nhưng tôi không cảm thấy vậy nha.
Phó bản này nhất định rất khó.
Nhưng tôi chỉ mới cấp F……”
“Không sao đâu.
Trong trò chơi này, mọi người đều phải tự lo cho nhau.” Đổng Tường vỗ vỗ vai cậu, “Tôi sẽ che chở cho cậu.
Đi thôi! Tôi dẫn cậu vào Thiên Đường Quả Táo! Cậu cứ bình tĩnh đi vào, tôi nhân cơ hội đó xem xét xung quanh, xem có thể tìm được chõi trống nào không, sẵn tìm xem ba người chơi khác đang ở đâu.
”
“Được rồi.” Chu Khiêm cười gượng, “Ờ……”
Nói chuyện với nhau xong, hai người đi qua rừng cây nhỏ, cùng nhau đi về phía cung điện
Trên đường đi bọn họ ngẫu nhiên nhìn thấy mấy tín đồ.
Mỗi khi gặp, Chu Khiêm sẽ lấy đồng hồ hồ ra nhìn xem số liệu của bọn họ.
Chu Khiêm sắc mặt ngày càng xấu: “Trong mấy NPC tín đồ đó người thấp nhất cũng là cấp E, còn có mấy người cấp D…… Đều rất mạnh.
Lỡ đâu hệ thống muốn tôi đối đầu với bọn họ, vậy tôi liền xong đời?”
Trước màn hình, Vu Hiền với Chúc Cường, đều rầu lo đến nỗi tóc muốn bạc rồi.
“Nếu mấy NPC đó cấp cao như vậy, để lấy được thư mời trên người họ rất là khó! Cho nên tiểu Khiêm Khiêm cậu phải để ý đến Đổng Tường nha! Hắn không trộm cậu chứ trộm ai!”
“Cậu đừng có nhìn chầm chầm mấy NPC bên cạnh nữa! Cậu nên nhìn người bên cạnh mình kìa!”
Trong trò chơi, Chu Khiêm bỗng nhiên ngơ
Cậu cảm giác được trước mặt cậu xuất hiện một lớp sương mù, giống như mấy bong bóng màu hồng.
Loại sương mù này làm người khác vô cùng vui vẻ, cậu bất tri bất giác lộ ra sắc mặt ngơ ngác.
Ba giây sau, sương mù biến mất, Chu Khiêm lấy lại tinh thần.
Cùng lúc đó hệ thống vang lên âm thanh nhắc nhở: 【 người chơi Chu Khiêm, mất đi đạo cụ —— thư mời của Lý Đại Phú.
】
Chu Khiêm lập tức tìm kiếm Đổng Tường xung quanh, lại thấy hắn đã đứng cách mình mét.
“Đổng Tường! Anh trộm thư mời của tôi?” Chu Khiêm la lên với hắn, giọng nói đầy tức giận và ủy khuất.
Đổng Tường dáng người cũng cao m, chắc cũng vì thế mà bộ dáng hắn cũng linh hoạt.
Chỉ thấy hắn vẫy tay, nói với Chu Khiêm: “Người mới, tôi dạy cậu một điều, đây gọi là binh bất yếm trá¹.”
Trước màn hình, Vu Hiền và Chúc Cường đỡ trán.
“Haizz, tôi biết lắm mà.”
“Trên báo viết đúng quá mà, cậu ta đúng là phú nhị đại không có não.”
Lại thấy trên màn hình sắc mặt của Chu Khiêm cũng đã thay đổi.
Vẻ ngơ ngác, không dám tin trong ánh mắt đã biến mất, ánh mắt cậu liền trở nên lạnh lùng sâu thẳm.
Ngay sau đó cậu nhanh chóng chạy về phía rừng cây, đồng thời la lớn: “Lý Đại Phú, chính là cái người mặc áo sọc caro! Bắt lấy hắn!”
Cậu vừa dứt lời, một người mạnh mẽ, cường tráng mập mạp từ trong rừng cây chạy ra.
Đổng Tường mới vừa ra khỏi rừng cây, bất ngờ bị một người mập mạp đè x uống.
Một câu cũng chưa kịp nói, Đổng Tường đã bị tên mập bóp cổ.
“Trộm thư mời của tao, mày muốn chết!!!”
Nhìn một màn ở đằng xa, Chu Khiêm cầm lấy một cục đá, từ từ đến gần hai người đó.
Thành công tạo ra màn trai cò đánh nhau², cậu hiện tại phải tìm cơ hội, để cho hai người kia đánh nhau còn cậu làm ngư ông.
phút trước, Chu Khiêm đã nhận ra Lý Đại Phú, bắt đầu suy nghĩ làm sao hoàn thành được nhiệm vụ phụ.
Lúc đó, Lý Đại Phú đã đứng ở cửa cung điện một lúc lâu, hình như là đã phát hiện không có cách nào để lẻn vào, liền đi vào rừng cây để tìm cơ hội.
Chu Khiêm có tấm gương sáng là —— Lý Đại Phú, cậu chỉ cần ôm cây đợi thỏ³.
Nếu muốn đi về phíacung điện, tín đồ của đại thần Yibo nhất định phải đi qua khu rừng này.
Thư mời của Lý Đại Phú bị cậu bé trộm đi, nếu muốn vào thiên đường, hắn chỉ có thể lấy của người khác.
Cho nên hắn trốn trong rừng cây, tìm kiếm mấy tín đồ dễ đối phó, chờ hắn xác định được mục tiêu, liền đánh lén, để cướp thư mời của người đó.
Chu Khiêm bất động, trốn ở một nơi suy nghĩ.
Không lâu sau đó, cậu thấy Đổng Tường, còn phát hiện ra hai người đều là cấp E, cùng là cấp E, đương nhiên hiểu rõ lẫn
Đổng Tường không quen Chu Khiêm, nhưng Chu Khiêm lại biết anh ta.
Đổng Tường cũng ở trong bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, hơn nữa còn ở khu số .
Trong bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, những bệnh nhân không nguy hiểm đều được xếp vào khu số , bầu không khí ở đó cũng rất nhẹ nhàng, gần giống như là ở viện điều dưỡng, Chu Khiêm cũng ở đó.
Nhưng khu số thì khác, ở đó đa số là mấy kẻ đe dọa, thậm chí còn có bệnh nhân là tội phạm.
Đổng Tường ở khu số , anh ta từng giết người.
Anh ta nghĩ vợ mình ngoại tình, nên giết vợ mình.
Đừng thấy anh ta yếu ớt, anh ta đã phanh thây vợ mình rồi vứt ở nhiều chỗ khác nhau.
Nhưng cuối cùng anh ta được hoãn án phạt, bởi vì anh ta được chẩn đoán là có bệnh tâm thần.
Người phụ trách điều tra vụ án cha mẹ Chu Khiêm, tên là Trần Dương Châu.
Trần Dương Châu cũng có biết về vụ án của Đổng Tường, lần đó hắn đến thăm Chu Khiêm, có nói với cậu một chút: “Đổng Tường chắc chắn không có bệnh tâm thần.
Hắn ta có kế hoạch git chết vợ mình.
Nhưng tôi cũng không biết hắn ta làm cách nào lừa gạt bác sĩ.
Tuy rằng hai người không có ở chung một khu.
Nhưng cậu cũng phải cẩn thận.”
Đổng Tường ngoài đời là một tên cặn bã.
Lý Đại Phú là cặn bã trong trò chơi.
Hai người đều là cặn bã, với cấp bậc của Chu Khiêm hiện tại, cậu đối đầu với ai cũng không được, vậy đành tạo cơ hội cho hai người tự giết lẫn nhau.
Vì thế mà phút trước, Chu Khiêm mới đi đến trước mặt Lý Đại Phú.
“Anh bị mất thư mời?”
Lý Đại Phú trừng mắt: “Sao cậu lại biết? Chẳng lẽ là cậu trộm?!”
Lý Đại Phú tính tình kém, hệ thống đã nhắc nhở cậu không được đối đầu với hắn.
Nhìn thấy Lý Đại Phú không nhịn được vung một quả đấm vào cậu, Chu Khiêm không kịp phòng bị liền ngã xuống đất, cái nắm đấm kia liền lướt qua tai cậu, thẳng xuống đất tạo ra một cái lỗ trên mặt đất bằng phẳng.
【 Thanh máu của người chơi Chu Khiêm còn %】
Lại thêm một cái nắm đấm nữa rơi xuống, Chu Khiêm kịp thời lên tiếng: “Không phải tôi! Nhưng tôi biết là ai lấy.
Anh trước tiên cứ trốn ở đây liền lộ mặt.
Chờ người đi đến, tôi sẽ nói cho anh!”
Ngay hiện tại.
Lý Đại Phú không hổ là cao thủ quyền anh, liên tiếp đánh mấy đấm, Đổng Tường mặt đã không còn nguyên vẹn.
Trong cuộc chiến của hai người, Đổng Tường rõ ràng không có ưu thế.
Nói cho cùng, kỹ năng của anh ta cũng có liên quan đến thể chất, biết trộm cắp, ám sát nhưng trong chiến đấu anh ta rõ ràng không có lợi thế.
Lý Đại Phú ấn Đổng Tường trên đất, ra tay rất tàn nhẫn.
Chưa đến phút, thanh máu của anh ta chỉ còn lại %.
Lúc Lý Đại Phụ vung tay muốn cho Đổng Tường một đấm nữa, Đổng Tường nhanh chống sử dụng đạo cụ để thoát thân.
Có thể nhìn ra đạo cụ kia rất hiếm, bởi vì sắc mặt của Đổng Tường rất khó coi.
Ngay sau đó chỉ thấy trong không khí xuất hiện một luồng ánh sáng, Lý Đại Phú cả người cứng lại, ngã xuống bên cạnh.
Chu Khiêm nhìn Lý Đại Phú, chỉ thấy giữa trán hắn xuất hiện một cây kim châm.
Cây kim châm kia có thể làm cho hắn đứng yên, không biết có thể git chết hắn hay không.
Cho dù ra sao, mục đích của Chu Khiêm đã đạt được.
Lý Đại Phú nằm yên trên đất, Đổng Tường cũng đã mất nữa cái mạng.
Bình tĩnh mà nhìn hết mọi chuyện, Chu Khiêm chầm chầm đi đến bên cạnh Lý Đại Phú.
Ngay lúc hắn không thể nhúc nhích, Chu Klhiêm cầm lấy cục đá dùng sức đánh vào đầu hắn.
Máu chảy đầy đất, Lý Đại Phú không tin được mà nhìn Chu Khiêm, Chu Khiêm chỉ mỉm cười nhìn ông ta.
Giọng nói cậu nhẹ nhàng lại ôn nhu, nhưng lại lạnh lùng như quỷ dữ đòi mạng.
“Thật sự thì tôi cũng không muốn làm bẩn tay mình.
Nhưng mà tôi cũng đã đồng ý với cậu bé kia, sẽ giúp cậu bé báo thù.
Cho nên anh……
Giọng nói chợt âm trầm xuống, Chu Khiêm gằn từng chữ một: “Xuống, địa, ngục, đi!”
Một lát sau, Lý Đại Phú hoàn toàn không còn cử động.
Chu Khiêm nhận được nhắc nhở ——【 người chơi Chu Khiêm hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhận được một bảo rương.
】
Chu Khiêm tùy tiện cất bảo rương vào túi, tạm thời không rảnh để xem.
Cậu mở ra ngân hàng giao dịch, bỏ ra đồng vàng để mua một cái khăn.
Đứng trong rừng cây dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, Chu Khiêm bình tĩnh cầm khăn lau máu trên ngón tay mình.
Lau máu xong, lại đi đến bên cạnh Đổng Tường đã khôi phục lại sức lực.
Thấy Chu Khiêm đi đến, Đổng Tường liền trợn mắt, nét mặt đó giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Chu Khiêm ngồi xuống, như là sợ dơ tay, cách khăn mà bóp cổ Đổng Tường, bình tĩnh dùng sức.
“Lười lục soát người anh, giao thư mời hoặc chết, tùy anh chọn.”
Đổng Tường không thể không lấy ra 【 thư mời của Lý Đại Phú.
】
Dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng kẹp lấy thư mời, Chu Khiêm đứng lên, nhìn Đổng Tường từ trên cao xuống, đôi mắt xinh đẹp cong lên, nhẹ giọng nói: “Binh bất yếm trá, tôi đã học được, cảm ơn đã dạy.”
Đổng Tường: “……”
Anh ta không nhịn được, ôm ngực ói ra một ngụm máu.
Anh ta bị Chu Khiêm chọc giận đến ói máu.
Chu Khiêm ngáp một cái, xoay người, cũng không thèm quay đầu mà đi về phía cung điện.
Ở phía sau cậu, “Ọe” một tiếng, là Đổng Tường lại giận đến ói máu.
Vu Hiền, Chúc Cường trước màn hình điện thoại: “…………”
“Đậu mùa……”
“Má, đây không phải là tiểu Khiêm Khiêm mà đây là anh Khiêm!”
“Quỳ gối với anh Khiêm…… Mau xem phía sau sẽ như thế nào!”
"Anh Khiêm đúng là phú nhị đại."
"Đúng!" Anh ấy hiện tại chỉ có đồng vàng, sao không biết để giành a?
"Tôi vừa mới xem qua, đồng vàng cso thể mua được rất nhiều đạo cụ hữu ít, nhưng anh ấy chỉ mua một cái khăn để lau tay."
"Chắc anh ấy có thói ở sạch."
"Ừm...!Cho dù lúc trước có như thế nào thì vào trò chơi cũng không nên như vậy chứ."
"Anh ấy chắc là đã quen phung phí rồi!"
Ở trong núi sâu, cung điện của thần sẽ có cái dạng gì?
Bên ngoài cung điện trong rất nguy nga, ở bên trong, thần chắc cũng xa hoa, chè chén rượu thịt rồi?
Trước cửa cung điện có hai người đứng trông, đưa thư mời cho bọn họ, Chu Khiêm lấy thân phận “Lý Đại Phú” mà vào.
Cậu có rất nhiều suy nghĩ khi đi vào “Thiên Đường Quả Táo”, nhưng bên trong cung điện lại không như cậu nghĩ —— bên trong vậy mà toàn là cây.
Trong sảnh vậy mà toàn là cây, rễ cây không nằm ở trong mặt đất, mà hoàn toàn nằm trên mặt đất luôn.
Ở chính giữa cung điện có một cây đại thụ rất lớn, thân cây rất to, khoảng người lớn cũng chưa ôm hết.
Thân cây dựng thẳng rất cao, cao đến đỉnh của cung điện, chắc cỡ mười tầng lầu.
Cành cây rất lớn, bao trùm cả tòa cung
Nếu nói trong cung điện toàn cây, thì chỉ một cành cây này thôi cũng chiếm hết nữa cung điện.
Ở đây gọi là Thiên Đường Quả Táo, vậy cây đại thụ đó là cây táo?
Nhưng tại sao ở đây một trái táo cũng không thấy?
Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, Chu Khiêm vừa đi về phía trước vừa đánh giá xung quanh.
Trước cây đại thụ đó có một cái hồ, hồ nước xanh thẳm, sâu không thấy đáy.
Hiện tại có rất nhiều tín đồ đứng xung quanh hồ nước, trên nét mặt của bọn họ toàn là oán giận với tức giận, có vài người thậm chí còn mở miệng mắng, hành động không thấy chút tôn kính nào.
Tại sao lại như vậy? Bọn họ không phải là tín đồ à?
Đây không phải là cung điện trong tâm trí của họ sao?
Bên trong cung điện rất lớn, vừa rồi khoảng cách hơi xa, Chu Khiêm hình như mơ hồ thấy trên thân cây giữa cung điện có cái gì, trong lúc nhất thời cũng không biết đó là cái gì.
Hiện tại đã đi đến bên người, cách rất gần, cậu đã thấy rõ.
—— ở đó có một người.
Đó là một người đàn ông| trống⁴ | không | bị treo cổ, cậu cũng không biết có phải là lá cây trói lại hay không, hay là nói hắn ta mọc ra từ trên cây, là một bộ phận của cây.
Người hắn ta để trần phía trên được cành lá vây xung quanh, một chân được tùy ý đặt trên đất, bị ánh sáng của cung điện chiếu thẳng vào.
Mấy lá cây trên đầu theo gió mà tung bay, cậu cũng nhìn rõ ràng những biến hóa trên người của người đó.
Mỗi một lần ánh sáng di chuyển, gương mặt anh ta dường như hơi thay đổi, rất giống như người này có rất nhiều mặt, không biết gương mặt nào mới là của chính anh ta.
Trước mặt cậu có một cái bia đá, ở trên có viết tên của người đó: “Epoh⁵.”
Xem ra anh ta chính là đại thần Yibo.
Yibo là phiên âm của “Epoh”, chữ “h” cuối cùng là im lặng.
Ven hồ, đột nhiên có một người mắng: “Đồ thần vô dụng, nên đi chết đi!”
Nói xong, người đó phun một ngụm nước miếng về phía đại thần Yibo.
Có người đó đi đầu, xung quanh cũng có rất nhiều người mắng theo.
Xem ra bọn họ thật sự không có tín ngưỡng thần.
Mà người ở phía trên, đại thần Yibo nhắm chặt mắt, nét mặt rất bình yên, giống như là đang ngủ, căn bản không nghe thấy mấy câu chửi của tín đồ.
Chu Khiêm nhíu mày đánh giá anh ta, chuyển mắt nhìn về phía tên của anh ta.
Epoh?
Bốn chữ này, hình như có ý nghĩa khác.
Tác giả có lời muốn nói:
- ---------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹raw là《只见他挥挥手,头也不回地冲周谦说了句:“新人,给你上一课,这叫兵不厌诈。”》
Binh bấy yếm trá: để giành được thắng lợi, nghĩa là không thể quá thật thà với kẻ địch được, phải dùng kế khiến cho kẻ địch không có sự đề phòng.
²raw la《成功引得鹬蚌相争,现在他要找机会,做那个在他们两败俱伤之际获利的渔翁。》
Ôm cây đợi thỏ: Ôm cây đợi thỏ là truyện ngụ ngôn Trung Quốc, khuyên chúng ta cần có những nhận định sáng suốt và không nên bỏ một việc cần làm để trông chờ vào sự may mắn.
³raw là 《周谦心如明镜——李大富这么做,恐怕是在守株待兔。》
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi: Ngư ông đắc lợi là một câu thành ngữ chỉ việc ngư ông được hưởng lợi từ việc hai con vật là con trai và con cò đánh nhau, trong khi chúng đánh nhau thì ông lão làm nghề chài lưới đã bắt được cả hai con mang về làm thịt một cách dễ dàng, qua đó nghĩa bóng muốn nói việc hai bên (hoặc người) tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba (hoặc người thứ ).
⁴raw là 《那人一|丝|不|挂,也不知道是被茎叶绑在了树上,还是说他就是从树里长出来的,原本就是树的一部分。》
⁵Epoh:????.