Thiên : Sinh mệnh niết bàn
Chương hai mươi sáu: Pháo phóng xạ 'cấp B'
Người dịch: Workman
Nguồn:
Trong phòng họp, mọi người lập tức đều hoàn toàn choáng váng, yên tĩnh tới mức đến cả một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ. Trên địa cầu, trước giờ không có ai dám nói chắc chắn có thể giết chết được Thôn Phệ thú. Đến cả 'Hồng', 'Lôi Thần' vốn có khu vực cũng chỉ dám nói 'Liều chết đánh với Thôn Phệ thú ' thôi. Họ hoàn toàn đánh cược bằng sinh mạng! Không có gì chắc chắn!
- La Phong!
Hồng mắt nhìn như đóng đinh vào La Phong.
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
- Ta không nghe rõ.
Lôi Thần bên cạnh cũng nhìn như đóng đinh vào La Phong.
- Ngươi nói lại một lần xem!
- La Phong, ngươi vừa rồi nói cái gì!
Cổ Nghị cũng vội nắm tay La Phong, thanh âm kích động run rẩy vẻ rất khẩn trương.
- La Phong.
Lãnh đạo các nước, các cường giả Nghị Sĩ đều dán mắt vào La Phong, giống như một đám người sắp chết chìm, lại thấy được một cái ca nô đang chạy đến. Không ít người xoa tai, lo rằng mình nghe lầm. Có người thậm chí còn hỏi người bên cạnh, có phải là La Phong nói thật không.
Khẩn trương, chấn động, thấp thỏm... mọi tâm tình phức tạp tràn ngập trong sảnh hội nghị.
- Ta nói là!
La Phong hít một hơi, nhìn mọi người chung quanh.
- Ta tin chắc, giết chết được Thôn Phệ thú!
- Thật chắc chứ?
- La Phong, ngươi… ngươi dựa vào cái gì mà giết chết được Thôn Phệ thú?
- La Phong, ngươi không gạt chúng ta chứ?
Đủ loại màu da, mọi người từ các quốc gia không kìm được vội kêu lên. Có tóc trắng như tuyết, có người tóc còn xanh, ai nấy đều mặt mũi đỏ bừng, vô cùng chấn động.
- Im lặng.
Hồng cao giọng hô.
Sảnh hội nghị dần dần yên lặng lại. Hồng cao giọng nói:
- Để ta hỏi La Phong, tất cả mọi người bình tĩnh một chút.
Dù sao ở đây đều là những tinh anh trên địa cầu, vì lúc trước việc liên quan tới các quốc gia, dân tộc, thậm chí tồn vong của cả nhân loại địa cầu, do đó mọi người mới thất thố như vậy. Nghe Hồng nói thế, ai ai cũng đều miễn cưỡng tỉnh táo lại.
- La Phong.
Hồng nhìn về phía La Phong, cả sảnh hội nghị cũng nhìn La Phong.
La Phong nhìn Hồng:
- Xin cứ hỏi.
- Ngươi dùng cái gì để đánh chết Thôn Phệ thú, đừng có nói với ta là ngươi đi liều chết một trận.
Hồng nhìn La Phong. Cả sảnh hội nghị toàn là những chuyên gia hàng đầu toàn cầu, nghe La Phong nói, là biết ngay La Phong nói thật hay không.
- Các vị.
La Phong nhìn quanh.
- Lần trước ở sảnh hội nghị, ta từng nói với quán chủ là muốn một danh sách các di tích văn minh cổ trên địa cầu!
- Ta có thể chứng minh.
Hồng gật đầu. Tư liệu đó thật ra là do hắn cho La Phong.
- Khi con Thôn Phệ thú xuất hiện, ta cũng rất sốt ruột. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng trong di tích văn minh cổ có lẽ có một hy vọng để cứu địa cầu.
La Phong trịnh trọng nói:
- Trên địa cầu có rất nhiều di tích, các nước cơ hồ đều đã thăm dò rồi. Chỉ còn lại có tam đại tuyệt cảnh!
- Tam đại tuyệt cảnh?
Ở đây không ít người kinh hô.
Họ đều hiểu rõ, tam đại tuyệt cảnh đó nguy hiểm như thế nào.
- Di tích số một, số mười hai, số ba mươi mốt, ngươi đi cái nào?
Hồng không kìm được phải hỏi.
Trên địa cầu ai ai cũng đều biết tam đại tuyệt cảnh nguy hiểm làm sao.
- Di tích số một ở dưới đáy biển, là một kim tự tháp màu trắng bạc, chiếc Thần Long số ba mươi mốt thì phun ra độc khí, ta không có cách nào vào đó được.
La Phong lắc đầu nói:
- Ta đi vào di tích số mười hai, đó là một phi thuyền màu đen.
Bên trong sảnh hội nghị không ít người đều gật đầu. Không ít người biết di tích số mười hai, nhưng rất nhiều nước đã thiệt thòi lớn khi cố vào di tích số mười hai này.
- Chiếc phi thuyền đó đã có thể bảo trì được năng lượng cung cấp cho thông đạo laser, nên ta lúc đó đã nhận định... chiếc phi thuyền này không hư hỏng gì nghiêm trọng. Quả nhiên như vậy!
La Phong mắt lóe sáng.
- Khi ta tiến vào, đích xác có những vũ khí đã hư hỏng. Nhưng có một binh khí công kích đơn thể lợi hại nhất - Pháo phóng xạ, gần như còn nguyên! Ta tìm được người máy sửa chữa trong phi thuyền, nó đang sửa chữa, tin rằng bây giờ cũng sắp xong, có thể sử dụng được rồi.
- Pháo phóng xạ? Lợi hại bao nhiêu chứ?
Có người tựa hồ rất hoài nghi.
- Không hiểu đừng có nói lung tung.
Một lão già da trắng tóc bù xù nhìn chằm chằm vào La Phong.
- Pháo phóng xạ mà ngươi tìm được có cấp bậc gì?
La Phong hơi giật mình.
Thanh âm Ba Ba Tháp giữa Thức Hải vang lên:
“Nói cho hắn, là cấp B!”
- Là cấp B!
La Phong nói.
- Trời, cấp B. Nhân loại được cứu rồi! Nhân loại được cứu rồi!!!
Lão già tóc bù xù kích động tới mức vừa khóc vừa cười ngay tại chỗ.
Bên cạnh lập tức có một cường giả Nghị Sĩ hỏi:
- Bố Lôi Khẳng Lý Kỳ tiên sinh, pháo phóng xạ cấp B rốt cuộc có uy lực như thế nào?
- Các vị.
Lão già 'Bố Lôi Khẳng Lý Kỳ ' nhìn quanh, cao giọng nói:
- Ở đây không ít mọi người cũng biết. Địa cầu chúng ta nghiên cứu ra pháo phóng xạ có thể đánh chết quái thú Vương cấp, chính là căn cứ vào việc phát hiện ra pháo phóng xạ hỏng trong di tích văn minh cổ, tháo rời ra rồi cẩn thận nghiên cứu mới chế tạo ra được.
- Lúc đó, ta cũng có một chút tư liệu, biết rằng trong vũ trụ, cấp bậc pháo phóng xạ được xác định theo uy lực.
Bố Lôi Khẳng Lý Kỳ nói:
- Phiên dịch thành tiếng địa cầu, chính là chia làm ba cấp bậc A, B, C.
- Tỷ như pháo phóng xạ cấp A, có thể đánh chết vũ giả cấp hành tinh bậc một!
- Pháo phóng xạ cấp A có thể giết chết vũ giả cấp hành tinh bậc hai!
- Tiếp tục suy diễn, pháo phóng xạ cấp A có thể giết chết vũ giả cấp hành tinh bậc chín!
- Còn pháo phóng xạ nhóm B, trong vũ trụ cũng rất trân quý. Pháo phóng xạ cấp B, bắn chết vũ giả cấp hằng tinh bậc một.
Bố Lôi Khẳng Lý Kỳ cười ha ha.
- Suy ra, cấp B, có thể bắn chết vũ giả cấp hằng tinh cấp sáu! Dựa theo tư liệu nói, loại binh khí này đến cả những hạm đội giữa các vì sao cũng chưa từng có vũ khí này.
Nhất thời cả sảnh hội nghị sôi trào.
- Ha ha! Có hy vọng rồi, có hy vọng rồi!
- Không phải chết nữa rồi, không cần chết nhiều người như vậy nữa.
- Ha ha.
- Hống hống.
Ở đây không ít các tinh anh đỉnh cao, lúc này lại quá hưng phấn mà thất thố. Song cũng không ai để ý cả... thất thố đã sao.
- La Phong.
Hồng nhìn La Phong, mỉm cười.
- Cám ơn!
- Quán chủ...
La Phong vừa mở lời.
- Không cần gọi ta là quán chủ. Nếu tôn trọng ta, cứ làm như Lôi ấy, gọi ta một tiếng Hồng ca.
Hồng mỉm cười. Trong lòng hắn đích xác rất cảm kích La Phong... Cho dù có phải liều chết một trận, hắn cũng chỉ có hy vọng hai ba thành mà thôi. Nếu có thể không chết mà có thể giết chết được Thôn Phệ thú, ai mà nguyện ý chịu chết chứ?
- Hồng ca.
La Phong hô.
- Ha ha, hay, ha ha. Cao hứng quá, rất lâu rồi ta không cao hứng như vậy.
Hồng cũng có chút thất thố. Lôi Thần đứng bên cạnh cũng đi tới.
- Được rồi, La Phong.
Vẻ mặt Hồng trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói:
- Ta biết, tốc độ pháo phóng xạ đạt tới tốc độ ánh sáng, con Thôn Phệ thú căn bản chạy trốn không kịp! Nhưng, nếu một phát mà không giết chết, con Thôn Phệ thú tuyệt đối có thể trong nháy mắt đã chạy xuống dưới đất, hơn nữa nhanh chóng tìm cơ hội tới trả thù, phá khẩu pháo phóng xạ, do đó... chỉ có một lần cơ hội bắn chết nó.
La Phong trong lòng cả kinh.
Đúng!
Pháo phóng xạ, được gọi là pháo laser, tốc độ rất nhanh! Nhưng, công kích bắn ra xong, công kích lần thứ hai phải chuẩn bị một lúc. Thời gian chuẩn bị tuy ngắn ngủn, nhưng với tốc độ kinh dị của con Thôn Phệ thú, tuyệt đối có thể dễ dàng chạy thoát. Một khi chạy thoát... Thôn Phệ thú sẽ không cho La Phong cơ hội lần thứ hai.
- Ta hiểu rồi.
La Phong gật đầu nói.
Ý thức ly khai không gian giả định, trở về với sự thật, bây giờ đã là hơn sáu giờ sáng.
Ngoài cửa sổ đã dần sáng.
“Đêm đã qua, sáng rồi.”
La Phong đứng trên sân thượng, thở ra một hơi vào vách thủy tinh làm tấm thủy tinh mờ đi.
- La Phong, sửa xong rồi, sửa xong rồi, oa, ha ha... Ba Ba Tháp ta quá trâu! Pháo phóng xạ tám mươi vạn năm không sử dụng, thế mà Ba Ba Tháp ta có thể sửa xong nhanh như vậy.
Ba Ba Tháp đắc ý cười ngông cuồng, vang lên trong Thức Hải La Phong.
La Phong lộ ra vẻ vui mừng. Hắn không hề quái lạ về tâm tình kiêu ngạo của Ba Ba Tháp, ngược lại nói
- Vũ khí đâu? Mau đưa ra cho ta xem.
- Hừm, đừng nóng.
Trong không gian trí năng vòng tay, Ba Ba Tháp duỗi eo lưng.
- Pháo phóng xạ này mặc dù là vũ khí cá nhân, nhưng là vũ khí cá nhân trong vũ trụ. Nó chiếm diện tích khá lớn. Cần có không gian dài sáu thước, rộng sáu thước, cao ba thước. Sân thượng của ngươi không đủ chỗ.
- Cái này gọi là vũ khí cá nhân à?
La Phong ngạc nhiên.
- Tùy tiện phái ra một người máy, hoặc vũ giả, là có thể dễ dàng nâng lên. Đương nhiên là vũ khí cá nhân rồi.
Ba Ba Tháp bất mãn nói:
- Ngươi cũng không nhìn xem, những vũ khí này là lấy trên chiến hạm cỡ lớn. Chỉ riêng hình thể cũng đã to hơn hàng không mẫu hạm trên địa cầu các ngươi nhiều!
La Phong hiểu ra cười hắc hắc. Cũng đúng. Vũ khí trên hành tinh và vũ khí trong không trung, sẽ có quy cách khác nhau xa.
- Hơn nữa La Phong, ngươi cũng căn bản không biết dùng vũ khí này. Ngươi không phải có ba người máy duy tu sao, đem một tên ra đây cho ta. Ta lập trình cho nó, mấy loại thao tác này cứ giao cho người máy thì tuyệt đối không sai. Mặc dù chúng không có tính sáng tạo, nhưng tuyệt đối không phạm một vài sai lầm cấp thấp đâu.
Ba Ba Tháp nói.
La Phong đương nhiên phải đồng ý!
Một trong ba người máy kim loại màu đen chẳng mấy chốc đã bị Ba Ba Tháp thu vào không gian trữ vật, tiến hành một vài thiết lập chương trình.
- Thôn Phệ thú sao còn chưa ra khỏi đáy biển?
Trên sân thượng nhà La Phong, Hồng, Lôi Thần, Cổ Nghị vân vân, tính cả La Phong, tổng cộng mười hai người đang tụ tập tại đây.
Lúc này mặt trời đã treo cao, đang là mười hai giờ trưa.
- Gấp cái gì. Con Thôn Phệ thú đó vĩnh viễn không ra mới tốt.
Hồng cười nhìn thoáng qua Lôi Thần. Còn La Phong thì đang nhìn người máy kim loại cao lớn màu đen, cùng với một dụng cụ để dưới đất – cao sáu thước, rộng sáu thước, cao ba thước. Toàn bộ vũ khí tựa như đều do thủy tinh cấu tạo nên.
Kết cấu bên trong vô cùng phức tạp, làm cho người ta mờ mịt.
Đường kính nòng pháo là thước.
- Khẩu pháo này có thể giết chết Thôn Phệ thú ư?
Mặc Hán Đức Sâm đến từ Mỹ Lợi Kiên có vẻ hơi lo.
- Yên tâm.
La Phong tự tin cười nói:
- Đừng có thấy con Thôn Phệ thú đó hình thể dài một trăm tám mươi thước, nhưng đầu nó cũng chỉ dài hai mươi thước. Cột sáng đường kính năm thước bắn tới... Có thể bắn nổ tung đầu nó, cam đoan hồn phi phách tán, chết tới mức không thể chết hơn nữa!
- Ừm, nổ đầu nó.
Mặc Hán Đức Sâm hơi hưng phấn.
Đám người tiếp tục lo lắng chờ đợi.
Chỉ có người máy kim loại màu đen là vẫn không nhúc nhích, ánh nắng mặt trời chiếu vào người nó, cơ hồ chẳng phản quang chút nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Qua trưa, ba giờ chiều, năm giờ chiều...
Khi mặt trời đã tới chân trời phía sơn, sắp hạ xuống.
- Alô.
Hồng bấm đồng hồ thông tin.
- Quán chủ, Thôn Phệ thú vừa mới từ hải vực ở vùng đảo gần Châu Nam Cực bay ra khơi!
Thanh âm từ đồng hồ thông tin truyền đến, làm mười hai người ở đây đều kích động.
Cơ hồ đồng thời, đồng hồ thông tin những người khác đều rung động.
Tới rồi! Thôn Phệ thú rốt cục cũng ra rồi!