Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chớp mắt đã qua tháng, ngày mai là ngày cô có thể rời khỏi nơi này. Luyến tiếc liếc nhìn Mặc Tư Không ở giường đối diện, trong lòng cô thật không muốn xa người bạn này.
Thời gian qua, cô rất vui vì tiểu Mặc đã thực sự xem cô là bạn, cởi mở hơn rất nhiều. Từ thế giới kia cho đến bây giờ, ngoại trừ bạn bè linh tinh lúc bé thì tiểu Mặc mới chân chính là người bạn thân đầu tiên của cô. Bằng cảm nhận của mình, cô biết con người "cô bạn" kia rất đơn thuần, không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Đơn giản dễ nhận biết nhất là hay ngượng ngùng, đỏ mặt. Trong đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chứa một sự chân thành, tuy cảm nhận được có vài điều còn che dấu nhưng cô không quan tâm. Ai mà chẳng có bí mật của riêng mình, cô tin một ngày nào đó tiểu Mặc sẽ kể hết với cô.
Đừng nhìn bề ngoài cô đôi khi vô tư, ngốc lăng, thực chất cô rất sâu sắc đó. Không phải ai cũng nhận được sự quan tâm từ cô đâu, điều đó chỉ có với những người cô thật sự công nhận và Mặc Tư Không là người đầu tiên. Suy tính gì đó trong lòng, cô chạy sang, cầm tay Mạc Tư Không, nói bằng giọng cương quyết:
- Tiểu Mặc, tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây.
Giật mình vì biểu hiện bất ngờ của cô, bất giác hắn cười thật nhu hoà đáp lời cô.
- Đừng để ta ảnh hưởng đến Tiểu Đồng, sau ngày mai hãy là một cánh chim tự do, đừng lưu luyến chốn u tối này.
Dù hắn có nói thế nào, cô vẫn không lọt tai. Hắn thấy cô suy tư, chắc chắn là đang nghĩ cách giúp hắn. Bỗng dưng, trong lòng hắn bừng lên ước muốn được tiếp tục bên cạnh cô, được lắng nghe cô ríu rít mỗi ngày, được thấy cô quấn lấy hắn, bắt hắn chơi các trò chơi kỳ quái. Thở dài, nghĩ lại thực tế bản thân, hắn đành buông tha vậy.
Tìm kiếm với từ khoá:
Hôm qua, :
Mai Cô Nương
Tổ phó
Ngày tham gia:.., :
Bài viết:
Được thanks: lần
Điểm:.
Re: [Xuyên không - NP - Huyền huyễn] Thời không phiêu lưu ký - Mai Cô Nương - Điểm:
Nhắc đến vòng cổ mà Thiên Lôi từng đưa cho Tưởng Nhược Đồng, khi xuyên qua, không mất đi mà đã có sẵn trên cổ cô. Nhưng kỳ lạ là chẳng ai thấy được nó ngoại trừ cô ra. Hằng đêm, khi ngủ say, nó không ngừng phát ra ánh sáng mờ ảo, bao bọc lấy thân thể cô. Thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng quy tụ lại, theo vòng cổ du nhập vào cơ thể. Vì nơi đây là nhân giới, không phải nơi dành cho người tu tiên nên linh khí hội tụ khá chậm chạp.
Tối hôm nay là đúng ba tháng, linh khí trong cơ thể cô như tuôn trào, lưu chuyển xung quanh đan điền. Bỗng dưng cô mở thần thức vào đượcbên trong vòng cổ. Cô cứ nghĩ là mình đang mơ nên không suy nghĩ nhiều mà quan sát xung quanh. Một không gian bao la, xung quanh có làn sương mờ ảo, lượn lờ. Cô cất bước đi về phía trước thì bắt gặp một cái hộp, bên trên có ghi hàng chữ "hãy ăn tôi". Cô buồn cười nghĩ thầm "có khi mình đang là Alice lạc vào sứ thần tiên cũng nên", và ngay sau đó cô không đắn đo mở hộp ra, lấy viên đan dược duy nhất bên trong ăn vào. Ăn xong, chẳng thấy phản ứng gì, cô bĩu môi nghĩ chắc chỉ là viên kẹo đường thôi nên cất bước đi tiếp về phía trước. Thế nhưng vừa bước được hai bước, cô đụng phải một bức tường vô hình khiến cô không tài nào đi tiếp.
Đang bực bội, bỗng nhiên cô thấy người nóng như lửa đốt, ngay sau đó là đau đớn kéo tới. Cái đau này cô chưa từng trải qua, cảm giác như từng bộ phận trên cơ thể không ngừng vỡ nát ra, đau đến toàn thân ướt đẫm, lăn lộn trên đất, miệng không ngừng rên rỉ. Cũng may nơi đây là không gian trong vòng cổ, nếu không cả cái trại giam sẽ bị cô làm cho thức giấc.
Cứ đau quá ngất đi, tỉnh lại đau tiếp, mãi đến mặt trời mọc là đã qua tiếng, cô mới hoàn toàn hết đau. Bật người dậy, cô thấy cả người nhơ nhớp, hôi thối mới biết là không phải mơ. Chạy ngay vào tắm rửa sạch sẽ, nhìn mình trong gương cô ngây ngốc lấy tay sờ sờ mặt. Cũng quá thần kỳ đi, cô như thay da đổi thịt, trước kia trắng hồng nay lại thêm phần trong suốt, mờ ảo. Cảm giác như có vầng sáng bao bọc lấy toàn thân thể. Thử dùng thần thức vào vòng cổ lần nữa, cô sung sướng muốn hét lên, là thật chứ không phải mơ.