【 Hung thủ của vụ án giết người liên hoàn gian A: Nguyễn Mai 】
【 Nguyễn Mai đã tử vong 】
【 Hệ thống phán định: Người chơi không còn gặp nguy hiểm, hoàn thành nhiệm vụ 】
Cùng với thông báo của hệ thống, Chu Khiêm phản ứng lại, túm lấy tay Bạch Trụ, theo bản năng không muốn đối phương dính máu. Giống như nhiều năm về trước, anh cũng không muốn Bạch Trụ xuất hiện trong biệt thự của Trương Ngạn Quân.
Nhưng hành động của anh đã muộn, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn nửa người Bạch Trụ bị máu nhuộm đỏ.
Bạch Trụ nho nhỏ, khắp người và mặt toàn là máu.
Chu Khiêm lại nhớ lại một ngày của hơn mười năm trước.
—— Ngày hôm đó, Bạch Trụ một mình quay lại biệt thự của Trương Ngạn Quân, ở nơi mình không thể nhìn thấy, liệu anh ấy có trông như thế này không?
Hốt hoảng trong chốc lát, máu đỏ trước mắt Chu Khiêm chợt biến mất, Bạch Trụ khôi phục hình dạng trưởng thành ban đầu.
Chớp mắt, anh nhận ra mình đã quay về gian triển lãm.
Tư thế giữa anh và Bạch Trụ vẫn không thay đổi ——
Anh nâng một tay túm lấy tay Bạch Trụ, một tay của Bạch Trụ vẫn còn ôm lấy vai anh.
Khoảng cách của hai người như gần như xa.
Tựa sát vào nhau, giằng co không tiếng động.
Dường như mạch nước ngầm tìm thấy được lỗ hổng, tức nước vỡ bờ chỉ là chuyện sớm muộn.
Ngay khoảnh khắc đó, Chu Khiêm không có cảm giác mình và Bạch Trụ từ trong trò chơi nhỏ quay về hiện thực, mà cảm giác chân thật của anh là cả hai đã quay về đây từ năm tuổi.
Cảnh tượng biến ảo, thời không đan xen.
Ánh mắt của cả hai đối diện nhau, vẫn không hề có biến hóa.
Điều này khiến Chu Khiêm có ảo giác rằng —— giữa bọn họ cũng không hề có bảy năm chia tách.
Lẳng lặng nhìn Bạch Trụ một lát, Chu Khiêm muốn lên tiếng, chợt nhân viên công tác mở cửa phòng triển lãm số .
Chu Khiêm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thấy nữ nhân viên dày đặc quỷ khí.
Nữ nhân viên cười nói: “Gian triển lãm A chuẩn bị kết thúc, xin mời mọi người rời đi ngay bây giờ. Phía trước có khu vực nghỉ ngơi, mọi người có thể nghỉ ngơi ở đây. Gian triển lãm tiếp theo chuẩn bị mở ra. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Bất tri bất giác, Chu Khiêm và Bạch Trụ cùng nhau buông tay ra. Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ một lát, lại nhìn thoáng qua Kha Tứ và Kha Thập, huých khuỷu tay vào cánh tay Bạch Trụ: “Đi thôi, ra ngoài.”
…
Ba phút sau, Chu Khiêm và Bạch Trụ cùng nhau rời khỏi gian triển lãm A, quay về khu hành lang ban đầu.
Trên hành lang có hai thẻ bài đang phát sáng, một cái là gian “A”, một cái là gian “B”.
Bây giờ đèn ở gian triển lãm “A” đã tắt ngóm, có lẽ đang tạm thời đóng cửa.
Sâu trong hành lang tối tăm có hai ngọn đèn trắng, một cái là “C”, một cái là “Khu nghỉ ngơi”.
Nữ nhân viên tóc dài mặc váy trắng như bay là là tới, dẫn người chơi đến khu nghỉ ngơi.
“Mỗi triển lãm mở ra một thời không, có số lượng người hạn chế, mọi người vừa hoàn thành vòng thăm quan gian A, nhưng gian B vẫn chưa thăm quan xong. Chờ những vị khách ấy ra ngoài, nếu số lượng người thỏa mãn yêu cầu, mọi người có thể đi tiếp ở gian triển lãm C.”
“Chỉ đến khi số lượng người đủ mới thôi.”
Nói xong, váy trắng bay đi, khu nghỉ ngơi rộng lớn chỉ còn lại bốn người chơi từ gian triển lãm A quay về.
Sóng vai ngồi cùng Bạch Trụ trên sô pha, Chu Khiêm nhìn quầy vật phẩm buôn bán ở khu nghỉ ngơi, ở đó có thức uống, đồ ăn vặt và trái cây, còn có vài hộp thức ăn nhanh, bên cạnh là một máy lò vi sóng hình chữ nhật được đặt trên bàn.
Những thứ này yêu cầu mua bằng tiền thông dụng của thành phố Lam Cảng.
Hiện tại, đồng tiền vàng của trò chơi đổi được đồng của thành phố Lam Cảng.
Kha Tứ và Kha Thập có tên thật là Lưu Vạn Tam, một người tên là Giản Nhị Đản.
Có lẽ do khát nước đói bụng, hai người đều cùng nhau đi đến quầy hàng, sau đó lại bị giá cả cản lại.
“Sao mà đắt thế?!”
“Chứ sao? Nếu tính theo đồng tiền vàng, đây là tiền Lam Cảng đó! Đổi lại thành thế giới hiện thực thì giá một ly nước cũng phải tới cả trăm ngàn tệ!”
“Quên đi, nhịn nhịn. Sau khi vào phó bản nhỏ của gian triển lãm, ăn đồ miễn phí của NPC…”
Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh, chợt cười hỏi: “Anh Trụ, anh ở trong trò chơi lâu như vậy, hẳn là anh cũng giàu có lắm đúng không?”
Bạch Trụ hỏi: “Em không ăn thức ăn nhanh, anh mua trái cây cho em nhé?”
Chu Khiêm: “Không cần đâu. Giá tiền này rõ hố người. Đồ ăn vặt hay nước khoáng có thể mua trên hệ thống giao dịch.”
“Hệ thống giao dịch không có trái cây.” Bạch Trụ hỏi: “Em muốn ăn táo hay ăn quýt?”
“Mỗi loại một trái?”
“Được.”
Nói xong, nhìn theo bóng dáng Bạch Trụ đi mua trái cây, Chu Khiêm bật cười.
Bỗng nhiên sau lưng vang lên một thanh âm quen thuộc ——
“Khiêm ơi?”
“Hu hu hu Khiêm ơi!”
Hửm? Nhóm Hà Tiểu Vĩ ra ngoài rồi?
Chu Khiêm quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ nước mắt nước mũi giàn giụa chạy tới, nhìn thấy Chu Khiêm liền tru tréo khóc lên, nhào tới ôm chặt Chu Khiêm, khóc lóc kể lể: “Khiêm ơi là Khiêm! Thiếu chút nữa tôi cho rằng không được gặp lại cậu nữa! Cậu không biết đâu, phó bản kia thật kh ủng bố! A a a sát nhân bin thái! Hu hu hu thiếu chút nữa là tôi không tránh được… Hu hu hu hu…”
“Bình tĩnh bình tĩnh.” Chu Khiêm vỗ vỗ vai hắn, ngẩng đầu nhìn thấy Ẩn Đao đi tới.
Sắc mặt của Ẩn Đao cũng không hề tốt, có lẽ phó bản kia khó nhằn thật.
Ở phía sau Ẩn Đao còn có thêm tên đầu trọc.
Bây giờ bên cạnh tên đầu trọc chỉ còn một tên đàn em.
Tinh thần hai người đều không ổn, dáng vẻ là bị phó bản hành hạ một trận.
Đi đến khu nghỉ ngơi, nhìn thấy Lưu Vạn Tam và Giản Nhị Đản ở phía sau Chu Khiêm, tên đầu trọc liền biết Ma La La, Mạnh Thường Thường đã chết sạch, hai chân gã mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, may mắn có tên đàn em ở phía sau đỡ kịp.
Sau đó hai người ngồi bệt xuống mặt đất, mặt cắc không giọt máu, thái độ kiêu ngạo hách dịch ban đầu biến mất hoàn toàn.
Trào phúng liếc nhìn tên đầu trọc, Chu Khiêm dời mắt, nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Vậy các anh gặp phải thứ gì?”
Hà Tiểu Vĩ khóc lóc kể: “Giết người liên hoàn hu hu hu… Tên sát nhân kia bin thái lắm cậu không biết đâu…”
Cũng là án giết người liên hoàn?
Vậy thì nơi tổ chức triển lãm này… hung thủ đều là sát nhân giết người hàng loạt?
Chu Khiêm há miệng chuẩn bị muốn hỏi gì đó, chợt một quả táo xuất hiện ở giữa anh và Hà Tiểu Vĩ.
Bạch Trụ đưa qua.
Quay đầu lại, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ. Anh chớp chớp mắt, đột nhiên tay bị Bạch Trụ túm lấy rồi kéo qua.
Một lát sau, Chu Khiêm thoát khỏi phạm vi cái ôm của Hà Tiểu Vĩ, bị kéo đến ngồi xuống sô pha.
Một quả táo nhét vào tay Chu Khiêm, anh nhấc mí mắt, thấy Bạch Trụ ngồi bên cạnh mình, nhàn nhạt nói: “Em ăn táo đi.”
Liếc mắt nhìn biểu tình của Bạch Trụ, Chu Khiêm cười.
Anh không nói gì, cúi đầu cắn một ngụm táo, con số trong lòng giảm xuống còn %.
Nhưng Chu Khiêm còn chưa cắn ngụm táo thứ hai, Ẩn Đao đã đi đến.
Hắn nghiêm túc nói gì đó với Bạch Trụ, Bạch Trụ liền đứng dậy theo hắn đi qua một bên, hai người thấp giọng bàn luận với nhau.
Chu Khiêm liếc mắt nhìn họ, hung hăng cắn táo, nhíu mày, con số nhanh chóng tăng lên .
Hà Tiểu Vĩ hồn nhiên không ý thức chuyện gì đang xảy ra.
Hắn như du hồn lãng đãng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Khiêm.
Túm lấy tay Chu Khiêm, hai tay hắn còn run rẩy, thật sự là bị dọa sợ.
Chu Khiêm an ủi một lúc lâu mới giúp hắn bình tĩnh lại được.
Nghe xong câu chuyện của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm hiểu được đại khái phó bản mà họ gặp phải.
Thời đại phó bản mà họ đến cũng tương đối lạc hậu, tên sát nhân kia thường giết người trên phố đèn đỏ, nói rằng mọi dc vọng trên đời đều là tội nghiệt hóa thân, gã xuất hiện trên đời chỉ có một mục đích, đó là tiêu diệt thất tình lục dục, giúp nhân loại khôi phục sự trong sạch.
Sau khi Chu Khiêm nghe xong, khịt mũi coi thường: “Tên sát thủ này hơn phân nửa là một tên bin thái căm thù phụ nữ, tìm cho mình một lý do cao thượng để biện minh, căn bản không hề đứng đắn, sao hắn không giết khách làng chơi?”
Hà Tiểu Vĩ đã khôi phục tinh thần, đáp: “Đúng không! Nói thì hay lắm, hắn nói muốn dọn dẹp dơ bẩn giúp thần linh, vậy tại sao lại không giết đàn ông? Chậc chậc, chỉ là một tên bin thái.”
“Khoan đã ——” Chu Khiêm chợt nghĩ đến điều gì, híp mắt nhìn Hà Tiểu Vĩ, cười hỏi: “Ừm, vậy là… Sau khi hai anh vào phó bản, sẽ biến thành…”
Hà Tiểu Vĩ đỏ bừng mặt.
Chu Khiêm hỏi ngay: “Ây da tiếc quá, không được thấy rồi, anh Tiểu Vĩ à, anh mặc váy chắc đẹp lắm đúng không?”
“A a a Khiêm! Cậu đừng có ghẹo tôi! Tôi thật sự bị hù chết đó!”
“Cậu không thấy được cảnh tượng khi đó đâu! Sau khi tên đó giết người xong sẽ lấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng… A, tôi không nói nữa. Tôi không lúc nào mà không bị sát nhân đuổi giết… Cái này còn đáng sợ hơn là gặp quỷ!”
“Mọi người đều là người, nhưng sao lại có một người trông bnh hoạn đến như thế chứ?”
Hà Tiểu Vĩ lải nhải một lúc lâu, chợt nghĩ đến chuyện quan trọng gì đó, nhìn về phía Chu Khiêm: “Đúng rồi, Khiêm, tôi có một chuyện vẫn chưa nói cho cậu biết.”
Chu Khiêm tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
Hà Tiểu Vĩ đáp: “Vốn dĩ là tôi sợ đắc tội với ông thần nào đó, cho nên không dám nói với cậu. Nhưng lần này tôi đã gần như mất mạng rồi. Đến khi đó, tôi chắc chắn sẽ vô cùng hối hận!”
“Vô số chuyện hối hận đã lướt qua trước mắt tôi, trong đó có một chuyện liên quan đến cậu!”
“Tôi cảm thấy tôi vẫn nên nói cho cậu biết. Lỡ như sau này cậu lại gặp… lỡ như người đó lại đối với cậu…”
“Nếu tôi không nhắc nhở cậu, khiến cậu… Tôi sẽ ân hận cả đời! Tôi áy náy cả đời!”
Chu Khiêm càng nghe càng cảm thấy kỳ quái: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Hà Tiểu Vĩ nắm lấy tay Chu Khiêm, nhìn thẳng vào mắt đối phương, vẻ mặt đau lòng, lời nói thấm thía: “Trong phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, cậu nhớ cậu ngất xỉu không? Sau đó có một con quái vật trông như rồng xuất hiện, nó quấn lấy cậu rồi ——”
Hà Tiểu Vĩ chợt im bặt, Chu Khiêm hỏi tiếp: “Hả? Sao anh nói một nửa rồi không nói nữa?”
Thấy Hà Tiểu Vĩ trừng mắt nhìn phía trước, há to miệng, cả người bất động, giống như là bị điểm huyệt.
Kinh ngạc, Chu Khiêm quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Bạch Trụ và Ẩn Đao ở phía sau.
Bạch Trụ thong thả ung dung lột vỏ quýt, Ẩn Đao xấu hổ cười cười: “Ha ha, tôi muốn lấy thuốc bồi bổ cho học trò mình, bất cẩn lấy sai đạo cụ, lỡ khiến anh ấy bất động, ha, ha, ha…”
Chu Khiêm hơi nhướng mày, nheo mắt, nhanh chóng đứng lên, nắm lấy tay Bạch Trụ, kéo y qua một bên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đối diện.
Hai người họ ở bên nhau thường là Chu Khiêm nói nhiều, Bạch Trụ nói ít.
Bây giờ Chu Khiêm lại hiếm khi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Trụ.
Một lúc lâu sau, Bạch Trụ bèn hỏi “Em sao vậy?”
“Chà, anh Trụ, anh không thành thật gì cả.” Chu Khiêm hỏi: “Anh đã làm gì em?”
Ánh mắt Bạch Trụ lướt đến phần mi tâm của Chu Khiêm, lẳng lặng nhìn nơi đó một lúc, y nâng tay trái lên, ngón cái vô tình hữu ý xoa xoa vào nơi đó.
Sau đó, y lại buông tay, Chu Khiêm không nhận được câu trả lời thì mở miệng muốn ép cung, chợt Bạch Trụ tách một múi quýt, nhét vào trong miệng Chu Khiêm.
Chu Khiêm: “…”
Bạch Trụ: “Còn chua không?”
Chu Khiêm: “…”
Trên sô pha, Hà Tiểu Vĩ muốn động lại không thể động.
Hắn cụp mắt, nhìn thấy thông báo từ hệ thống ——
【 Người chơi sử dụng đạo cụ với bạn: Một hai ba người gỗ 】
【 Công dụng: Không thể nói chuyện, mất đi năng lực hành động, người đối diện với bạn hơn giây sẽ bị cảm nhiễm, biến thành người gỗ, sau giây sẽ tự động giải trừ 】
【 Thời hạn đạo cụ: giây 】
Vất vả chờ đợi trạng thái người gỗ kết thúc, Hà Tiểu Vĩ nhìn về phía Ẩn Đao: “Ờm thầy ơi…”
Ẩn Đao vỗ vỗ vai hắn: “Nói ít thôi, làm nhiều vào.”
Hà Tiểu Vĩ: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh em của mình thôi mà! Thầy không biết đâu, lần trước tự nhiên có một con rồng nhào ra hôn cậu ấy đó. Cậu ấy bị sàm sỡ ——”
Nghe xong, Ẩn Đao nhanh chân nhào tới bịt miệng Hà Tiểu Vĩ lại, sau đó bàng hoàng trợn mắt.
Cái, cái gì?
Hà Tiểu Vĩ mới nói gì?
anh ấy anh ấy anh ấy làm gì cơ?!!
Trời ơi thì ra anh ấy là…?!
Mẹ nó Hà Tiểu Vĩ tại sao anh lại nói cho tôi biết, lỡ như có chuyện gì, chắc chắn chúng ta sẽ bị giết người diệt khẩu!
Mất một phút sau, Ẩn Đao bình tĩnh kiềm chế gió to sóng lớn trong lòng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, không đến mức bị OOC trước mặt học trò.
Ho khan vài tiếng, hắn nghiêm trang nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Phó bản tiếp theo, anh đừng nói chuyện nữa.”
Hà Tiểu Vĩ:?
Ẩn Đao: “Tôi sẽ huấn luyện sự trầm ổn cho anh. Có thể hoàn thành bài kiểm tra hay không, anh phải dựa vào sức mình.”
…
Trong góc sô pha của khu nghỉ ngơi.
Hai chữ “Kha Tứ” trên đỉnh đầu đã biến mất, Lưu Vạn Tam ngồi ở một góc, mượn sự sợ hãi ủ rũ che giấu, âm thầm quan sát những người còn lại.
Cách đó không xa, Chu Khiêm, , Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ đang chia làm hai nhóm nói chuyện với nhau.
Bên cạnh gần đó là đại ca của quân đoàn, tên đầu trọc Ba Đồ Phi và đàn em Trần Đại Mễ, hai người mệt mỏi chán chường ngồi cạnh nhau trên mặt đất, không nói gì, giống như đã chịu đả kích lớn.
Một lát sau, Ba Đồ Phi đột nhiên bật dậy, hung tợn nhìn Chu Khiêm, nhưng gã chưa tàn nhẫn được bao lâu, hai mắt nhanh chóng xuất hiện sự sợ hãi.
Gã muốn giết Chu Khiêm cho nên mới vào phó bản này, cuối cùng mới mất nhiều anh em như vậy.
Cho nên gã dồn hết hận ý lên người Chu Khiêm.
Gã thật sự muốn giết Chu Khiêm để phát tit cơn tức giận và nỗi sợ hãi của mình.
Nhưng gã lại sợ. Gã chợt ý thức được rằng thậm chí gã còn không có đủ dũng cảm để bước vào phó bản tiếp theo.
Thu hết mọi thứ vào đáy mắt, khóe miệng Lưu Vạn Tam cong cong lên.
Hắn không nói gì, chỉ mở giao diện hệ thống, chuẩn bị cho phó bản tiếp theo.
Trên giao diện hệ thống chỉ một mình hắn nhìn thấy, tên của hắn không phải Lưu Vạn Tam, mà là Văn Bân.
Trong trò chơi nhỏ của gian triển lãm A, tối đó, gã nhảy xuống xe để bảo vệ tính mạng, sau đó dùng hết sức chạy lên núi, cuối cùng về lại biệt thự trong thời gian quy định.
Đương nhiên gã không vào nhà ngay mà núp ở sau bụi cây quan sát.
Trong quá trình đó, gã chú ý thấy Giản Nhị Đản “Kha thập” và Lưu Vạn Tam “Kha Tứ” đi ra ngoài.
Hai người kiểm tra một vòng trong sân, sau đó Giản Nhị Đản ra sân sau, Lưu Vạn Tam một mình ở lại sân trước.
Nhân cơ hội này, Văn Ban sử dụng một đạo cụ.
Lúc đó Văn Bân chỉ còn lại hai con đường.
Thứ nhất là quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng điều này cũng có nghĩa gã phải cúi đầu với Chu Khiêm, tìm mọi cách để cầu hòa.
Văn Bân biết dù gã đã cố tình làm như vậy, đẩy mọi người vào chỗ chết thì Chu Khiêm vẫn sẽ không đến mức không chấp nhận cho gã hợp tác, mà Chu Khiêm sẽ bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, trào phúng gã hai câu.
Như vậy thì không đến bất đắc dĩ, Văn Bân sẽ không chọn con đường này.
Con đường lý tưởng nhất của gã là con đường thứ hai.
Nhưng con đường này có một tiền đề trước nhất, đó là gã phải đánh cược một phen, đạo cụ quý hiếm gã giữ gìn đã lâu có thể sử dụng ngay lúc này được không.
Phó bản này gây bất lợi với người chơi, người chơi chỉ lo trốn tránh, không ngờ lại là đâm đầu vào chỗ chết.
Bẫy rập không chỉ trải rộng khắp phó bản mà đạo cụ cũng bị hạn chế nghiêm ngặt.
Đạo cụ có tính công kích, phòng ngự đều bị hạn chế, đạo cụ chạy trốn như gương dịch chuyển tức thời cũng không thể sử dụng.
Nhưng Văn Bân chợt phát hiện ra, đạo cụ dùng để trò chuyện riêng giữa người chơi lại có thể sử dụng.
Cho nên, Văn Bân thử đánh cược một phen, lấy 【 Camera phục chế thân phận 】.
【 Công dụng: Nhắm máy ảnh trên tấm thẻ vào mục tiêu, chụp một tấm ảnh chính diện, sau khi đọc xong diện mạo, thân hình, âm thanh; ảnh chụp sẽ vẽ ra trong vòng giây, đặt lên trán trong vòng giây, có thể giúp bạn ngụy trang thành người trong tấm ảnh 】
【 Thời hạn ngụy trang: tiếng 】
【 Ghi chú: Cuộn phim camera là vật phẩm tiêu hao, chỉ có thể chụp được ba tấm ảnh 】
Đạo cụ trò chuyện riêng có thể sử dụng thì đạo cụ phục chế thân phận hẳn cũng có thể sử dụng.
Hít sâu một hơi, Văn Bân giơ máy ảnh lên chụp Lưu Văn Bân “Kha Tứ” đứng ở trong sân.
“Tách” một tiếng, máy ảnh hoạt động công năng.
Âm thanh giòn nhẹ vang lên, sau đó hòa cùng màn đêm, rơi rụng trong gió, không còn vết tích.
giây sau, một tấm ảnh hiện lên trên máy ảnh, từ từ thành hình như một tấm polaroid.
Văn Bân đặt tấm ảnh ở trên trán mình, khi lấy nó ra, gã đã biến thành Lưu Văn Tam, trên đỉnh đầu cũng có hai chữ “Kha Tứ”.
Sau đó điều Văn Bân cần làm là thay thế thân phận của Lưu Văn Tam.
Gã tiếp tục ẩn nấp sau thân cây, chờ thời cơ hành động.
Khoảng phút sau, gã đã có cơ hội.
Lưu Vạn Tâm đi về phía gã, cũng có nghĩa là đi đến gần cổng lớn.
Thấy thế, Văn Bân nhặt một cục đá lên, ném về phía cổng lớn.
Lưu Vạn Tam bị âm thanh kinh động, đi đến cổng lớn kiểm tra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Văn Bân hung hãn chạy như bay ra sau, đẩy Lưu Vạn Tam về phía trước.
Lưu Vạn Tam bất ngờ bị té ngã, nửa người nhào ra khỏi cổng.
Văn Bân không dám chậm trễ, nhanh chóng lôi tay chân Lưu Vạn Tam đi, đẩy ra ngoài cổng.
Vì ra khỏi khu vực hạn định của cốt truyện, Lưu Vạn Tam tử vong rồi biến mất.
May mắn là trong phó bản này hệ thống không thông báo người chơi nào tử vong, Văn Bân thở dài một hơi.
Sau đó, Giản Nhị Đản Kha Thập từ sân sau chạy tới: “Tôi nghe thấy động tĩnh, có gì không vậy?”
Văn Bân nhìn đối phương, cười lắc đầu: “Không có gì.”
Một lát sau, Chu Khiêm đi ra: “Hai anh kiểm tra sao rồi? Tôi theo hai anh kiểm tra thêm một lần nữa, sau đó sẽ nói ngày mai chúng ta nên làm gì.”
Văn Bân dùng gương mặt của Lưu Vạn Tam, thân phận của Lưu Vạn Tam, kể cả cái tên “Kha Tứ”, đi về phía Chu Khiêm: “Chúng, chúng tôi làm xong rồi. Tôi sợ quá, ngày mai chúng ta nên làm gì đây?”
…
Lam Cảng năm .
Biệt thự nhà họ Kha.
Kha Tranh ra cổng lấy tờ báo số mới nhất, cẩn thận đọc một phen, tìm được tin tức mình muốn biết —— “Cảnh sát công bố, vụ án sát hại trẻ em liên hoàn đã có tiến triển, tìm thấy nhiều dấu vân tay trên cơ thể của một nạn nhân. Nghi phạm mới xuất hiện, chân tướng vẫn tiếp tục được tìm kiếm. Nguyễn Mai vô tội được thả ra.”
Quả nhiên không phải A Mai…
Hắn đã nói gì, làm sao Nguyễn Mai có thể làm ra chuyện này? Không có khả năng.
Kha Tranh thở dài một hơi.
Đến giữa trưa, có người gõ cửa phòng.
Kha Tranh tiến lên mở cửa, đón Nguyễn Mai vào nhà, ôm chặt vào lòng: “May là em không sao. Chào mừng em về nhà!”
Chiều. Nguyễn Mai nhìn Kha Tranh đi làm.
Đứa con duy nhất còn lại của họ đã được đưa đến chỗ Kha Vân chăm sóc.
Cho nên, khi chồng vừa đi, trong nhà liền rỗng tuếch.
Nguyễn Mai lên phòng ngủ chính ở tầng hai, lẳng lặng ngồi xuống mép giường.
Đợi một lát, cô ả nhìn thấy chân góc tường thẳng tắp đối diện cong lên.
Sau đó cô ả nhắm rồi mở mắt, thấy mình đã tới phòng số của nhà triển lãm ở Lam Cảng năm .
Đèn bật sáng giữa căn phòng tối, những thi thể trẻ em đều biến mất.
Một nhân viên nữ tóc ngắn mặc váy đỏ đi đến trước mặt Nguyễn Mai.
“Cô có hài lòng với mọi thứ chúng tôi làm chứ?” Nhân viên hỏi.
“Vốn dĩ tôi đã bị cảnh sát bắt, tôi còn cho rằng tôi sẽ bị tử hình…”
Nguyễn Mai nhìn đối phương: “Sao các cô làm được?”
“Vì chúng tôi có thể thay đổi lịch sử.” Nhân viên cười nói, đưa cho Nguyễn Mai một dải lụa màu đỏ: “Xin hãy đeo lên tay trái.”
Nguyễn Mai nhận lấy dải lụa, đeo nó lên tay.
Sau đó cô ả nghe nhân viên nói: “Chào mừng đến với nhà triển lãm án mạng. Người không đeo lụa trên tay đều là nghi phạm, chờ đến lúc đó, hoan nghênh cô thăm quan bọn họ.”
“Đến lúc đó, cô có thể lựa chọn người thay thế mà cô thích. Người đó có thể thay thế cô, trở thành nghi phạm “trong quá khứ”.”