Trong phòng bệnh VIP.
Hoắc Vân Tương nghe mấy quản lý cấp cao trong công ty báo cáo vắn tắt về tình hình công việc, ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ, nhìn một người một mèo ở vườn hoa dưới lầu.
“Tôi đã nắm được tình hình đại khái, mấy người về đi.”
Sau khi nói xong, lại quay đầu nói: “Chí Phong, cậu ở lại.”
Ngoại trừ trợ lý đặc biệt Trình Chí Phong, những người khác lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh còn chuyện gì cần dặn dò sao?”
Hoắc Vân Tương nhìn cô gái đang ở dưới lầu đuổi theo con mèo, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng.
“Cậu sắp xếp một người đáng tin cậy đi điều tra rõ ràng về cái chết của vợ Cận Thần thuộc công ty truyền thông Diệu Thế.”
Trình Chí Phong cảm thấy kỳ lạ, anh ta nhìn thoáng qua bóng lưng của Hoắc Vân Tương, công ty truyền thông Diệu Thế không phải là công ty con của Hoắc thị, cùng bọn họ bắn đại bác cũng không đến, sao phải đi điều tra chuyện này?
Nghĩ đến công ty giải trí Hoa Sa mới được thành lập của Hoắc Thị, đột nhiên anh ta đã hiểu ra được chuyện gì đó.
“Hiện nay Cận Thần đã giành được hai giải thưởng lớn, có lẽ chưa cần dùng đến một năm, chúng ta có thể biến anh ta trở thành ngôi sao hàng đầu của công ty giải trí Hoa Sa.”
Hoắc Vân Tương quay người lại, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Tôi hỏi cậu về vụ án, cậu nhắc những thứ này làm gì?”
Trình Chí Phong hoảng sợ đến mức cả người toát ra mồ hôi lạnh, chẳng lẽ anh ta đã hiểu sai ý rồi?
“Vụ án này cảnh sát vẫn còn đang trong quá trình điều tra, nhưng tất cả các điểm đáng ngờ đều chỉ về một cô ca sĩ nhỏ của công ty truyền thông Diệu Thế, nghe nói là tình nhân của Cận Thần.”
“Thứ tôi muốn nghe được là chân tướng, không phải lời đồn.” Hoắc Vân Tương lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.
Trình Chí Phong không còn dám hỏi nhiều nữa: “Tôi đã biết tổng giám đốc Hoắc.”
“Còn nữa, sắp xếp luật sư đến công ty truyền thông Diệu Thế, thảo luận về chuyện hủy hợp đồng của Nam Kiều.” Hoắc Vân Tương nói.
Trình Chí Phong càng nghe càng không hiểu ra sao, Nam Kiều kia… Hình như là ca sĩ mới debut.
“Bởi vì vụ án vợ của Cận Thần bị giết hại, chỉ sợ hiện tại Nam Kiều cần phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ cho công ty, hơn nữa – % là phải ra tòa…”
“Tôi chỉ cần kết quả, hủy bỏ hợp đồng.” Hoắc Vân Tương lạnh lùng nói.
“Vâng tổng giám đốc Hoắc.”
…
Bởi vì sắc đẹp của Hoắc Vân Tương quá có lực đáng thương, Nam Kiều lựa chọn mắt không thấy, tâm không phiền.
Từ sáng sớm cô đã mang theo đồ ăn cho mèo, sau đó dẫn theo Bánh Bích Quy xuống dưới lầu tản bộ.
Bánh Bích Quy làm ổ trong ngực cô, kêu mấy tiếng “meo meo”.
“Nếu quả thật không còn cách nào, cô cứ chấp nhận đi, dù sao là cô chiếm hời.”
Nam Kiều xoa đầu mèo, chính trực nói.
“Hoắc Vân Tương có sắc đẹp hơn người, nhưng tao là loại người mê trai à?”
Bánh Bích Quy khinh thường nói: “Chẳng phải do cô sợ bản thân không chịu được dụ hoặc, cho nên mới trốn đến nơi này à?”
Nam Kiều tức giận vò đầu của nó: “Cho dù hiểu cũng đừng nói rõ ra như thế, tao vẫn cần mặt mũi đấy.”
Cô dự định ở đây đến tối, sau đó quay về ngủ một giấc là được.
Kết quả ông trời luôn chống lại cô, một cơn mưa to bất chợt rơi xuống.
Bánh Bích Quy: “Mưa rồi, chúng ta về thôi.”
“Không về.” Nam Kiều kiên trì.
Vừa mới nói xong đã thấy Hoắc Vân Tương mặc áo khoác màu xám cầm theo ô đứng bên ngoài đình nghỉ chân.
“Trời mưa cô còn chưa về à?”
Nam Kiều hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Bánh Bích Quy… Nó thích ngắm mưa.”
“Không, tôi không thích.”
Con mèo đen Bánh Bích Quy không thích bị lôi ra làm cớ, nó từ trong ngực cô nhảy xuống, muốn chạy đi ra ngoài.
“…”
Nam Kiều cắn răng nghiến lợi, con mèo phản đồ này.
Khóe môi Hoắc Vân Tương nhếch lên mang theo ý cười: “Xem ra nó cũng không thích ngắm mưa.”
Nam Kiều xấu hổ không thôi, chậm rãi đi đến bế mèo, cất bước đi đến dưới ô.
“Cảm ơn anh.”
Hoắc Vân Tương rất phong độ nói: “Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi nên chăm sóc cô.”