Trước đó.
Nhóm Chu Khiêm rời khỏi mảnh đất có gốc cây quái dị biết “kêu cứu”, tiếp tục đi về hướng nam.
Đi một lúc, Kha Vũ Tiêu đi đầu là người đầu tiên có triệu chứng biến hóa.
Dừng chân, hắn cảm thấy mu bàn tay đau rát.
Giơ tay lên nhìn, trên mu bàn tay có một cái lỗ đen, một sợi cỏ nhỏ như mạch máu đang chuyển động, đầu tiên nó ngo ngoe dưới lớp da, sau đó tìm thấy được lỗ đen thì chui ra ngoài.
Cuối cùng nó còn rung lắc một chút, giống như cảm thấy vô cùng hài lòng —— cuối cùng cũng bò được ra ngoài.
Chu Khiêm và Tề Lưu Hành đều dừng bước, nhíu mày nhìn một màn kỳ lạ này.
Theo bảng xếp hạng điểm sinh tồn, Kha Vũ Tiêu đếm ngược từ dưới lên, xếp sau Ngô Nhân và Tư Đồ Tình, là người thứ ba bắt đầu xảy ra biến hóa trên người.
Nhìn thấy nhành cỏ kỳ lạ, Tề Lưu Hành vươn tay, muốn thử chạm vào, nhưng lại sợ làm đau Kha Vũ Tiêu nên thu tay về.
Nhánh cỏ như một bộ phận máu thịt trong người Kha Vũ Tiêu, không thể nhổ hoặc cắt bỏ.
Ngoài ra, khác với màu sắc xanh tươi của cỏ cây bình thường, nhánh cỏ này có màu xanh lá đậm, hoa văn bề mặt trông cũng phức tạp hơn, trông như đá cẩm thạch hoặc hoa văn trên vải nhuộm, có tính thẩm mỹ cao.
“Khoan đã ——” một lát sau, người lên tiếng là Chu Khiêm: “Mọi người có cảm thấy… trông nó rất quen mắt không?”
“Quen mắt là…” Tề Lưu Hành nhất thời không hiểu.
Chu Khiêm nghiêng mắt nhìn Tề Lưu Hành: “Vừa rồi chúng ta có đi ngang qua một bãi cỏ. Trông đó cũng có nhiều loại cỏ như thế này.”
Tề Lưu Hành: “Gì cơ?”
“Tôi thấy hai người lo nói chuyện nên không chú ý.”
Chu Khiêm lắc đầu, xoay người đi về sau, muốn quay lại nhìn thử để kiểm tra.
Đi được một nửa, Chu Khiêm ngừng lại, giơ ngón tay lên.
Theo hướng ngón tay của anh, Tề Lưu Hành quả nhiên nhìn thấy những cọng cỏ kỳ lạ trong rừng.
Ở đây có quá nhiều loài thực vật kỳ dị, một bãi cỏ màu xanh lá đậm, hoa văn phức tạp như thế này ở giữa những loài cây quý hiếm khác không hề có gì đặc biệt, cho nên Chu Khiêm cũng không quá chú ý đến nó.
“Đi. Đến gần nhìn xem.” Chu Khiêm nói xong, dẫn đầu tiến lên trước.
Nhưng khi vừa bước chân lên bãi cỏ xanh đậm, Chu Khiêm liền cảm thấy có gì đó không đúng —— không khí ở đây có mùi khó ngửi, nồng nặc gay mũi.
Giơ tay cầm lá bài điểm sinh tồn, Chu Khiêm thấy hệ thống đếm ngược bắt đầu tăng nhanh.
Quay đầu, thấy Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu đang đi về phía này, Chu Khiêm nghiêm túc lắc đầu, dẫn họ đi ra đường lớn, sau đó mở bản đồ trên hệ thống nhìn.
Trên bản đồ, những khu vực đã được thăm dò có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa hệ thống cũng đánh dấu cả người chơi.
Những nơi chưa được thăm dò vẫn trong trạng thái không biểu hiện.
Chu Khiêm nhìn con đường nhóm mình vừa đi, so sánh với bản đồ, sau đó đánh dấu đỏ lên vị trí của bãi cỏ màu xanh đậm, ghi chú “Khu giảm nhanh điểm sinh tồn”.
“Tạm thời không biết cỏ trên tay Kha Vũ Tiêu sẽ lớn như thế nào, vì sao lại giống cỏ ở đây. Tiểu Tề, cậu chú ý tình huống của anh ấy, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nhắc nhở đồng đội xong, Chu Khiêm lấy xương sườn của Thần ra cầm trong tay, lại tiếp tục đi theo hướng nam.
Bây giờ mục tiêu hàng đầu của họ là tìm trạm thanh tẩy để gia tăng điểm sinh tồn.
Còn về việc thăm dò manh mối có thể tạm thời gác qua một bên.
Lần này, có lẽ đi khoảng nửa phút, cuối cùng Chu Khiêm lại vào một mảnh đất trống.
—— Trước mặt anh có vẻ là một mảnh đất ẩm ướt rộng lớn.
Ba người họ luôn đi trong rừng cây rậm rạp, cây cối vốn dĩ to cao, sau khi biến dị càng thêm khổng lồ, chúng che trời lấp đất, khiến ánh sáng ở đây vô cùng hạn hẹp, tầm nhìn mơ hồ.
Bây giờ thì khác, mảnh đất ẩm ướt có diện tích rộng lớn, ở giữa cũng không có cây cối, tầm nhìn thoáng đãng, ngẩng đầu nhìn có thể thấy được mặt cỏ, ao hồ, bụi cây thấp bé, cùng với một số vũng bùn.
Sắc trời chưa đến chạng vạng, thời tiết vẫn khá tươi đẹp.
Trời không mây, xanh thẳm vô tận, hòa cùng với mặt đất xanh bên dưới, hình thành một tấm màn mỏng nhàn nhạt.
Cho nên phong cảnh vô cùng bình thường này tồn tại giữa một khu rừng quái dị hiển nhiên đã trở thành một điểm khác biệt.
“Tiến lên trước, chúng ta phải cẩn thận. Dưới đất có thể có đầm lầy.”
Chu Khiêm nói xong lại không nghe được hồi âm.
Anh nhíu mày quay đầu, phía sau trống không, Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu đã biến mất.
Sao lại thế này?
Rõ ràng không nghe thấy động tĩnh gì, làm sao cả hai lại biến mất?
Đọc Full Tại
Chu Khiêm nâng tay, muốn dùng hệ thống để liên lạc với Tề Lưu Hành, lại nhìn thấy hệ thống hoàn toàn trống rỗng.
Anh chớp mắt, đồng hồ trên cổ tay đã biến mất.
Chu Khiêm liền ý thức được anh đang lạc vào ảo cảnh.
Đây có phải là bẫy rập của phó bản hay không, Chu Khiêm không rõ.
Nhưng cũng may anh vẫn còn tỉnh táo.
Sau đó anh nghe thấy những âm thanh đáng lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.
“Đặt thêm!”
“Tôi all in!”
“Ha ha ha ha, Lão Trương, hôm nay ông phải hộc máu nhiều rồi!”
Chu Khiêm quá quen thuộc với những âm thanh này —— sòng bạc.
Trò chơi đánh cược, từ nhỏ anh đã đi theo cha mình, Chu Sùng Sơn, mưa dầm thấm đất.
Anh thật sự đã đến rất nhiều sòng bạc.
Bây giờ Chu Khiêm chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ của sòng bạc, nhưng anh lại đang đứng trước một mảnh đất ẩm ướt.
Sau đó mọi thứ nhanh chóng xảy ra biến hóa, hình ảnh bốn phía xung quanh anh như một bức tranh sơn dầu bắt đầu trở nên quay cuồng, màu sắc xoay tròn như hố nước, vặn vẹo, sền sệt, hỗn tạp, cuối cùng bức tranh ban đầu đã biến thành một màu xám, rồi một ngòi bút mới lại vẽ nên một cảnh tượng khác ——
Chu Khiêm đi đến sòng bạc.
Anh nhìn thấy bản thân tuổi còn chưa cao bằng mình.
Giống như quan sát từ trên cao, Chu Khiêm nhìn thấy cha ôm anh khi còn nhỏ vào lòng, bước vào trong một sòng bạc.
Cũng không biết qua bao lâu, giống như linh hồn muốn tìm chỗ neo đậu, Chu Khiêm từ trên cao bay xuống, từ từ chui vào trong thân xác bé nhỏ của mình, sau đó dùng góc nhìn của mình khi còn nhỏ, đánh giá thế giới náo nhiệt nhưng luôn ngập tràn nguy hiểm này.
Chu Khiêm xinh đẹp từ nhỏ, đôi mắt sống động linh lung, ánh mắt trong trẻo, khi nhìn người khác không chớp mắt, bộ dạng ngây thơ trong sáng lại thuần lương.
Một đứa trẻ như vậy, dù là khí chất hay cả độ tuổi, thật sự không phù hợp để vào sòng bạc, nhưng Chu Sùng Sơn hồn nhiên không quan tâm, luôn dẫn anh theo cùng.
Xúc xắc, Poker, cocktail đủ màu sắc, tiếng la ó vui mừng, tiếng gào rú tức giận… Trong sòng bạc có rất nhiều điều mới lạ, Chu Khiêm khi còn nhỏ cảm thấy đây là một thế giới hoàn toàn mới mẻ.
Một thế giới kỳ quái như thế luôn khiến anh cảm thấy tò mò, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng có lẽ đã thích loại trò chơi này từ khi sinh ra, khi được Chu Sùng Sơn ôm vào lòng, Chu Khiêm nhìn bọn họ đánh bài, trong đầu cũng bắt đầu giải toán theo. Dần dà, anh cảm thấy thích thú, cho nên quên mất sợ hãi.
Vòng chơi đang diễn ra lúc này là XX.
Chu Sùng Sơn đang chơi với một người đàn ông trung niên bụng phệ đến giai đoạn cao trào.
“Có tăng giá không?” Người kia hỏi.
Chu Sùng Sơn đổ mồ hôi con mồ hôi mẹ trên đầu, cuối cùng quyết đoán: “All in!”
“Lão Chu, chúng ta chơi lớn đi. Tôi cược thêm triệu nữa. Anh cũng tăng thêm đi, dám không?”
“Ha… Lão Trương, hôm nay ông máu nhỉ? Ông muốn gì?”
“Con trai cậu!”
Ánh mắt của người tên “Lão Trương” tối tăm, ánh mắt [email protected] dc tà ác, nhìn Chu Khiêm chưa đến tuổi, sau đó khàn giọng nói: “Cậu thua, tặng con trai cậu cho tôi, dám không?”
Chu Sùng Sơn ngạc nhiên, sau đó vẫn quyết đoán đáp: “Tôi thì có gì mà không dám? Ha ha ha ——”
Trong sòng bạc, tiếng ồn ào náo nhiệt vẫn vang lên như cũ.
Chu Sùng Sơn lại không nhận ra, một tay ông ôm Chu Khiêm, sau lưng và lòng bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Ánh mắt Chu Khiêm vẫn không thay đổi, giống như một con búp bê ngồi im, vô tội ngây thơ. Nhưng trong ánh mắt vô tội ấy có một chút mê mang.
Không một ai trong số những người được gọi là người lớn có mặt ở đây nhìn đôi mắt ấy mà biết rằng —— cậu bé nghe hiểu hết mọi thứ.
Tác giả có lời muốn nói:
Chỗ này sẽ giải thích lý do vì sao anh Khiêm ghét máu.
Xin lỗi chưa kịp viết xong.
Viết xong chương thì bị bạn kéo ra ngoài ăn cơm tâm sự, về đến nhà thì đã muộn. Ngày mai tranh thủ viết một chương thật dài nha!