Sau giờ trưa, trời cao lượn lờ một tầng mây mỏng, ánh mặt trời chói chang, núi đồi cao thấp trập trùng.
Điều hòa bật nhiệt độ thấp nhất, theo lý thì cũng không quá nóng, nhưng khi nghe Chu Khiêm vừa trả lời Nguyễn Mai xong, sau lưng Kha Thập đổ một tầng mồ hôi, chốc lát đã ướt nhẹp tấm áo, chẳng khác gì vừa ngâm trong nước giặt.
Kha Thập đang chờ đợi, hắn đang chờ đợi Nguyễn Mai đáp lời, cũng chờ đợi hệ thống gửi thông báo đến.
Lưỡi hái tử thần kề ngay cổ, không biết Chu Khiêm suy đoán có đúng hay không, không biết anh có đánh cược thắng hay không.
Trên thực tế, đến tối hôm qua, sau khi Chu Khiêm đã tỉ mỉ giải thích rõ ràng quy tắc cho mọi người nghe, hắn mới nhận ra được phó bản này có bao nhiêu đáng sợ.
Sau khi hắn và Kha Tứ dựa theo yêu cầu của Chu Khiêm, kiểm tra kỹ lưỡng trong ngoài sân vườn một vòng, Chu Khiêm theo họ đi thêm một vòng nữa, họ mới quay lại phòng khách.
Chu Khiêm nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha.
Kha Tứ và Kha Thập đều chăm chú nhìn theo, đem nghi vấn uất nghẹn đã lâu trong lòng hỏi: “Rốt cuộc phó bản này sẽ phán định tử vong như thế nào? Vì sao anh lại bắt chúng tôi kiểm tra nhiều như vậy?”
“Nguyễn Mai giết người cần có điều kiện tiền đề, đó là cô ta phải chắc chắn chồng mình cùng những người còn lại không nghi ngờ mình là hung thủ.”
“Như vậy thì khi cô ta giết người cần có yếu tố khách quan, nếu có thể, cô ta sẽ ngụy trang tất cả thành “tai nạn ngoài ý muốn”. Chuyện này các anh cũng đã biết rồi, nhưng các anh chỉ biết một mà không biết hai.”
Chu Khiêm nói: “Dựa theo góc độ này, thật ra phó bản có một từ ngữ quan trọng mấu chốt —— “sát ý”.”
“Chỉ cần điều kiện hoặc nhân tố khách quan có thể thỏa mãn yêu cầu Nguyễn Mai giết con mình, cô ta sẽ nảy sinh sát ý. Một khi cô ta nảy sinh sát ý, cô ta chắc chắn có thể thành công. Hệ thống cũng theo đó mà phán định người chơi tử vong.”
“Phán định của hệ thống dựa theo ý chí chủ quan của Nguyễn Mai. Đây là điểm khó khăn nhất của phó bản.”
Nghe xong, Kha Tứ nhịn không được mà nói: “Vậy cũng quá rắc rối rồi! Không hợp lý chút nào!”
“Rắc rối đúng là rắc rối. Nhưng ngược lại thì rất hợp lý.” Chu Khiêm đáp: “Trong góc nhìn của Nguyễn Mai, chúng ta không phải là “người chơi”, mà là con ruột của cô ta. Các anh là —— con thật của cô ta, điều kiện trước tiên, các anh không thể biết Nguyễn Mai là hung thủ giết người.”
Nhìn biểu tình của Kha Tứ và Kha Thập, Chu Khiêm lại giải thích tiếp: “Tôi lấy ví dụ cho hai anh. Nếu Nguyễn Mai lấy dao ra trước mặt con mình, muốn trực tiếp giết họ thì mọi thứ quá rõ ràng. Những đứa trẻ này không ngốc, chắc chắn sẽ trốn đi, trong tình huống này, đứa trẻ đó sống hay chết thì tạm thời chưa rõ kết cục. Đây là điều thứ nhất.”
“Điều thứ hai, cứ cho rằng đứa trẻ bị cô ta dùng dao giết, nhưng khi xong việc thì khả năng cô ta thoát tội sẽ khó khăn hơn nhiều, muốn ngụy trang con dao kia thành tai nạn ngoài ý muốn, cô ta cần phải bịa ra câu chuyện “một tên bắt cóc xông vào nhà cầm dao giết con của tôi” để che giấu, nhưng lời bịa đặt này lại có quá nhiều sơ hở.”
“Tổng hợp hai nguyên nhân này, Nguyễn Mai sẽ không dùng phương thức đó để giết người. Những thứ như “dao” sẽ không thỏa mãn yêu cầu giết người của Nguyễn Mai, cũng sẽ không kích hoạt nhân tố sát ý của cô ta.”
“Trong tình huống này, hệ thống đương nhiên sẽ không đưa ra phán định tử vong với người chơi.”
“Nhưng ngược lại, nếu Nguyễn Mai đã chuẩn bị tốt, khiến những đứa trẻ ngạt thở trong lúc ngủ, lừa những đứa trẻ vào xe để khiến chúng ngộ độc khí carbon monocide…”
“Chỉ cần tập hợp đủ nhân tố khách quan, trong lòng Nguyễn mai cho rằng cô ta có thể giết người, sát ý sẽ nảy sinh, như vậy thì hệ thống sẽ đưa ra phán định tử vong ngay lập tức.”
“Đây là lý do mà tôi nói phán định của hệ thống lại phụ thuộc vào ý nguyện chủ quan của Nguyễn Mai.”
Kha Tứ và Kha Thập suy nghĩ chốc lát, sau đó mới phản ứng lại.
Nhỏ giọng thương lượng vài câu, ánh mắt cả hai nhìn Chu Khiêm sáng lấp lánh.
“Chúng tôi biết nên làm gì rồi!”
“Dựa theo ý của anh, những thứ như là dao sẽ không kích hoạt sát ý của cô ta, bây giờ chúng ta dùng dao xử lý cô ta thôi?”
“Tuy chúng ta không có kỹ năng, cũng không thể dùng đạo cụ có tính công kích, sức lực cũng chỉ như một đứa trẻ, nhưng chúng ta có tới bốn người, chẳng lẽ không đánh lại một mình cô ta?”
Không ngờ Chu Khiêm lại nói: “Không. Không thể trực tiếp làm như vậy.”
“Tại sao?!”
“Một khi Nguyễn Mai nhận ra ý đồ của chúng ta, tình huống càng bất lợi cho chúng ta hơn. Vì chúng ta sẽ bị phán định tử vong ngay lập tức.”
“Tại sao?! Dựa vào cái gì?!”
“Vậy là hai anh chưa hiểu lời tôi nói rồi. Hai anh cẩn thận suy nghĩ lại tính logic xem.”
Một lúc lâu sau, nhìn thấy biểu tình của Kha Tứ và Kha Thập, bọn họ hiển nhiên vẫn không hiểu nổi, Chu Khiêm bèn nói tiếp: “Hai anh đã quên mất vấn đề mấu chốt mà tôi nói rồi —— ý nguyện chủ quan của Nguyễn Mai sẽ quyết định phán định của hệ thống.”
“Vừa rồi tôi lấy ví dụ là “dao”, là trong tình huống bình thường. Một khi tình huống thay đổi, khiến ý nguyện của quan của Nguyễn Mai thay đổi, “dao” sẽ kích hoạt sát ý của cô ta.”
“Lấy ví dụ, nếu Nguyễn Mai thấy chúng ta cầm dao giết cô ta, trong đầu cô ta sẽ trực tiếp vang lên chuông cảnh báo ——
“Có phải bọn nhỏ phát hiện hết những gì mình làm rồi hay không? Chúng muốn giết mình? Mình đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy, mình chỉ có thể nhanh chóng giết chúng thôi!”
Nói đến dây, ánh mắt nhìn Kha Tứ và Kha Thập trầm xuống, Chu Khiêm nghiêm túc nói: “Trong tình huống này, ý nguyện chủ quan của Nguyễn Mai và trạng thái đã thay đổi, nhân tố khách quan kích hoạt sát ý cũng đã thay đổi.”
“Với chúng ta, đây là tình huống bất lợi nhất. “Dao” không chỉ kích hoạt sát ý của cô ta mà còn trở thành công cụ để cô ta giết người, cô ta không cần dùng đến đạo cụ khác nữa mà sẽ giết chúng ta ngay lập tức.”
“Tôi lấy ví dụ tệ nhất cho các anh thấy. Nguyễn Mai bế con mình lên cao, quăng ngã nó xuống đất, xong việc thì ngụy tạo chứng cứ, có phải theo lý thì mọi thứ đã trở thành một vụ tai nạn ý muốn hay không?”
“Cô ta không cần làm bẫy rập gì cả, có sát ý, cô ta sẽ trực tiếp giết con mình, xong việc thì mới tùy tiện lấy thứ gì đó… Ví dụ như cô ta lấy súng đồ chơi, bắn một phát vào mắt của đứa trẻ.”
“Sau đó cô ta sẽ nói với bên ngoài rằng, bọn nhỏ chơi súng với nhau, bắn vào mắt nhau, sau đó không thấy đường nên mới ngã xuống cầu thang, cuối cùng bỏ mạng… Đây chỉ là một “tai nạn”, đúng không?”
“Cho nên, một khi chúng ta có sát ý với Nguyễn Mai, Nguyễn Mai cũng sẽ nảy sinh sát ý với chúng ta.”
“Trong trường hợp này, “giết chúng ta” là chuyện ưu tiên trước nhất, còn “tai nạn” là chuyện có thể bổ sung sau đó. Cho nên, dựa theo ý nguyện của quan của cô ta, cô ta là một người mẹ, hoàn toàn có thể đẩy con mình xuống núi…”
“Một khi cô ta vừa nghĩ như vậy, không cần có thêm đạo cụ nào khác, hệ thống sẽ phán định chúng ta trực tiếp tử vong.”
Kha Tứ và Kha Thập nghe xong, sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ đã hiểu ý tứ của Chu Khiêm ——
Trong tình huống bình thường, Nguyễn Mai sẽ không dùng dao để giết người, hoặc là đẩy ngã con mình từ trên cao, vì xác suất thành công quá ít, nguy hiểm lớn, sơ hở nhiều, khiến cho cô ả khó lòng thoát tội.
Nguyễn Mai sẽ ưu tiên lựa chọn những cách giết người dễ dàng nhất, trên cơ sở này, nếu cô ta có thể thu hẹp sự hiềm nghi thì càng tốt.
Nhưng nếu tình huống không còn “bình thường”, Nguyễn Mai cũng không còn hành động như vậy nữa. Mục tiêu hàng đầu của cô ả là giết người, còn vấn đề tìm cách thoát tội sẽ được tính toán sau.
Khi trong đầu Nguyễn Mai vừa có ý nghĩ “bây giờ mình muốn giết người”, hệ thống sẽ phán định người chơi tử vong ngay lập tức.
Nhìn từ bề ngoài, có vẻ như người chơi hoàn toàn có thể dùng dao trực tiếp gi ết chết Nguyễn Mai. Nhưng trên thực tế thì không thể. Trong phó bản này, người chơi hoàn toàn không có một chút ưu thế nào.
Chẳng trách… Đã có nhiều người bỏ mạng trong phó bản như vậy.
Kha Tứ và Kha Thập cảm thấy họ không thể nào qua ải nổi.
Hai người họ chợt hiểu ra vì sao Kha Nhị và Kha Tam nhất quyết phải bỏ chạy. Với suy nghĩ của họ, đúng là chỉ có thể rời khỏi Nguyễn Mai mới là cách giải quyết chân chính nhất.
Đáng tiếc là họ để sót một chút —— bọn họ không nghĩ ra rằng hai thi thể cuối cùng của gian triển lãm lại chết ở trong “ô tô”, họ không nghĩ ra được rằng Nguyễn Mai không ở lại biệt thự để giết những đứa trẻ khác, mà lại lái xe đuổi theo họ.
Một lúc lâu sau, Kha Tứ chợt nghĩ đến điều gì, hỏi Chu Khiêm: “Hay là bây giờ chúng ta trốn đi? Bốn người cùng nhau kiềm chân, chơi trốn tìm với Nguyễn Ma, một người dụ cô ta đến phía đông, một người dụ cô ta đến phía tây… Sau đó, chúng ta cứ kéo dài thời gian bằng cách này đến khi hết thời hạn phó bản?”
Kha Thập hỏi: “Hoặc là, đơn giản hơn một chút, chúng ta trốn tránh hết bẫy rập được không? Đi ra hồ? Không đi, chơi xích đu? Không đi. Cô ta đề nghị làm gì, chúng ta cũng không làm!”
Chu Khiêm quyết đoán đáp: “Kiến nghị của hai anh e rằng đều không làm được.”
Kha Tứ, Kha Thập: “Tại sao???”
Chu Khiêm đáp: “Thật ra cũng giống như những gì tôi nói lúc trước. Nếu chúng ta né tránh hết bẫy rập của Nguyễn Mai, trường hợp này cũng bị quy về tình trạng bất thường. Cô ta không thể giết người bằng những cách đó, vậy thì cô ta chỉ có thể dùng cách đơn giản thô bạo nhất. Cô ta sẽ thấy rằng quăng ngã chúng ta cũng được. Một khi cô ta có suy nghĩ này, hệ thống cũng sẽ phán định chúng ta tử vong.”
“Chơi trốn tìm cũng như vậy. Không tìm thấy người, tâm thái của cô ta sẽ thay đổi, lấy ví dụ, cô ta có lẽ sẽ cảm thấy rằng —— không bằng mình phóng hỏa cả căn biệt thự.”
“Tóm lại, một khi suy nghĩ và cảm xúc của Nguyễn Mai thay đổi, điều kiện giết người cũng sẽ thay đổi theo.”
“Suy nghĩ giết người cùng điều kiện và nhân tố khách quan tương ứng được mở rộng, chúng ta càng dễ dàng bị phán định tử vong hơn.”
Hai bên thái dương của Kha Tứ và Kha Thập giật giật liên tục, họ cảm thấy sởn tóc gáy.
Chu Khiêm càng nói, họ càng cảm thấy con đường nào cũng là con đường chết.
Chiều hôm đó, Kha Nhị và Kha Tam đề nghị nên hai người đã cẩn thận kiểm tra hết các món đồ chơi, suy nghĩ hết các bẫy rập liên quan đến việc giết người để tìm cách trốn tránh… Ra là họ chỉ có thể trốn thoát được nhất thời.
Trốn trốn tránh tránh, đến khi phá hư hết bẫy rập của Nguyễn Mai, cô ta sẽ trực tiếp bùng nổ, giết người bằng cách đơn giản nhất!
Kha Tứ bèn nói: “Hay là tôi tự sát? Ai mà biết Nguyễn Mai sẽ làm gì tôi? Nếu bắt tôi chết ngạt trong xe, vậy chẳng phải đang tra tấn tôi à?!”
Kha Thập cũng hoảng sợ nhìn Chu Khiêm, giọng điệu run sợ: “Anh Khiêm, vậy anh nói đi, chúng tôi nên làm gì bây giờ? Chúng tôi chỉ có thể trông cậy vào anh mà thôi! Không có anh, chúng, chúng tôi thật sự sẽ chết ở đây!”
Chu Khiêm nói: “Sau khi nhìn thấu cách thức phán định tử vong của phó bản thì cũng dễ làm. Suy nghĩ và cảm xúc của Nguyễn Mai chia làm hai giai đoạn.”
“Thứ nhất, trong trạng thái bình thường, cô ta sẽ lựa chọn một phương thức tương đối ổn thỏa, trước tiến ngụy tạo mọi thứ thành “tai nạn ngoài ý muốn”, không để lại dấu vết hại người, để giúp mình thoát tội.”
“Thứ hai, trong trạng thái cực đoan, cô ta sẽ thô bạo giết người, một khi trạng thái này được kích hoạt, chúng ta sẽ trực tiếp bị phán định tử vong ngay lập tức.”
“Những gì bây giờ chúng ta cần làm rất đơn giản, không cho cô ta xuất hiện trạng thái thứ hai là được.”
“Muốn đạt được điều n ày, chúng ta cần phải làm ba điều, thứ nhất, không được trực tiếp đối phó với cô ta, không thể để cô ta phát hiện ra chúng ta muốn giết cô ta.”
“Thứ hai, không được ngu ngốc chơi trốn tìm, khi cô ta không tìm thấy chúng ta sẽ lên cơn tức giận,”
“Thứ ba, không được từ chối hết mọi đề nghị của cô ta, dù biết rõ đề nghị đó sẽ dẫn chúng ta đến tử vong.”
Kha Tứ liền hỏi: “Tôi hiểu được thứ nhất và thứ hai. Nhưng còn điều thứ ba có nghĩa là sao? Có phán định tử vong thì sẽ như thế nào?”
Kha Thập truy vấn: “Đúng vậy, những điều trước tôi có thể hiểu được, lấy ví dụ về vụ án đầu tiên, trong phòng có trẻ em, không có người lớn, có gối nằm, như vậy thì hệ thống sẽ phán định có ba nhân tố.”
“Tối hôm qua, Nguyễn Mai một mình chở con đến siêu thị, nhân tố khách quan khiến cô ta cảm thấy cô ta có thể giết người.”
“Nhưng biệt thự này quá phức tạp! Bây giờ không có người lớn nào ở đây, nhân tố không có người lớn đã được kích hoạt! Những món đồ chơi đó, xích đu, cũng đã có sẵn. Hệ thống không phán định người chơi tử vong là vì, là vì…”
Kha Thập bỗng nhiên không thể kết luận.
Nghe đến đây, Chu Khiêm cười: “Đúng thế, biệt thự này có thể kích hoạt nhân tố sát ý của Nguyễn Mai, mọi điều kiện khách quan đã có sẵn.”
“Hệ thống không phán định, chỉ có một nguyên nhân —— nơi này có quá nhiều nhân tố để nảy sinh sát ý, tương ứng với việc có quá nhiều phương thức giết người.”
“Phương thức giết người quá nhiều, hệ thống không thể phán định trực tiếp được cái nào. Cho nên, khi chúng ta lựa chọn một “cách chết”, chúng ta sẽ bị phán định tử vong.”
“Lấy ví dụ, Nguyễn Mai đề nghị chơi xích đu, chúng ta đồng ý thì hệ thống sẽ phán định tử vong ngay.”
Kha Thập: “Má ơi… Tôi không thể nghĩ ra nổi, làm sao mà chúng ta sống sót được?”
Chu Khiêm nói: “Nếu Nguyễn Mai đưa ra những đề xuất khác liên quan đến khu vực trong biệt thự hoặc liên quan đến các món đồ chơi, chúng ta phải từ chối hết, nếu không sẽ bị phán định tử vong ngay lập tức.”
“Nhưng nếu cô ta đề nghị ra hồ nước chơi, ngược lại, chúng ta sẽ không chết ngay.”
“Kha Tứ: “Vì sao?!”
Chu Khiêm đáp: “Đồng ý đi chơi ở hồ nước sẽ không khiến chúng ta tử vong ngay lập tức. Vì có rất nhiều cách để đi đến hồ nước, ngồi xe, hoặc đi bộ. Chọn ngồi xe, chúng ta có thể bị ngạt thở chết, còn đi bộ thì có thể bị cô ta xô xuống núi.”
“Hiểu không? “Đồng ý đi đến hồ nước” không chết, bởi vì giống như bây giờ chúng ta đang ở biệt thự, hệ thống không thể phán định được nguyên nhân tử vong, xung quanh có nhiều phương thức giết người.”
Chu Khiêm đưa ra kết luận: “Ở lại biệt thự, có nghĩa rằng chúng ta có khả năng gặp phóng hỏa, khí gas nổ, ngộ độc khí gas, và những món đồ chơi chết người vân vân… Như thế thì chúng ta khó lòng phòng bị. Nhưng khi đi đến hồ nước, chúng ta lai có thể dự tính được, vì có nhiều phương thức tử vong khác.”
“Ngoài ra, chắc chắn Nguyễn Mai sẽ có ý định dìm chết trẻ em khi đến bên hồ. Chúng ta chỉ cần đáp ứng đi đến bên hồ với cô ta, không đến mức từ chối, tránh đẩy cô ta vào trạng thái cực đoan, một chiêu giết sạch tất cả.”
“Tổng hợp lại, đi đến hồ nước là cách tốt nhất.”
Kha Tứ, Kha Thập cuối cùng cũng bị thuyết phục: “Đồng ý “đến hồ nước”, sau đó thì sao?”
Chu Khiêm nói: “Sau đó, chúng ta rời khỏi biệt thự, trên đường đi đến hồ nước, trước khi Nguyễn Mai cảm thấy “mọi nhân tố đều đã sẵn sàng, bây giờ mình đã có thể động thủ giết người”, chúng ta lặng yên không tiếng động giế t chết cô ta.”
Sau đó, không chỉ có Kha Tứ và Kha Thập vắt óc suy nghĩ cách giết Nguyễn Mai, mà còn có cả Chu Khiêm.
Thứ nhất, đầu tiên là châm thủng thùng xăng, hoặc dùng rượu, phóng hỏa giế t chết Nguyễn Mai.
Nhưng làm như thế này thì lại có nguy hiểm khá lớn.
Không một ai có thể dự tính được hành động tiếp theo của Nguyễn Mai và nhóm người lớn vào ngày hôm sau.
Một khi bẫy rập bị phát hiện trước, có thể khiến Nguyễn Mai nghi ngờ, từ đó nảy sinh sát ý giết người ngay lập tức.
Lửa không thể vừa lúc nhốt cô ta, cũng không thể giết cô ta ngay lập tức; cô ta đến gần khu vực châm lửa lại ngửi thấy mùi… Như vậy thì có khả năng khiến cô ta thay đổi trạng thái, quyết định trực tiếp giết người, sau đó mới bắt đầu ngụy tạo “tai nạn”.
Như vậy hệ thống sẽ trực tiếp phán định toàn bộ người chơi tử vong.
Thứ hai, suốt đêm chế tạo một cây cung, tìm một người mai phục trên đường đi đến bờ hồ rồi bắn chết Nguyễn Mai.
Nhưng cách này cũng không ổn.
Không tính đến người chơi và NPC không được tách nhau quá xa, họ cũng không thể tự ý rời khỏi phạm vi khu vực biệt thự, trong biệt thự cũng có ít nguyên vật liệt, muốn chế tạo một vũ khí giết người như vậy cũng không dễ dàng.
Bây giờ họ chỉ là những đứa trẻ bình thường, một khi không bắn chính xác mục tiêu, hoặc vì kỹ thuật có vấn đề, khiến mũi tên không đủ sức giế t chết đối tượng… Nguyễn Mai chỉ cần hơi chú ý thấy, sinh ra “sát ý”, hệ thống cũng sẽ phán định tử vong với người chơi.
…
Sau khi loại bỏ từng phương án, trên thực tế chỉ còn lại một cách.
Chu Khiêm trình bày ý tưởng của mình: “Thật ra cách này, nói khó thì khó, nói dễ thì dễ.”
“Vũ khí “dao”, là một con dao hai lưỡi. Vừa rồi tôi cũng đã nói, trong trạng thái bình thường, nó sẽ không khiến Nguyễn Mai nảy sinh sát ý. Trước khi cô ta phát hiện ra điều gì, dùng “dao” đâm chết cô ta. Đây là một trong những phương thức hữu hiệu nhất.”
Chu Khiêm nói xong, Kha Tứ và Kha Thập đều im lặng.
Thân thể hiện tại của người chơi chẳng khác gì trẻ em bình thường.
Bọn họ muốn một đao gi ết chết một người lớn là một chuyện gần như bất khả.
Ngoài ra, dù dùng đao đâm vào ngực Nguyễn Mai, không chỉ không giết cô ta ngay lập tức mà còn khiến ả nảy sinh sát ý, hệ thống phán định theo ý nguyện chủ quan của ả, điều này lại tương đương với việc hệ thống sẽ phán định người chơi tử vong.
Cho nên, người cầm dao giết Nguyễn Mai phải thực sự nắm chắc phần thắng trong tay.
Nếu không, chẳng những người đó bị phán định tử vong mà toàn bộ người chơi cũng sẽ bỏ mạng theo.
Trong tình huống không thể sử dụng kỹ năng và đạo cụ…
Ai có thể đảm bảo lấy hình dạng của trẻ em để thành công?
Kha Tứ và Kha Thập đều nghĩ đến vấn đề này, chợt họ nghe thấy một thanh âm ——
“Để anh.”
Người lên tiếng là Bạch Trụ.
Kha Tứ và Kha Thập đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Bạch Trụ dùng hai tay bưng một chép soup tôm từ phòng bếp đi ra.
Nét mặt dịu dàng, tư thái nhàn nhã từng bước đi đến trước mặt Chu Khiêm, đặt lên bàn, Bạch Trụ không nhìn Kha Tứ và Kha Thập, chỉ nhìn Chu Khiêm: “Em cứ sắp xếp những phần trước. Bước cuối cùng cứ để anh.”
Chu Khiêm múc một muỗng soup, cười cười nhìn Bạch Trụ: “Anh chịu nghe lời em?”
Bạch Trụ nhìn thẳng vào mắt Chu Khiêm: “Không phải nghe lời em, mà là muốn thử xem em có tin tưởng anh không.”
Làm theo phương thức của Chu Khiêm, chỉ cần một sai phạm nhỏ cũng khiến tất cả mọi người chết hết.
Kế hoạch của Chu Khiêm cần một người bảo đảm hoàn thành được %.
Cho nên, lời của Bạch Trụ hỏi Chu Khiêm có nghĩa —— Chu Khiêm có chấp nhận giao tính mạng của mình vào tay y hay không.
“Nghe nói người chơi cấp Thần đã bước nửa chân vào thần vực. Nếu em là người chăn chiên của anh, vậy thì anh là Thần của em, đúng không?”
Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, giơ muỗng múc đầy soup tôm lên trước mặt y, nửa thật nửa đùa cười nói: “Vậy thì đây là bài kiểm tra của em dành cho anh, em là Thần, cho em xem, anh có vượt qua được hay không.”
Khi Chu Khiêm bàn luận với mọi người, nhóm con bạc trong đại sảnh liên tục chửi thề.
“Xong rồi, tôi nói rồi, chắc chắn là chết.”
“Đúng vậy đúng vậy, chết đuối, rõ ràng quá rồi. Ai cũng cho rằng đồng ý đi đến bờ hồ đều sẽ chết cả! Ai lại nghĩ cuối cùng đó là con đường sống duy nhất chứ!”
“Người thiết kế trò chơi hung hiểm thật.”
“Mọi người có cảm thấy tên này càng này càng kỳ quái không?”
“Tên này đối xử với anh Khiêm rất là kỳ.”
“Anh Khiêm đối xử với tên này cũng kỳ. Anh ấy nói gì vậy? Giống như Thần kiểm tra người chơi? Còn anh ấy ngược lại?”
“Vậy thì giữa tên với anh Khiêm của chúng ta là sao…?”
…
Thời gian đi đến lúc này.
Sau khi Chu Khiêm đồng ý đi đến bờ hồ chơi, trước khi Nguyễn Mai nói thì lên tiếng trước: “Tụi con đều muốn đi ra bờ hồ chơi, nhưng không muốn ngồi xe. Tụi con muốn đi đường núi. Con đường ở sân sau có rất nhiều bướm, tụi con muốn đi qua đó.”
Nguyễn Mai mỉm cười nhìn Chu Khiêm, sau đó nói: “Được rồi. Để mẹ đi lấy áo thun ngắn cho các con.”
Nghe xong, Kha Thập và Kha Tứ đều thở ra một hơi, xem như là đã thả lỏng.
phút sau, Nguyễn Mai quả nhiên lấy áo thun ngắn cho bốn “đứa trẻ”.
Điều này khiến người chơi không thể tàng trữ, giấu giếm được bất cứ thứ gì trên người.
“Bây giờ chúng ta xuất phát thôi!” Nguyễn Mai nói.
Chu Khiêm chỉ chỉ vào phòng bếp: “Mẹ có thể lấy thêm trái cây với dao không ạ? Lát nữa tụi con muốn ăn trái cây. Con muốn mẹ gọt táo cho con ăn!”
Khi nghe thấy chữ “dao”, Kha Thập vừa mới thả lỏng tinh thần liền giật bắn người, lo sợ tới mức lông tơ dựng ngược.
Tối hôm qua, hắn đã thấp thỏm lo âu hỏi Chu Khiêm có thật sự ổn thỏa không, Chu Khiêm chỉ nhấn mạnh: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần không đẩy cô ta vào trạng thái cực đoan, “dao” sẽ không gây ra vấn đề gì. Vì nếu cô ta dùng dao giết chúng ta, xong việc thì có khả năng bị chỉ điểm là hung thủ rất lớn.”
“Dao có mức độ nguy hiểm rõ rệt, nhưng ngược lại sẽ không kích hoạt sát ý của Nguyễn Mai, cho nên chúng ta có thể lợi dụng nó. Đây là mấu chốt giúp chúng ta giành chiến thắng.”
Trong lúc chờ lời đáp của Nguyễn Mai và thông báo từ hệ thống, Kha Thập chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này của Chu Khiêm ở trong lòng để vững tâm.
Sau đó Nguyễn Mai tươi cười đáp: “Được thôi, để mẹ đi lấy trái cây và dao.”
Một lát sau, Nguyễn Mai một tay cầm dao và trái cây, một tay cầm thảm và thức ăn dã ngoại, dẫn bốn đứa trẻ ra sân sau, tính toán tìm đường từ sân sau xuống núi.
Khi đi ngang qua xích đu, Nguyễn Mai còn hỏi: “Các con có muốn ngồi nghỉ trên xích đu một chút không?”
Bốn người đều quyết đoán từ chối, nụ cười của cô ả cứng đờ, sau đó tiếp tục dẫn bọn họ đi tiếp.
Chu Khiêm chọn con đường từ sân sau là có lý do.
Ra ngoài từ sân trước sẽ đi thẳng xuống núi, Nguyễn Mai nếu nghĩ muốn ngáng chân đẩy người, như vậy thì chỉ cần vừa bước chân ra khỏi cổng, người chơi sẽ bị phán định tử vong ngay lập tức.
Nhưng ra khỏi sân sau còn có một bãi đất trống.
Có lẽ Kha Vân muốn dùng mảnh đất này để trồng cây ăn quả, hoặc là vườn hoa, nhưng chưa kịp khởi công, cho nên tạm thời mới chưa dùng đến.
Mảnh đất này khá rộng lớn, ít nhấp nhô, cho nên có thể giúp người chơi giảm xóc nếu bị rơi xuống dốc.
Ở đây cũng không thể phóng hỏa, không có xích đu chết người, không có đồ chơi có thể sử dụng, cách giết người duy nhất là bế đứa trẻ lên, quăng ngã xuống mặt đất, hoặc là lấy dao hoa quả đâm vào người.
Nhưng hai cách này có quá nhiều sơ hở, Nguyễn Mai trong trạng thái bình thường sẽ không dùng cách thức đó để giết người.
Nếu cô ta có sát ý giết người thì chỉ có thể kích phát ở trên sườn dốc, hoặc là đến bên hồ nước. Địa điểm này chưa đủ các yếu tố.
Cho nên nơi này là địa điểm Chu Khiêm lựa chọn để giết Nguyễn Mai.
Chu Khiêm đi cách một quãng xa ở phía trước, chợt quay đầu lại, đầu tiên đưa mắt ra hiệu với Kha Tứ và Kha Thập.
Hai người kiềm chế nỗi sợ hãi, cùng lúc đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Nguyễn Mai nhìn hai người: “Hai con sao vậy? Đừng nói chỉ mới đi vài bước đã mệt mỏi rồi?”
Kha Thập sợ động tác này của họ chọc giận Nguyễn Mai, khiến Nguyễn Mai sinh ra sát ý.
Nhưng Chu Khiêm đã kịp thời đi đến bên cạnh, đè vai của hắn xuống, thì thầm bên tai hắn: “Chúng ta đã đồng ý đi đến bờ hồ, cô ta vẫn yên tâm tiến hành kế hoạch của mình, cho nên cô ta sẽ không có sát ý ở đây. Bình tĩnh.”
Kha Thập nuốt một ngụm nước bọn, nhẫn nhịn, sau đó cười với Nguyễn Mai: “Mẹ ơi, tụi con đột nhiên mệt quá, muốn ăn trái cây.”
“Dạ.” Chu Khiêm đi qua kéo tay Nguyễn Mai, dẫn cô ả ngồi xuống đất: “Mẹ cũng nghỉ ngơi một lát đi. Mấy ngày nay chắc mẹ cũng mệt mỏi lắm rồi. Bọn con đều rất đau lòng.”
“Mẹ ngồi xuống, gọt táo cho tụi con được không ạ?”
Nguyễn Mai mỉm cười ngồi xuống, hơn nữa cùng cầm dao lên gọt táo.
Chu Khiêm nhìn qua vai cô ả, đưa mắt ra hiệu cho Bạch Trụ đứng phía sau cách đó không xa, Bạch Trụ gật gật đầu, Chu Khiêm xoay người, ngồi xuống đất làm bộ lười biếng đi không nổi với Kha Tứ và Kha Thập, giả bộ đùa giỡn với nhau.
“Bất ngờ”, Chu Khiêm bỗng nhiên ngã xuống mặt đất, “oa” một tiếng khóc lên: “Mẹ ơi, mẹ giúp con nhìn xem! Hu hu hu, đau quá!”
Vẫn cần phải duy trì hình tượng của mình, Nguyễn Mai không thể để cho những đứa trẻ nghi ngờ mình, cho nên cô ả liền bỏ dao và táo xuống, đi đến bên cạnh, ôm Chu Khiêm vào lòng.
Động tác thứ nhất là cô ả theo bản năng ôm Chu Khiêm đứng lên.
Nhưng cô ả vừa động, Chu Khiêm liền khóc, cuối cùng cô ả chỉ có thể tiếp tục ngồi trên mặt đất, ôm Chu Khiêm trong lòng mà dỗ dành.
Chu Khiêm cố ý khiến Nguyễn Mai đưa lưng về phía túi trái cây và dụng cụ gọt hoa quả, đương nhiên là để giúp cho Bạch Trụ dễ dàng ra tay hơn. Bây giờ Bạch Trụ chỉ cao bằng một đứa trẻ bình thường, nếu Nguyễn Mai đứng, y rất khó một chiêu trúng đích.
Khóc lóc trong lòng ngực Nguyễn Mai, ánh mắt Chu Khiêm lướt qua vai cô ả, nhìn Bạch Trụ ở phía sau.
Một lát sau, Bạch Trụ nhặt con dao lên, giấu sau người, lặng yên không tiếng động đi đến sau lưng Nguyễn Mai, giống như u linh du đãng dưới ánh mặt trời.
Y lẳng lặng tiến đến phía sau Nguyễn Mai, âm thầm nâng một tay lên.
Thấy thế, Kha Tứ và Kha Thập liền đấm vào mặt nhau, hấp dẫn ánh mắt của Nguyễn Mai.
Nguyễn Mai ngẩng đầu, dời mắt khỏi người Chu Khiêm, nhìn thẳng về phía trước, thấy Kha Tứ và Kha Thập thì quát lớn: “Này, đã bao lớn rồi, sao lại còn đánh nhau?”
Nháy mắt tiếp theo, một con dao nhanh chóng lướt ngang qua cổ họng cô ả.
Một đường chém, cắt thẳng yết hầu.
Nguyễn Mai tắt thở ngay lập tức, mất mạng tại chỗ.
Máu tươi vừa phun ra, Nguyễn Mai bị một bàn tay đẩy ngã.
Một bóng người vọt tới trong chớp mắt, một tay ôm lấy vai Chu Khiêm, ôm anh nghiêng người né tránh, tay còn lại che đi đôi mắt anh.
Một lúc lâu sau, Chu Khiêm mới cảm giác được bàn tay trước mắt mình dời đi.
Anh cúi đầu nhìn, trên người không hề dính một giọt máu nào.
…
Ánh nắng, núi non, biệt thự… Cảnh sắc chợt biến mất.
Mở mắt ra, người chơi đã khôi phục trạng thái ban đầu, quay về phòng số của gian triển lãm A.
Nhưng không một ai biết rằng ở phòng số có một bóng người vừa lóe lên, xuất hiện từ hư vô.
Tác giả có lời muốn nói:
. Văn Bân (lấy tên Kha Nhị)
. Manh mối khác của họ sẽ được giải thích ở phần sau.