Chớp mắt đã qua tháng, ngày mai là ngày cô có thể rời khỏi nơi này. Luyến tiếc liếc nhìn Mặc Tư Không ở giường đối diện, trong lòng cô thật không muốn xa người bạn này.
Thời gian qua, cô rất vui vì tiểu Mặc đã thực sự xem cô là bạn, cởi mở hơn rất nhiều. Từ thế giới kia cho đến bây giờ, ngoại trừ bạn bè linh tinh lúc bé thì tiểu Mặc mới chân chính là người bạn thân đầu tiên của cô. Bằng cảm nhận của mình, cô biết con người "cô bạn" kia rất đơn thuần, không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Đơn giản dễ nhận biết nhất là hay ngượng ngùng, đỏ mặt. Trong đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chứa một sự chân thành, tuy cảm nhận được có vài điều còn che dấu nhưng cô không quan tâm. Ai mà chẳng có bí mật của riêng mình, cô tin một ngày nào đó tiểu Mặc sẽ kể hết với cô.
Đừng nhìn bề ngoài cô đôi khi vô tư, ngốc lăng, thực chất cô rất sâu sắc đó. Không phải ai cũng nhận được sự quan tâm từ cô đâu, điều đó chỉ có với những người cô thật sự công nhận và Mặc Tư Không là người đầu tiên. Suy tính gì đó trong lòng, cô chạy sang, cầm tay Mạc Tư Không, nói bằng giọng cương quyết:
- Tiểu Mặc, tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây.
Giật mình vì biểu hiện bất ngờ của cô, bất giác hắn cười thật nhu hoà đáp lời cô.
- Đừng để ta ảnh hưởng đến Tiểu Đồng, sau ngày mai hãy là một cánh chim tự do, đừng lưu luyến chốn u tối này.
Dù hắn có nói thế nào, cô vẫn không lọt tai. Hắn thấy cô suy tư, chắc chắn là đang nghĩ cách giúp hắn. Bỗng dưng, trong lòng hắn bừng lên ước muốn được tiếp tục bên cạnh cô, được lắng nghe cô ríu rít mỗi ngày, được thấy cô quấn lấy hắn, bắt hắn chơi các trò chơi kỳ quái. Thở dài, nghĩ lại thực tế bản thân, hắn đành buông tha vậy.