Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi thân phận bị bại lộ thì gần như cả ngày Đường Vũ đều ở tại trong phòng, bởi vì thân phận của cậu đặc biệt nên thượng tá Simon còn đặc biệt thu dọn cái phòng lớn hơn cho cậu ở, các phương diện an toàn bày ra cũng bay lên mấy cấp bậc.
Mà Ares lại chính thức ở lại chiến khu số , theo sự chỉ huy điều khiển của thượng tá Simon tạm thời bố trí Ares làm đội trưởng đội bảo vệ Trà Trà, các chiến sĩ thú nhân trực thuộc do Ares mang tới đều điều tới trong đội bảo vệ.
Carl vẫn đang trực thuộc đội tiên phong hùng tộc, chủ yếu phụ trách công phòng (tấn công + phòng thủ) tuyến đầu, đây cũng là bố trí tác chiến khá thông thường của hùng tộc, thành viên trong đội ngũ này có khu ở của chính mình, không thể tùy ý tán loạn, mỗi ngày Carl chỉ có thể trơ mắt nhìn con hổ mặt than ngông nghênh đi theo bên người Đường Vũ, còn anh muốn gặp Đường Vũ một lần còn phải trình xin! (xin phép cấp trên)
Miễn cưỡng vác trọng trách, Carl trút hết buồn bực trong lòng ra, vừa nhớ lại cảnh tượng tốt đẹp ngày đó, còn kém chảy nước miếng ra.
Phi Âu cười dâm đãng, chậm rãi tới gần Carl, thể trạng người bọn họ xấp xỉ nhau, bình thường đều là cùng một tổ huấn luyện, “Ai, người anh em, không ngờ những lời cậu nói trước đây đều là sự thật, thật không ngờ cậu còn có thể hấp dẫn Trà Trà! Có thể giới thiệu tôi làm quen giống cái nhà cậu được không?”.
Vốn Carl không muốn phản ứng Phi Âu nhưng nghe được bốn chữ to “giống cái nhà cậu” thì Carl ưỡn ngực, ra sức vỗ vỗ ngực, “Không thành vấn đề, tiểu Vũ nhà tôi đặc biệt dễ ở chung!”.
Những người khác nghe vậy đều vây quanh lại đây, vốn lang tộc còn có chút chán ghét hùng tộc thô lỗ, gần đây thú nhân hồ tộc cư xử với hùng tộc, nhất là đội tiên phong gấu ngựa của Carl thì tốt hơn rất nhiều. Giờ nghe được Carl muốn giới thiệu Phi Âu làm quen với Trà Trà thì cũng nhịn không được sáp tới nói chen vào, “Người anh em Carl, cũng giới thiệu chúng tôi làm quen Trà Trà được không?”.
“Đúng vậy, trà đạo của Trà trà thật sự rất thần kỳ, Carl, cậu uống qua nước ma thực kia thấy nó có vị gì?”. Một giống đực thú nhân hồ tộc dáng người hơi nhỏ gầy, cũng không cao bao nhiêu so với một ít giống cái khỏe mạnh nói, trong lời nói tràn đầy tò mò với trà đạo, “Giống cái của tôi chính là ma thực sư sơ cấp chính thức, em ấy luôn luôn nhắc tới trà đạo của Trà Trà đại nhân, mỗi một chỗ chi tiết của đoạn video kia đều sắp thuộc lòng luôn, nếu em ấy biết tôi ở đây tiếp xúc gần gũi với Trà Trà đại nhân thì khẳng định sẽ thật vui”.
“Còn có món ngon ma thực! Trước khi tôi đi mẹ tôi cho tôi mang theo nhiều trứng ma thực chế biến dựa theo cách Trà Trà đại nhân công bố, còn có canh ma thực chim Lolo ăn rất ngon! Không biết chỗ Trà Trà đại nhân còn có món ngon ma thực khác không! Carl, cậu là bầu bạn của Trà Trà đại nhân, khẳng định mỗi ngày đều có thể được ăn rất nhiều món ngon phải không?”. Thú nhân hơi mập kia vừa nói vừa chùi khóe miệng, vẻ mặt chờ mong nhìn Carl.
Carl gãi gãi đầu, “Cũng không có bao nhiêu, trở về tôi mang giống cái của tôi tới đây cho các người làm quen”.
Huấn luyện sau đó thì độ chuyên tâm của mọi người lập tức cao lên rất nhiều, giống như là dư thừa sức lực, Carl quá hưng phấn, khi đầu nguội lại thì thật ra hơi không xác định, dù sao thân phận Đường Vũ đặc biệt, không biết có bằng lòng tới chỗ thú nhân tràn đầy mùi mồ hôi khó ngửi hay không.
Đường Vũ nghỉ ngơi rất nhiều ngày thì thân thể cuối cùng khôi phục bình thường, mấy thú nhân cũng không có lại làm càn, chỉ là hơi tiếc mới gặp lại Carl, cư nhiên nhiều ngày như vậy cũng không gặp mặt được mấy lần. Từ chỗ Courson nghe được hôm nay Carl không có nhiệm vụ, chỉ ở sân huấn luyện rèn luyện.
Sáng sớm Đường Vũ liền thức dậy bắt đầu chuẩn bị các loại món ngon, Chính sơn tiểu chủng pha hồng trà phối hợp sữa và chút đường. Bánh ngọt mạt trà, phía trên có lớp bơ màu xanh biếc vị mạt trà, là cậu để Ares giúp đánh ra, làm con hổ thèm thuồng tới nuốt nước miếng.
Đường Vũ thấy thế dùng muỗng chấm một chút bơ đưa tới trong miệng Ares, cười, “Ăn ngon không?”.
Con hổ gật gật đầu, có chứa mùi ma thực thơm ngát, vị ngọt ngào cũng không rất ngấy, hơn nữa tuy rằng năng lượng ma thực không phải đậm nhưng cực tinh thuần, Ares cảm thấy giống cái của mình rất giỏi giang, còn lợi hại hơn so với mẹ của anh, cha anh nói nhìn thấy giống cái lợi hại phải mặt dày nhanh chóng cướp lấy, quả nhiên đúng.
Ở trong vũ trụ rất khó có tôm tươi nên Đường Vũ chỉ có thể bỏ qua tôm lá trà, ngược lại làm trà Phổ Nhĩ hầm xương, cơm gà vị trà, thịt kho tàu trà hoa nhài, tàu hủ rán Bích Loa Xuân, bào ngư Bích Lạc, trà thịt bò nướng, hồng trà vịt hun khói…….
Tràn đầy một bàn lớn tất cả đều là là món ngon có liên quan tới lá trà, Đường Vũ định chiêu đãi Carl một chút, lâu như vậy không gặp Courson và Ares, tuy rằng tay nghề của cậu thật bình thường nhưng quan trọng là dùng lá trà linh hoạt đã đạt mức thần kì, cùng năng lượng tinh thuần trong đó thì vốn các thú nhân sẽ không kén ăn món ngon gì hoàn toàn có thể xem nhẹ ít chỗ thất bại trong đó.
Sau khi công hội ma thực sư công bố cách làm mấy món ngon ma thực ra thì Đường Vũ cũng lên mạng xem qua phản ứng của mọi người, ngoại trừ mấy món mấy món ngon ma thực cậu công bố ra thì không ai có thể học biết làm ra món mới. Này chủ yếu là bởi vì sai lầm đã tồn tại phổ biến trong mọi người.
Người bình thường cho rằng lấy ma thực nấu ăn chỉ là lấy mùi ma thực và năng lượng là được cho nên phối hợp đổi mới lung tung, căn bản không có để ý tới “tính chất của trà”, cũng chính là đặc điểm thuộc tính của mỗi một bản thân ma thực ở thế giới thú nhân, hơn nữa bọn họ không có công nghệ chế biến trà, không có chế biến lá trà để có thể làm món ngon, quả thật ít lại càng ít.
Ví dụ thú nhân thế giới có ba loại trà xanh: thúy bách, hoa nhài và tước thiệt, mùi nhẹ, có thể dùng cách pha trà được nước trà, dùng phối hợp chế biến một ít thức ăn khẩu vị nhẹ như tôm nướng, cá hấp, nếu dùng để phối hợp thịt dê, thịt chó linh tinh là món ăn tính ôn (ấm)thì chỉ trung hòa lẫn nhau thậm chí năng lượng hỗn loạn, vị thì không cần nói, ăn rồi còn có thể ảnh hưởng tới thân thể của thú nhân.
Còn có Thiết Quan Âm ở đây được gọi là Khê Nguyệt Lộ, nước trà vị nồng đậm, tính chất trà nhẹ, khẩu vị nặng, có chút cảm giác ngọt đắng, thích hợp pha nước trà làm sủi cảo. Đáng tiếc làm sủi cảo rất tốn thời gian, bọn Carl lại đều là bao tử lủng, gói bao nhiêu cũng không đủ mấy tên này ăn.
Mặt khác thế giới thú nhân trà Phổ Nhĩ bị gọi là Chỉ Du Nhạc, tốt nhất là trải qua công nghệ lên men, biến thành trà chín, sau đó pha trà, dùng để làm nước sốt cho món hầm, nướng là tốt nhất. Nước trà Phổ Nhĩ màu đỏ, vị đậm đà, bền, không dễ dàng bị vị nước sốt đậm đặc át mất.
Vì bữa tiệc lớn ma thực này mà Đường Vũ chính là trổ hết bản lĩnh, lấy ra nhiều lá trà trân quý của mình, có chút đều là ma thực chưa xuất hiện ở thế giới thú nhân, dù sao làm thành đồ ăn cũng rất khó bị phát hiện.
Rộng rãi lấy ra đống ma thực Đơn Tung, sau khi pha trà thì lại dùng dầu chiên một chút, làm nó trở nên giòn rộm, Đường Vũ trực tiếp làm một đống Đơn Tung chiên, bên trong phối hợp ruột già heo nặng mùi mà các thú nhân thích nhất, đồng thời để loại đồ ăn vào trong miệng, ma thực Đơn Tung sau khi chiên thì xốp giòn, trực tiếp ăn xong toàn bộ không thấy đắng mà chỉ còn lại có mùi ma thực thơm ngát và vị ruột heo ngon lành.
Đường Vũ vừa ảo tưởng bộ dáng của con gấu khi ăn ruột heo mà anh ta thích nhất vừa lấy Bích Loa Xuân nấu canh, làm xong món ăn cuối cùng này thì cậu rốt cục có thể thở phào.
“Ares, chúng ta đi gọi Carl và Courson tới đây ăn cơm đi”. Đường Vũ thay quần áo sạch, nhẹ nhàng mát mẻ, gọi con hổ đang ăn vụng đi ra ngoài, thuận tiện gói chén trà Phổ Nhỉ và bánh ngọt mạt trà vừa mới làm tốt, chuẩn bị để cho Carl dùng lót dạ.
Sân huấn luyện của Carl gần phòng Đường Vũ, thông qua trạm kiểm soát chồng chất là có thể tới, Đường Vũ có thể đi qua nhưng người bình thường không có quyền hạn tới đây.
Còn chưa đi tới sân huấn luyện thì Đường Vũ chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng nổi giận của Courson, còn hơn huấn luyện quân sự trên địa cầu, các thú nhân chính là huấn luyện nghiêm khắc rất nhiều, cơ hồ mỗi một lần đều tới cực hạn của thú nhân, từng chút kích phát tiềm lực của các thú nhân ra.
Trừ bỏ huấn luyện thể năng cơ bản nhất thì bên cạnh sân huấn luyện còn có huấn luyện cơ giáp, Courson đang ở sân huấn luyện cơ giáp rèn luyện tân binh.
Có rất ít giống cái sẽ tới chỗ này, chủ yếu là sợ tồn tại của nhóm giống cái làm cho thú nhân đang huấn luyện phân tâm. Nhưng Đường Vũ thì khác, cậu có được quyền hạn chỉ dưới thượng tá Simon và Courson, hơn nữa cậu xuất hiện sẽ chỉ làm thú nhân đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này hoàn toàn sôi trào, thượng tá Simon cho cậu nhiều quyền lực như vậy chính là hy vọng có thể cổ vũ cậu trạch nam có thể đi lại nhiều lên, khích lệ chiến sĩ thú nhân chiến khu số một chút, vì mọi người mang đến hy vọng phúc lợi vượt mức.
Khi Đường Vũ mang theo món ngon ma thực đi vào sân huấn luyện thì rất không may tạo ra bi kịch liên tiếp. Lúc này phần lớn thú nhân trong sân huấn luyện là từ nơi khác điều động tới, hầu như chưa từng gặp qua Đường Vũ, chỉ có ít số đỏ ngày đó vừa vặn được gặp mà thôi. Phần lớn mọi người là nhìn Đường Vũ trên video để vượt qua cuộc sống nhập ngũ nhàm chán, sau khi đi tới nơi này mới biết Đường Vũ ở đây, mỗi ngày tâm tâm niệm niệm chính là có thể gặp Đường Vũ lần, không ngờ đối phương đột nhiên xuất hiện, đám thú nhân kinh ngạc tới không kịp phản ứng.
Thú nhân đang vác vật nặng không cẩn thận buông tay làm cho thú nhân đối diện đột nhiên bị nâng lên cao, thú nhân đang luyện tập sự mềm dẻo thì tự cuốn chính mình thành bánh quai chèo. Thảm nhất chính là thú nhân diễn tập thực chiến, trực tiếp bị đâm loạn xạ.
Đường Vũ nhìn thấy thảm kịch máu tươi khắp nơi như quân bài domino thì quả thực không đành lòng nhìn thẳng, không thể không khâm phục tố chất thân thể cường hãn của thú nhân, một phen đao laser cắm ở trong thân thể đều còn có thể ngây ngô cười hi hi ha ha.
Đột nhiên có loại cảm giác chính mình là giọt nước rơi vào trong chảo nóng, Đường Vũ nhịn không được khóe miệng co rút, các chiến sĩ thú nhân đơn thuần phản ứng quá mức trực tiếp làm cậu có chút hold không được.
“Xin hỏi Carl có ở đây không?”. Đường Vũ cố gắng xem nhẹ tầm mắt chứa nhiều tò mò nhìn trên sân huấn luyện, lễ phép hỏi thú nhân canh cửa, lang tộc thú nhân này là thuộc hạ của Courson, đã sớm gặp qua Đường Vũ rất nhiều lần, phản ứng lễ phép thật bình thường.
Lang tộc thú nhân gật gật đầu, lấy ra máy liên lạc chuẩn bị gọi Carl ra, kết quả tên ngốc này trực tiếp lao tới, vẻ mặt hưng phấn nói, “Không cần kêu, tôi đi ra rồi! Tiểu Vũ! Em sao lại tới tìm anh vậy!”.
Đường Vũ vẫy tay, gọi Carl đi tới phòng nghỉ bên cạnh sân huấn luyện, lấy ra bánh ngọt trà và nước trà Phổ Nhỉ nóng hầm hập, “Đói bụng chưa? Ăn trước chút lót dạ đi, chờ anh chấm dứt huấn luyện hôm nay thì tới chỗ em ăn cơm”.
Khoảnh khắc lấy món ngon ma thực ra thì tiếng nuốt nước miếng của Phi Âu và các thú nhân trộm tới nhìn lén khiến cho Đường Vũ không có cách nào không nhìn, ngẩng đầu mỉm cười gật đầu chào hỏi với nhóm binh sĩ thú nhân ngoài cửa phòng nghỉ, tươi cười chuyên nghiệp làm đám thú nhân tới xem bát quái ngu người luôn, một đám theo bản năng vuốt đầu, đùn đẩy muốn đá tên ra làm kẻ chịu chết.
Kết quả Phi Âu là đồng tộc có quan hệ tốt nhất với Carl bị người chân đạp bay ra.
sủi cảo
bánh quai chèo