Hai người một chiếc ô, bởi vì không thể né tránh, cho nên rất cẩn thận.
Nam Kiều rất muốn giữ một khoảng cách, nhưng mỗi lần cô hơi dịch người một xíu, đối phương lại dựa vào gần.
Kết quả, cô luôn chăm chăm vào việc giữ khoảng cách với Hoắc Vân Tương, lại không chú ý đến dưới chân.
Một chân không bước vững, thiếu chút nữa đã ngã chổng vó lên trời.
Hoắc Vân Tương vươn cánh tay dài ra, kéo cô và mèo vào trong ngực mình.
Đầu của Nam Kiều đụng vào lồng ngực của anh, hương thơm mát lạnh phả vào mặt cô, theo hô hấp chui vào trong tim.
Chỉ một lát tim cô như nai con đi loạn.
Một tay Hoắc Vân Tương cầm ô, cúi đầu nhìn một mèo một người trong ngực mình.
“Cô không sao chứ?”
“Không… Không sao.”
Chẳng qua trong lòng giống như nai con, thiếu chút nữa bị đâm chết.
Trở lại phòng bệnh, Nam Kiều nhìn thấy hai chiếc ô khác được đặt trong phòng, cả người đều không ổn.
“Vừa rồi… Sao anh không cầm thêm một chiếc ô khác?”
“Tôi không muốn.” Hoắc Vân Tương nói.
Không thích cái con bà nó, cô không cách nào phản bác được.
Chuông điện thoại của Hoắc Vân Tương vang lên, anh cầm di động đi vào bên trong phòng bệnh nghe.
Nam Kiều đặt mèo xuống, mở tivi trong phòng khách ra.
Trên tivi đang chiếu tin tức quốc tế mới nhất.
“Virus M đã bùng phát ở Đế Quốc, cho đến hiện tại số người tử vong đã lên tới người.”
“Theo như tin tức mới nhất mà chúng tôi vừa nhận được, tổng giám đốc Kiều Nhiên và phó tổng giám đốc Thịnh Nam Kiều của tập đoàn sản xuất thuốc Sâm Tây đã qua đời được tròn một tuần, hai người đều bị lây nhiễm virus M, các chức năng trên cơ thể nhanh chóng suy kiệt, hôm nay sẽ tổ chức tang lễ…”
“Thịnh Thi Vũ đã nghiên cứu thành công vắc xin phòng bệnh, hiện nay đã được Đế Quốc tập trung sản xuất với quy mô lớn, trước mắt tình hình dịch bệnh đã được kiểm soát rất hiệu quả, Thịnh Thi Vũ cũng đã chính thức thay mẹ Kiều Nhiên và chị gái Thịnh Nam Kiều đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc điều hành tập đoàn sản xuất thuốc Sâm Tây…”
…
Hình ảnh chuyển sang một bên khác, hình ảnh Thịnh Thi Vũ mặc một chiếc váy dài màu đen tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
“Cô Thịnh, việc cô thành công nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh M, có thể nói đây gần như là kỳ tích trong giới y học, cô chính là anh hùng đã cứu vãn Đế Quốc, cô có gì muốn nói với người dân cả nước không?”
Thịnh Thi Vũ rưng rưng lắc đầu, lúc nói chuyện, giọng nói nghẹn ngào làm cho người ta lo lắng.
“Tôi không phải là anh hùng gì, vắc xin phòng bệnh virus M cứu được rất nhiều người, thế nhưng… Lại không thể cứu được mẹ và chị gái mà tôi yêu quý nhất, đây là tiếc nuối lớn nhất của tôi.”
Sở Húc – Thanh mai trúc mã, đồng thời cũng là chồng chưa cưới của cô đứng ở bên cạnh Thịnh Thi Vũ an ủi.
“Em đã cố gắng hết sức rồi, bọn họ ở trên trời có linh thiêng sẽ không trách em đâu.”
Nếu như không phải đã từng nhìn thấy qua bộ mặt thật của cô ta, Nam Kiều thật đúng là bị tình cảm chị chị em em “sâu đậm” này làm cảm động chết mất.
Đến tận sau khi chết cô mới biết được, cô em gái Thịnh Thi Vũ mà cô và mẹ đã dốc lòng che chở hơn hai mươi năm, căn bản không phải là con gái ruột của mẹ cô, mà chính là con gái của kẻ thứ ba, do người cha cặn bã kia của cô đánh tráo.
Thịnh Thi Vũ đã trộn lẫn máu của người nhiễm bệnh vào trong nước của cô và mẹ, làm cho mẹ con cô bị nhiễm bệnh.
Cuối cùng bị virus tra tấn, các bộ phận trên cơ thể dần dần suy kiệt mà chết.
Ngay cả vắc xin chữa bệnh mà trước khi chết bọn họ nghiên cứu ra cũng bị Thịnh Thi Vũ chiếm làm của riêng, biến thành thành quả nghiên cứu của cô ta.
Hiện tại Thịnh Thi Vũ dùng thành quả nghiên cứu của cô và mẹ, được Đế Quốc coi là anh hùng cứu thế.
Chỉ sợ người cha cặn bã kia của cô cũng đã đưa kẻ thứ ba về nhà, một nhà đoàn tụ.
Hoắc Vân Tương nghe xong điện thoại đi ra, nhìn thấy vành mắt cô đỏ ửng.
“Sao cô lại khóc?”
Nam Kiều che giấu bi thương, nở một nụ cười khó coi.
“Không có gì, vừa rồi xem tivi nhìn thấy một cô gái rất thê thảm, còn trẻ tuổi đã chết, cho nên tôi có hơi khổ sở.”