Thiên Mười Bảy: Băng Ngục Tinh
Chương Ba Mươi Ba - Con Đường Dẫn Đến Cái Chết
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Người dịch: Workmantangthuvien.com
Cách La Phong vài chục vạn km, trên mặt tuyết, có một bóng đen đang ẩn mình.
- Khặc khặc... Nhân loại tựa hồ không biết thuấn di, nhưng thực lực lại rất mạnh. Phân thân của ta mặc dù chỉ có chút thực lực vốn có của ta, nhưng bị giết dễ dàng như vậy thì tối thiểu cũng phải là chiến lực phong Vương đỉnh cao. Cứ để cho đám gia hỏa khác nhằn khối xương đó đi.
Bóng đen lập tức hư không tiêu thất.
La Phong vẫn hành tẩu trên tuyết. Hắn không vội, coi như cảm thụ cảnh sắc.
“Bản tôn Phệ Hồn Thú không đến. Ta cũng vẻn vẹn chỉ lộ ra chút x thủ đoạn Phệ Hồn Thú đã đủ dọa khiếp nó rồi. Nó thật là cẩn thận. “La Phong tiếp tục đi tới. Hắn đã đi theo một đường thẳng gần ngàn vạn km trong Băng Ngục, nhưng không phát hiện ra bất kỳ cường giả nào bị giam giữ ngoài Phệ Hồn Thú.
- Hả?
La Phong sáng mắt lên, nhìn một núi băng xa xa. Trên đỉnh Băng Sơn, đang đứng một bóng người.
Khoảng cách giữa hai người cỡ vài chục vạn km, nhưng với thị lực hai người họ, chỉ cần không có vật ngăn trở, đều có thể dễ dàng thấy đối phương.
Thân ảnh đó xoay người, hướng mắt nhìn La Phong!
Hắn có thần thể cao lớn, toàn thân đầy lông, cặp mắt nhìn chằm chằm vào La Phong.
- Là Tạp Đồ Tộc.
La Phong thầm nghĩ.
Tạp Đồ Tộc, tộc quần nhỏ dưới trướng Yêu Tộc Liên Minh. Chiến sĩ Tạp Đồ Tộc nổi tiếng lạnh lùng hung dữ. Khi La Phong xác nhận cường giả trên đỉnh Băng Sơn xa xa là Tạp Đồ Tộc, hắn cũng hiểu e rằng sẽ phải chiến đấu một hồi.
- Rào!
Xa xa, cường giả Tạp Đồ Tộc trong nháy mắt hóa thành một luồng hào quang, chỉ là lưu lại giữa không trung một luồng hào quang sáng chói, rồi bổ thẳng tới La Phong.
La Phong đứng trên mặt tuyết, ngẩng đầu hướng mắt nhìn cường giả Tạp Đồ Tộc đánh tới, lặng lẽ chờ.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần!
Trong mắt cường giả Tạp Đồ Tộc có sát ý và điên cuồng vô tận. Điều này làm La Phong cũng ẩn hiện sát khí: “Cường giả bị giam trong Băng Ngục sao mà ai nấy khi thấy cường giả khác đều động thủ ngay như vậy?”
Oang!
Cường giả Tạp Đồ Tộc thi triển ngay ‘Phong tỏa không gian’. Không gian dao động trong phạm vi chung quanh hoàn toàn bị áp chế, khiến cho song phương đều tạm thời không thể thuấn di.
Điều này làm La Phong thầm cười. Cường giả Tạp Đồ Tộc này hẳn là không biết thuấn di, trên thực tế mình cũng không biết thuấn di, căn bản không cần phải thi triển ‘Phong tỏa không gian’.
- Nhân loại, chết đi!
Cường giả Tạp Đồ Tộc hung dữ truyền âm gào lên:
- Không phải ta chết, thì ngươi chết!
Ầm!
Một luồng khí tức đáng sợ từ cường giả Tạp Đồ Tộc bộc phát mạnh ra. Điều này làm La Phong vốn còn rất tỉnh táo cũng phải chấn động:
- Thiêu đốt Bất Hủ thần thể? Điên rồi. Cường giả Tạp Đồ Tộc cho dù là muốn quyết chiến sinh tử với ta, cũng không đến nỗi khi chưa biết thực lực chính thức của ta mà đã thiêu đốt thần thể ngay? Một lần thiêu đốt thần thể hao tổn rất nhiều, mà cần rất lâu mới có thể khôi phục.
- Veo.
Hai cánh La Phong rung lên, nhanh chóng tránh xa công kích cận thân của Tạp Đồ Tộc.
- Cường giả Tạp Đồ Tộc, ta và ngươi lúc trước căn bản không biết nhau. Ngươi thậm chí đến cả thực lực ta như thế nào cũng không biết, sao mới gặp đã thiêu đốt thần thể? Cho dù muốn giết ta, nếu thực lực ta rất yếu, ngươi không thiêu đốt thần thể lãng phí à?
La Phong truyền âm hỏi.
Rào!
Đao quang huyết sắc xé rách không gian, nhưng La Phong vẫn tránh ra xa.
Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo!
La Phong bằng vào Thí Ngô Vũ Dực, né tránh tất cả. Cường giả Tạp Đồ Tộc theo La Phong phán đoán cũng có trình độ phong Vương đỉnh cao. Một khi thiêu đốt thần lực, La Phong tạm thời thật sự không có cách nào liều mạng với hắn, nên cứ né tránh, để thần thể đối phương tiêu hao nhiều một chút.
- Ta thiêu đốt thần lực mà không nhanh bằng ngươi né tránh?
Cường giả Tạp Đồ Tộc có vẻ hơi điên cuồng.
- Nhân loại, nếu thực lực ngươi mạnh, phải chính diện một trận với ta! Cho dù ta chết cũng phải chết trong chiến đấu chính diện.
- Cường giả Tạp Đồ Tộc, ngươi nghĩ rằng ta ngu à?
La Phong lần lượt dễ dàng né tránh.
Mặc cho cường giả Tạp Đồ Tộc thiêu đốt thần lực bưu hãn như thế nào, nhưng hắn thuần túy chỉ có lực mà không sử dụng được. Chẳng chạm được chéo áo của La Phong. Nếu cường giả Tạp Đồ Tộc biết thanh danh ' Đao Hà Vương’, e rằng sẽ không làm việc ngu như vậy. Nhưng trong rất nhiều cường giả bị giam giữ trong Băng Ngục lại chẳng có bao nhiêu người biết Đao Hà Vương.
- Ha ha...
Cường giả Tạp Đồ Tộc đột nhiên ngẩng đầu cười ha hả, tiếng cười như sóng xung kích lan ra bốn phương tám hướng.
Hắn đứng giữa không trung, cũng không truy theo La Phong nữa, cứ như vậy cười lớn.
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha...
Cường giả Tạp Đồ Tộc cười rất điên cuồng. Mặc dù hắn trạm đứng giữa không trung cuồng tiếu, không đuổi theo giết La Phong, nhưng cái làm La Phong khiếp sợ là cường giả Tạp Đồ Tộc vẫn tiếp tục thiêu đốt thần thể, không hề dừng lại chút nào.
- Cường giả Tạp Đồ Tộc.
La Phong mở lời.
- Ha ha ha ha... Đây là số mạng, đây là số mạng.
Cường giả Tạp Đồ Tộc ngẩng đầu cười to.
- Ta một đường trưởng thành, lúc còn nhỏ đã là một thiên tài. Khi trưởng thành cho đến lúc phong Vương, cũng chỉ vì quá mạo hiểm mà bị hãm vào Băng Ngục! Một khi hãm vào Băng Ngục, vĩnh viễn không có ngày ra ngoài. Kỷ nguyên vô tận trong Băng Ngục, những năm tháng đằng đẵng, tộc ta e đã sớm quên ta rồi. Thân nhân của ta sớm đã chết, bằng hữu của ta cũng còn mấy người còn sống đâu.
- Không ra được.
- Những năm tháng vô ích, còn phải chiến đấu với đám gia hỏa các ngươi, chiến đấu tranh đoạt một đường sinh cơ. Ha ha, vô số kỷ nguyên chưa từng có một lúc nào dám buông lỏng. Ta chịu không nổi nữa. Lão Mù, Phệ Hồn... Các ngươi cả đám giãy dụa đi. Ta không chơi với các ngươi nữa, ta đi trước một bước đây.
Tiếng nói của cường giả Tạp Đồ Tộc không ngừng lan ra bốn phương tám hướng.
Cường giả Tạp Đồ Tộc nhìn về phía La Phong đang khiếp sợ:
- Nhân loại, ta vốn định sẽ ngã xuống trong điên cuồng. Ngã xuống trong chiến đấu, không ngờ không có cơ hội này nữa.
- Cứ như vậy bỏ qua à?
La Phong hỏi.
- Không bỏ qua thì làm gì được? Nhân loại... Lâm vào Băng Ngục, là sự hành hạ lớn nhất.
Cường giả Tạp Đồ Tộc lắc đầu.
- Trừ phi trong tộc quần ngươi có siêu tồn tại, lại vô cùng trọng thị ngươi, tự mình đi tới đây đem ngươi đi. Nếu không có thể nói không có hy vọng ra ngoài đâu. Tộc ta... Ha ha e rằng sớm đã quên ta rồi.
- Đi thôi, đi thôi.
- Giải thoát rồi.
Cường giả Tạp Đồ Tộc tự bạo thần thể, nhất thời như sinh ra một mặt trời. Năng lượng vô tận lan ra bốn phương tám hướng. Tạp Đồ Tộc tự bạo cũng không bận tâm tới nhân loại bên cạnh. Tim hắn đã chết. Về phần nhân loại có chết theo hắn không, hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Đã chết đã hết. Mình chết rồi e rằng cũng giải thoát luôn cho nhân loại đó.
Sâu trong Băng Sơn.
Phệ Hồn Thú đang ẩn náu, nghe tiếng nói quán thâu thần lực thiêu đốt truyền khắp cả Băng Ngục, trong con ngươi hung dữ của nó cũng hơi giật mình, lóe lên vẻ đau thương.
- Lão bằng hữu, ngươi cứ như vậy bỏ qua sao?
- Muốn chết, tại sao không chết trên tay ta, như vậy ta cũng có thêm chút hi vọng có thể ra ngoài.
Phệ Hồn Thú cất tiếng khàn khàn vang vọng trong hang động.
Sâu trên một ngàn kiếm dưới tuyết, một hang động, một thân ảnh uốn lượn, nhưng có đầu cùng loại với nhân loại, hắn nhắm mắt, nhẹ giọng thở dài:
- Hắn đã được giải thoát rồi.
Cung điện sâu trong hải dương đóng băng lấp lánh rực rỡ.
- Lại một tên ngu ngốc bỏ qua. Được, được, được. Càng nhiều người bỏ qua, chết càng nhiều, ta càng có thể ra ngoài. Chết cả đi, một đám ngu ngốc.
Trong cả Băng Ngục, những siêu cường giả bị giam giữ năm tháng đằng đẵng, khi vừa biết cường giả Tạp Đồ Tộc đã chết, lại có phản ứng khác nhau, hoặc là chia sẻ đau thương, hoặc cười chế diễu, hoặc lạnh lùng... Nhưng không có ai khiếp sợ. Vì loại người muốn chết này đã từng phát sinh khá người lần.
Giữa không trung khí lưu hỗn loạn, La Phong đang khép hai cánh lại, rồi từ từ trải hai cánh ra.
Lơ lửng giữa không trung, La Phong nhìn nhẫn Thế Giới, binh khí, áo giáp trôi nổi trước mặt. Đây là di vật do cường giả Tạp Đồ Tộc lưu lại.
“Tự sát?”
“Có thể tu luyện thành phong Vương, ai mà không có nghị lực siêu cường? Ai mà không có tín niệm kiên định? Lại bị buộc tới mức tự sát. “La Phong lẩm bẩm nói. Bên tai hắn vang vọng tiếng cường giả Tạp Đồ Tộc lúc trước. Theo như lời hắn, La Phong cũng hơi hiểu vì sao cường giả Tạp Đồ Tộc lại muốn chết.
“Tạp Đồ Tộc, một ngoại tộc nhỏ yếu. Cho dù là cường giả yêu tộc tới đây, đều không thể liên lạc với tộc quần, chứ đừng nói Tạp Đồ Tộc chỉ là một tộc quần phụ thuộc của yêu tộc “La Phong nhẹ giọng nói: “Họ không có Vũ Trụ Giả Định, không thể liên lạc, chỉ có thể ở đây chịu đựng cô độc vô tận.”
“Chiến đấu, là chủ đề trong Băng Ngục.”
“Năm tháng vô hạn mà luôn cô độc, luôn phải ở lại Băng Ngục, không thể liên lạc với tộc quần, luôn chiến đấu, luôn chjến đấu. Một năm, trăm năm, vạn năm. Vô tận kỷ nguyên, rốt cục họ tan vỡ. “La Phong thầm than. Đây là uy lực và sự cô độc của thời gian. Trước mặt thời gian, cho dù Bất Hủ cấp phong Vương, nếu luôn cô độc, cũng sẽ có một ngày tan vỡ.
“Rốt cuộc chuyện gì thế?”
La Phong đích xác bị việc cường giả Tạp Đồ Tộc tự sát làm chấn động. Hắn rốt cuộc không còn kiên nhẫn hành tẩu từ từ, mà hóa thành một luồng hào quang, phi hành trên trên không với tốc độ cực hạn.
Veo!
Lưu quang xé rách không gian.
Phi hành giữa không trung, La Phong càng nghĩ lại càng chấn động: “Lúc trước ta nhận Sinh Tử Truyền Thừa mà vẫn có thể kháng cự, mặc dù chỉ trên sáu ngàn nhiều, nhưng mỗi một giây đều dài hơn một năm. Nhưng đó là vì ta còn có chấp niệm! Nếu ta cũng giống như cường giả Tạp Đồ Tộc, biết thân nhân đã chết, ta còn có thể kiên trì tỷ tỷ năm trong Băng Ngục sao?”
La Phong lặng lẽ khảo vấn bản tâm.
Mình sẽ kiên trì sao?
“Sẽ!”
“Nhất định sẽ! “La Phong lặng lẽ gật đầu.
Mình nhất định sẽ ra ngoài, nghĩ biện pháp nghịch chuyển Thời Không cứu sống thân nhân.
Nếu không làm sống được thân nhân, cũng phải giết chết Tôn Giả Đâu Khấu xanh báo thù. Vì Tôn Giả Đâu Khấu xanh đoạt mất thời gian của mình được sống với thân nhân.
“Thực lực của Tôn Giả Đâu Khấu xanh rất mạnh, có thể đem rất nhiều cường giả giam giữ, cho đó là một trò chơi. “La Phong thầm nói: “E rằng số cường giả bị giam giữ ở đây nếu có ai trở thành Vũ Trụ Tôn Giả, thì Tôn Giả Đâu Khấu xanh e rằng sẽ lập tức trảm thảo trừ căn ngay.”
La Phong một mạch bay mãi, phía dưới vẫn là Băng Sơn vô tận. Rốt cục La Phong cũng thấy được tấm bia bằng băng khổng lồ trong suốt.
Bia băng sừng sững nguy nga, trên đó có khắc văn tự yêu tộc.
“Chẳng trách... “La Phong nhìn văn tự, thì thào nói: “Tôn Giả Đâu Khấu xanh ghê thật!”