Nhìn bên ngoài, ngôi nhà trông khá nhỏ hẹp, nhưng không gian bên trong lại khá rộng rãi.
Bốn mặt tường có màu xám trắng, trông như kim loại, không có hoa văn.
Bên ngoài cửa sổ là vô số những loài cây, những đóa hoa kỳ dị, đôi khi sẽ có một con chim bay ngang qua, thân hình nó là một cái đuôi cá dài.
Trong hoàn cảnh như thế này, không một ai dám thả lỏng tinh thần.
Bây giờ Tư Đồ Tình đối diện với Ân Tửu Tửu tràn ngập sát ý, tâm trạng nặng nề nghiêm trọng, tinh thần cũng căng thẳng.
Nhưng cô vẫn quyết đoán nói với Ngô Nhân: “Anh đi đi. Thời gian của anh không còn nhiều, trước tiên phải giữ được mạng mình, không cần lo cho tôi.”
Ngô Nhân nhất thời cảm động: “Tư Đồ Tình, Ân Tửu Tửu dám động thủ ở đây, chắc chắn đã có chuẩn bị trước. Cô ta và Lý Bất Hối nếu đã đến đây trước hẳn đã có mai phục. Cô ——”
“Vậy thì anh ở lại đây cũng chỉ có thể chịu chết cùng tôi. Không có nghĩa gì cả. Anh đi đi.” Tư Đồ Tình vươn tay, nắm chặt lục lạc, nghiêm túc nhìn Ân Tửu Tửu.
Bên ngoài có tiếng gió thổi, tiếng lục lạc “leng keng leng keng” truyền đến.
Trong tiếng lục lạc trong trẻo, Tư Đồ Tình nói: “Tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian, khi anh cứu bản thân xong hãy thông báo cho Chu Khiêm, cùng họ đến đây cứu tôi. Nếu tôi… Thôi, tóm lại… Anh đi nhanh đi.”
Lời cuối cùng Tư Đồ Tình muốn nói là, nếu cô chết, họ đã biết hung thủ là ai, có thể thay cô báo thù.
Nhưng cô nhận ra có lẽ sẽ không có ai báo thù cho mình cả, lời này quả thật dư thừa, cho nên cô không nói.
Không ngờ, Ngô Nhân lại nói: “Em gái, cảm ơn, cô rất nghĩa khí. Cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách. Nếu cô gặp chuyện, tôi chắc chắn sẽ báo thù cho cô!”
Tư Đồ Tình liếc mắt nhìn Ngô Nhân, thấy hắn đỏ hồng hai mắt chạy đi.
Trong một khoảnh khắc, cô thấy trái tim mình bỗng nhiên đập nhanh hơn.
—— Khi làm chuyện tốt là cảm giác này ư?
Cô sống nửa đời, bị người khác ghét cả nửa đời.
Vì chuyện của mẹ mình, cô bị mẹ của Mục Sinh, bị Mục Sinh, bị hàng xóm, họ hàng thân thích khinh thường, thậm chí cả Tư Đồ Tuyết cũng mặc kệ cô, giống như cô không phải là con gái ruột.
Đến khi vào trò chơi cũng như vậy.
Cô dựa theo yêu cầu của Mục Sinh mà đi từng bước, không từ thủ đoạn, tàn nhẫn độc ác, luôn bị người khác thù ghét.
Nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra, thật ra thứ cô luôn muốn từ trước đến nay đều là được người khác chấp nhận mình.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Tình còn nhận ra thêm một sự kiện.
Trước khi gặp tình huống nguy hiểm như thế này, phản ứng đầu tiên của cô luôn là nâng cổ tay trái, xem chỉ thị của Mục Sinh. Cô bị em trai đẩy vào bẫy rập, lại cũng chờ đợi em trai cứu thoát mình.
Nhưng lần này cô không còn thói quen nhìn đồng hồ trên cổ tay nữa mà trực tiếp đưa ra lựa chọn của mình —— để Ngô Nhân rời đi, một mình ở lại đối đầu với Ân Tửu Tửu.
Sống hay chết, đây là trận quyết chiến giữa cô và Ân Tửu Tửu.
Cho nên, dù hiểm nguy đang hiển hiện trước mắt, Tư Đồ Tình biết được mình muốn làm gì, cô lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
…
giây sau.
Ngô Nhân và Lý Bất Hối mang giày bay, bay nhanh trong khu rừng quái dị.
Khi đi qua một gốc cây, Ngô Nhân bỗng nhiên dừng lại.
Lý Bất Hối đi phía sau, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tông trúng, trên trán xuất hiện một cục u to.
Lý Bất Hối không dám đi tiếp, chỉ biết lùi về sau, cho đến khi lưng tựa vào thân cây thì không còn đường lùi nữa.
Trên trán đổ mồ hôi, y ra vẻ sợ hãi hỏi: “Khụ, anh Khô, anh làm gì vậy? Anh không nên chậm trễ thời gian nữa. Anh sắp…”
Ngô Nhân lạnh lùng ngắt lời: “Bây giờ cậu nói cho tôi biết trạm thanh tẩy đó nằm ở đâu, tôi sẽ tự mình đi. Sau đó cậu quay về cứu Tư Đồ Tình. Nếu không ——”
“Bây giờ tôi sẽ giết cậu trước! Giết cậu, tôi có thể lấy điểm số sinh tồn của cậu, chẳng lẽ tôi còn sợ chết nữa sao?!”
“Khụ… Anh Ngô à, nhưng anh đã nói rằng chúng ta không nên giết nhau vì điểm sinh tồn. Nếu có người ra tay thật, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, chúng ta sẽ trúng kế của hệ thống, giết hại lẫn nhau.”
“Anh tha cho tôi. Tôi sẽ đáp ứng ánh, tôi đáp ứng anh, được không?!”
Lý Bất Hối ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay lại, dập đầu xin tha.
Lại thấy Ngô Nhân điều khiển ám khí, tay trái lấy một viên thuốc từ túi hành lý.
“Há mồm. Nếu không tôi sẽ giết cậu ngay lập tức! Cùng lắm thì chết cùng nhau!”
Ngô Nhân tàn nhẫn nói, Lý Bất Hối mím môi, sau đó lại không thể không há miệng ra.
Ngô Nhân liền nhét viên thuốc vào miệng Lý Bất Hối, tận mắt nhìn thấy y nuốt nó xuống.
【 Người chơi Lý Bất Hối dùng thuốc: “Tôi chỉ có thể nói thật” 】
【 Sau khi người chơi dùng thuốc, chỉ có thể nói thật, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử 】
【 Thời hạn sử dụng: Một phút. 】
“Có phải cậu nghĩ rằng tùy tiện lừa tôi, chỉ đường lung tung không? Dù sao tôi cũng không còn nhiều thời giam, chờ đến khi tôi chết, cậu cần gì sợ tôi uy hiếp nữa? Bây giờ thì sao? Không ngờ tôi lại có viên thuốc này đúng không?!”
Lạnh lùng cười nhạt, Ngô Nhân nói: “Thứ nhất, nhanh mồm nói cho tôi biết trạm thanh tẩy nằm ở đâu. Thứ hai, quay về giúp Tư Đồ Tình.”
“Anh Ngô, anh thật là, cần gì phải sử dụng thuốc chứ? Tôi không muốn hại anh, cũng không muốn hại Tư Đồ Tình mà. Bây giờ chúng ta đều đang ở trong phó bản nhỏ, không biết ở đây có ẩn giấy quái vật đáng sợ nào không. Nếu hai người chơi quan trọng nhất chết thì tiếp theo làm sao có thể chơi được?”
Lý Bất Hối ngoan hiền cười: “Anh thấy đó, tôi không chết bất đắc kỳ tử, tôi nói thật! Tôi đào tâm can của mình ra nói!”
Nói đến đây, thấy ám khí đang dừng trước trán mình tiếp tục tiến về phía trước, dính sát vào đầu mình, Lý Bất Hối cảm nhận mũi nhọn sắc bén lạnh lẽo đâm vào đầu, y không dám nói nhiều nữa, chạy nhanh chỉ đường cho Ngô Nhân: “Đi thôi, đi thôi. Bây giờ tôi sẽ quay lại cứu Tư Đồ Tình ngay.”
Không một ai có thể nói dối khi uống thuốc “Tôi chỉ có thể nói thật”, Ngô Nhân nhận được đáp án mà mình hài lòng, sau đó gửi tin nhắn cho Chu Khiêm, báo tình huống xảy ra bên này cho đối phương biết.
Lý Bất Hối, hay là Chúc Cường, cũng đang chạy nhanh về phía hai cô gái ở trạm thanh tẩy A.
Ngoài con bạc của mình, không một ai nhìn thấy biểu tình của Chúc Cường, cho nên hắn không cần phải ngụy trang nữa, bắt đầu cười to.
Trong tình huống khi nãy, hắn chỉ có thể nuốt viên thuốc xuống.
Nhưng hắn cũng nói thật, có lẽ nhiệm vụ kế tiếp hắn cần Ngô Nhân, không thể để đối phương chết, hắn cũng không có thù oán với Tư Đồ Tình, cũng không có ý định hại Tư Đồ Tình…
Hơn nữa, thật ra người chơi Ân Tửu Tửu cũng rất nhạy bén. Nếu hắn thật sự tổn hại đến ý định của cô ta, hắn không thể đi đến bước đường hiện tại.
Cho nên Chúc Cường không nói dối trước mặt Ân Tửu Tửu, vừa rồi hắn cũng không nói dối Ngô Nhân.
Hắn chỉ nói mình không muốn hại Tư Đồ Tình, nhưng chưa từng nói mình sẽ làm thứ khác. Trong tình huống đó, hắn đương nhiên không kích phát hiệu lực của viên thuốc, vì hắn chỉ giấu giếm sự thật mà thôi.
Trong tình huống sống còn của Ngô Nhân, khi mạng sống chỉ còn tính bằng giây, Ngô Nhân không thể suy nghĩ kỹ lời nói của hắn.
Còn Chúc Cường, mục tiêu từ đầu đến cuối của hắn chỉ có một người —— Chu Khiêm.
Lực lượng mạnh nhất để hắn dựa vào không phải năng lực của bản thân, mà là tình báo hắn có được từ quân đoàn Đào Hồng về phó bản này và thông tin về Chu Khiêm.
Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm bắt được nhược điểm của Chu Khiêm.
Có giày trợ lực, Ngô Nhân nhanh chóng đi xa khỏi trạm thanh tẩy A.
Mà bây giờ trong trạm thanh tẩy A, Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình đang đánh nhau đến giai đoạn gây cấn.
Hai người tạm thời không sử dụng đại chiêu, có lẽ muốn giữ lại điểm kỹ năng để đối phó với “quái” của phó bản.
Nhưng dù vậy, trận chiến vẫn vô cùng kinh thiên động địa.
Tiếng lục lạc “leng keng leng keng” không ngừng vang lên, vách tường, trần nhà, mặt đất bị băng tuyết bao trùm, tương tự rượu tràn ra từ hồ lô của Ân Tửu Tửu, trái ngược với băng tuyết giá lạnh, rượu nóng bỏng không ngừng trào ra, chảy xuôi xuống, tan rã lớp băng tuyết kia đi.
Bây giờ Ân Tửu Tửu không còn nhìn thấy rõ Tư Đồ Tình ở đâu. Tầm nhìn của cô đã bị băng tuyết che lấp.
Cũng may nước có thể lan tràn ra mọi phía, thình lình, Ân Tửu Tửu cũng tìm thấy được lỗ hổng, nháy mắt thao tác dòng rượu ngưng tụ thành hình, xuyên qua một khe hở giữa lớp băng, đâm thẳng vào ngực Tư Đồ Tình.
“Rào rạt rào rạt”, tiếng băng tuyết tan ra thành nước, trong chớp mắt, dưới chân Tư Đồ Tình toàn là nước, mặt đất ướt át khiến cho chân người khó di chuyển.
Với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, Tư Đồ Tình ngưng kết băng tuyết ngay trước mặt mình, cột nước như chẻ tre đâm thẳng qua bức tường băng.
Trong chớp nhoáng, bức tường băng của Tư Đồ Tình vỡ tung, vai trái bị cột nước đánh trúng, máu tươi ồ ạt b ắn ra.
Và vì mặt đất trơn ướt, chân cô trượt ngã, lảo đảo té xuống đất. Băng tuyết trước mắt cũng ầm ào rơi xuống đất.
Đọc Full Tại
Thấy thế, Ân Tửu Tửu vui mừng, trong giây lát lại lấy ra một chiếc cung bán tự động, nhắm ngay Tư Đồ Tình mà bắn.
Nhưng Tư Đồ Tình không hổ đã trải qua nhiều bẫy rập sinh tử, cô lại phóng thích năng lực nữ tuyết cường đại, bây giờ cô sử dụng nước lênh láng dưới mặt đất, giúp cô tiết kiệm được thời gian hồi chiêu.
Cho nên cô lại ngưng kết một bức tường băng ngay giữa ngực mình.
Bên kia, Ân Tửu Tửu chuẩn bị thả ngón tay, băng tuyết liền đánh về phía cổ tay cô, khiến cho cả cánh tay cô đóng băng.
Cánh tay phải của Ân Tửu Tửu mất tri giác, đành phải buông tay ra, “keng” một tiếng, cung tiễn rơi xuống đất.
Thở ra một hơi, Tư Đồ Tình liền đứng dậy, lay động lục lạc, tiếp tục vòng tấn công tiếp theo bằng kỹ năng thường.
Ân Tửu Tửu lại bị băng tuyết đánh tới, cô cũng dùng một kỹ năng thường, nước từ trong hồ lô không ngừng trào ra, muốn che lấp đất trời.
Kỹ năng của cả hai đều dùng để tấn công từ xa, nhưng trong một trận quyết chiến như thế này lại không hề thua bất kỳ người chơi cận chiến chút nào.
Chỉ mất nửa phút, nước và băng tuyết đã bao trùm khắp căn phòng.
Khi tầm nhìn của cả hai bị che lấp hết, Ân Tửu Tửu thả một quả 【 lựu đạn sương mù 】. Băng tuyết lạnh sâu tận cốt tủy, rượu nóng cháy da cháy thịt, nháy mắt đã bị sương mù sặc sỡ bao phủ.
Trong sương mù, tuyết và rượu có thể tạo nên sự yểm trợ tuyệt diệu cho Ân Tửu Tửu.
Vừa rồi cô đánh nhau đã cố ý để bản thân tiến gần đến cửa ra vào.
Chỉ cần cô rời khỏi căn phòng này, lợi dụng 【 thiên la địa võng 】cô đã chuẩn bị từ trước, nhốt Tư Đồ Tình lại, cô ta chỉ có thể trở thành cá trong chậu, mặc người xâu xé.
Đến lúc đó, cô lại có thể lấy cung, hoặc một dụng cụ sắc bén nào đó, git chết Tư Đồ Tình.
Mọi thứ đều do cô khống chế trong tầm tay, thuận lợi không thể tin nổi, Ân Tửu Tửu cũng cho rằng sự việc tiếp theo cũng theo đúng như những gì mình dự liệu.
Khi tay cô vừa đặt lên cánh cửa, còn chưa kịp đẩy ra, bẫy rập trong vách tường bất ngờ hoạt động!
Dao cắt không ngừng, lửa đốt không tan, không có gì có thể ngăn cản thiên la địa võng, nó đánh đâu thắng đó, xuyên qua sương khói đủ sắc màu và băng tuyết, giây lát đã trói buộc Ân Tửu Tửu và Tư Đồ Tình lại với nhau.
Võng lưới treo trên trần nhà.
Ân Tửu Tửu không thể ngờ được, cô lại bị bắt trong thiên la địa võng cũng với Tư Đồ Tình.
Nghiến răng nghiến lợi nhìn qua khe hở, cô nhìn thấy có bóng người bước vào, cũng đang thả thứ gì đó trên mặt đất. Thứ đó rất sáng, Ân Tửu Tửu có cảm giác mắt mình đau nhói.
Nhưng vì nhiều thứ che lấp, Ân Tửu Tửu không thể nhìn rõ người đó là ai.
Cô chỉ có thể vô lực rống giận: “Là ai? Kẻ nào thả thứ gì xuống mặt đất?”
Ân Tửu Tửu không nhận được câu trả lời.
Cô chỉ thấy người nọ nâng tay, Ân Tửu Tửu liền cảm giác võng lưới giam cầm mình đang hạ xuống!
—— Người này muốn làm gì? Muốn git chết mình?!
Nhưng độ cao này không đủ!
Chợt tiếng “leng keng” lại vang lên, Ân Tửu Tửu thấy người mình đụng phải một thứ gì đó làm bằng thủy tinh.
Sau đó cô cùng Tư Đồ Tình bị võng lưới trói buộc, rơi xuống một không gian tối tăm, dù vươn tay cũng không thấy rõ bàn tay.
Ân Tửu Tửu phản ứng lại, mở to hai mắt: “【 Gương dịch chuyển tức thời 】! Ai đưa chúng ta đến đây?!”
“Là…” Ân Tửu Tửu suy nghĩ cẩn thận lại: “Là Lý Bất Hối. 【 Thiên la địa võng 】là của cậu ta đưa cho mình. Nhưng đạo cụ này điều khiển từ xa, rõ ràng mình cũng ở đây, làm sao cậu ta…? …Mình bị cậu ta lừa…”
Ân Tửu Tửu tâm trạng nặng nề sa sút.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy rõ mặt của Tư Đồ Tình, nhưng lại có thể cảm nhận được đối phương gần trong gang tấc, giọng nói mệt mỏi: “Ân Tửu Tửu, tôi bỏ học, còn chưa học hết cấp ba. Tôi luôn cảm thấy mình là người không có văn hóa, đầu óc cũng không thông minh. Nhưng bây giờ tôi thấy… có lẽ cô còn ngu ngốc hơn tôi.”
Nghe xong, Ân Tửu Tửu chỉ có thể siết chặt hai tay, một chữ cũng không nói nên lời.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng vải quần áo cọ sát với nhau sột soạt, có vẻ như Tư Đồ Tình đang đứng dậy, muốn làm gì đó.
Sau đó cô nghe thấy Tư Đồ Tình lo lắng nói: “Đây là đâu? Sao tôi không thể gửi tin nhắn qua hệ thống?”
Trầm mặc một lúc lâu, Ân Tửu Tửu nuốt nước bọt, đáp: “Là… Là tác dụng của 【 thiên la địa võng 】. Nó có thể chặn tin nhắn từ hệ thống, không cho mục tiêu cầu cứu. Đây là… là ý tại mặt chữ, là thiên lã địa võng không thể thoát ra ngoài.”
Sau sự im lặng kéo dài, Ân Tửu Tửu lại nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Tư Đồ Tình. Nhưng lần này cùng với sự mệt mỏi là sự trào phúng.
“Cô không thể ngờ được… tình huống hiện tại đúng không?”
“Vậy cô chuẩn bị chết cùng một chỗ với tôi đi. Hoặc ——”
“Cô có muốn ở trong thiên la địa võng tiếp tục đánh nhau với tôi không?”