Bộ dạng con gấu ngựa Phi Âu này khờ khờ, thoạt nhìn tựa hồ rất tối dạ dễ bắt nạt, nhìn kỹ cặp mắt xoay tròn kia của gã thì biết tên này cũng có tất cả đặc tính mà hùng tộc sở hữu, kẻ trộm trong kẻ trộm.
Tên ngốc này bị đá ra thì nháy mắt lập tức ưỡn người nghiêm mặt hướng Đường Vũ gọi, “Hi, chị dâu!”.
Đường Vũ nghe vậy thì thiếu chút nữa ném chén nước trà bay ra, xưng hô đáng sợ này là lần đầu tiên cậu nghe được, giữa các thú nhân rất ít xưng hô như vậy, phần lớn gọi thẳng tên, bình thường dùng xưng hô này là người em trai cực tôn kính bầu bạn của giống đực anh trai mình thì mới có thể kêu như vậy.
Cần cố gắng mới có thể đè nén khóe miệng co rút, Đường Vũ nghiến răng nghiến lợi cười nói với Phi Âu, “Anh là đồng tộc Phi Âu mà Carl thường xuyên nhắc tới sao?”. Nói là thường xuyên nhắc tới cũng chỉ là tên ngốc Carl này luôn oán giận Phi Âu bắt nạt mình, sau đó thuận tiện chiếm chút đồng tình của cậu, cậu cảm thấy cảm tình của tên ngốc này thật rất tốt.
Gọi Phi Âu tới ngồi xuống, nghĩ nghĩ trước lấy ra phần mang cho Courson đưa cho Phi Âu, Đường Vũ không mang theo nhiều lắm, vốn cũng định bụng chỉ có thể làm bộ như không thấy các thú nhân ngắm trộm ngoài cửa, đáng tiếc trà bánh trên bàn không đủ chia các ánh mắt sáng rực ngoài cửa.
Vẻ mặt Phi Âu kinh hỉ cầm lấy bánh ngọt mạt trà, lớp bơ màu xanh nhạt trên mặt bánh tản ra mùi ma thực mê người, thật cẩn thận vươn đầu lưỡi liếm một ngụm, tên ngốc này lập tức lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, “Ăn rất ngon á!”. Thú nhân đạp Phi Âu vào thấy vậy thì hối hận tới ruột đều đen, không ngờ Trà Trà đại nhân thật sự ở chung tốt như vậy, sau đó một đám liều mạng dùng ánh mắt ám chỉ Phi Âu chừa đồ ăn lại để chia cho bọn họ, tên ngốc này đương nhiên là lựa chọn bơ luôn.
Carl khinh bỉ liếc mắt nhìn Phi Âu, trong ánh mắt lên án của các chiến sĩ thú nhân thì thuần thục nuốt sạch phần bánh ngọt mạt trà của mình, lại uống cạn nước trà hơi đắng để trung hòa vị ngọt của đồ ngọt, Carl vỗ vỗ bụng ợ lớn cái, dựa vào bên người Đường Vũ cọ cọ, “Còn đói......”.
Đường Vũ dịu dàng xoa bụng Carl, cười trả lời, “Huấn luyện của anh chấm dứt chưa? Đồ ngon đều làm xong hết rồi, sẽ chờ anh và Courson chấm dứt huấn luyện trở về ăn”.
Thú nhân bên cạnh vây xem tỏ vẻ con tiện hùng này tuyệt đối là kẻ thiếu đánh nhất mà bọn họ gặp hơn năm qua, hưởng thụ món ngon do Trà Trà đại nhân đích thân làm và vuốt ve mà còn không thỏa mãn!
Huấn luyện quan trọng hơn, Carl ăn xong đồ ăn vặt đồ ngọt, không cam lòng không muốn đứng dậy quay về sân huấn luyện, tên Phi Âu kia cư nhiên vẫn còn duy trì tư thế thành kính tay nâng bánh ngọt mạt trà, Carl trực tiếp nắm cổ áo Phi Âu lôi ra ngoài. Mới vừa ra khỏi cửa thì miếng bánh ngọt mạt trà be bé kia đã bị thú nhân nhanh tay lẹ mắt cướp đi.
Thú nhân khác cũng không ngốc, không để ý bánh ngọt dễ bị bóp nát, không khách khí nhào qua tranh. Chờ Phi Âu lấy lại tinh thần thì trong tay đã trống không, mà các thú nhân khác làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra đi tới sân huấn luyện, thường thường còn liếm liếm khóe miệng, tuy rằng phần lớn chỉ cọ tới chút mẩu vụn hoặc là bơ nhưng cũng đủ bọn họ cảm nhận được dư vị (sau khi ăn).
Đúng rồi! Vừa rồi bọn họ nghe được gì ấy nhể! Trà Trà đại nhân nói món ngon đều làm xong hết rồi! Ăn ngon! Làm xong! Mấy thú nhân lang tộc trao đổi ánh mắt, cười ha ha đá văng Phi Âu đang chịu đả kích lớn, vây quanh Carl…….
Chờ khi Courson nghe được tin Đường Vũ tới mà chạy tới thì chỉ còn thừa lại một chút nước trà, lão sói luôn luôn chín chắn chững chạc cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt thất vọng, hơn nữa mang tới còn đều là đồ ngọt anh không thích ăn lắm.
Tuy rằng là bộ dáng hình người nhưng trong nháy mắt Đường Vũ giống như nhìn thấy cái lỗ tai sói của anh cụp xuống và cái đuôi buồn bã ỉu xìu, nhịn không được đau lòng một chút, tính cách Courson chững chạc tự biết kiềm chế, không cần quan tâm nhiều, cậu gần như lơ là Courson rồi, “Thật xin lỗi, em vốn định tạt qua bên Carl rồi đi tìm anh, em làm cho anh canh xương mà anh thích ăn nhất!”.
Con hổ mặt than bên cạnh chậm rì rì ăn phần của mình, ai cũng không cho đụng tới, anh không kén ăn, giống cái nhà mình làm gì anh đều thích.
Kế hoạch cơm trưa của người bị phá vỡ, đám thú nhân không mời mà tới cầm chén cơm của thú nhân ngồi xổm gần phòng của Đường Vũ, chen chúc đầy đường đi, lục tục còn có thú nhân chạy tới bên này.
Đường Vũ thấy thế thì trợn tròn mắt, vốn muốn làm như nhìn không thấy nhưng không biết là ai đồn cậu thích bộ dáng hình thú, một đám cư nhiên thú hóa, hùng tộc, hồ tộc tiện tay đang cầm bát cơm, lang tộc hổ tộc, các chủng loại thú tộc miệng ngậm chén cơm, cũng không tranh cãi ầm ĩ, liền ngoan ngoãn ngồi chồm hổm chờ ở đường đi, đôi mắt chờ mong nhìn chỗ phòng Đường Vũ.
Courson, Carl và Ares đối chuyện này không phản ứng, nhất là Carl, hừ, chiêu này anh thường xuyên dùng, muốn ăn đồ ăn của anh ư, không có cửa đâu! Thằng nhãi thú bảo vệ đồ ăn, thú nhân này cảm thấy một bàn đồ ăn này còn chưa đủ ăn mà!
Đường Vũ ăn mấy miếng thì cảm thấy no rồi, ló đầu ra bên ngoài dò xét, bộ dáng con động vật lông xù ngậm chén cơm làm trái tim bé nhỏ của cậu manh (moe – đáng iu – kute) tới đập thình thịch.
Cuối cùng điều này giúp chiến sĩ thú nhân giành toàn thắng, rốt cục Đường Vũ ra ngoài hứa hẹn vì mọi người làm một chút bữa tiệc ma thực! Xem như khao các thú nhân chiến khu số bảo vệ quê hương!
Đường Vũ vừa ra quyết định thì trên dưới chiến khu số reo hò, liền ngay cả nhóm cấp trên gần chiến khu nghe được tin này đều tìm cớ chạy tới ăn ké. Đường Vũ phát huy đầy đủ nguyên lý cơm tập thể ra, mang theo đầu bếp quân đội liên quan chuẩn bị khá nhiều đồ ăn ma thực.
Ngay khi các chiến sĩ thú nhân vô cùng hưởng thụ món ngon ma thực thì Courson dẫn đầu đám chiến sĩ thú nhân lặng yên lái chiến hạm phi hành (tàu bay) đi tinh cầu trùng tộc ngài tụ tập trước.
“Nè, tôi lấy từ phòng bếp đó, tới ăn đi!”. Chiến hạm phi hành chạy được lúc, Phi Âu cũng tham gia lần hành động này cười ha ha cầm ra đống đồ ăn lớn, khoảnh khắc mở gói to kia ra, mùi ma thực nồng đậm khiến mấy thú nhân vì làm nhiệm vụ mà chưa kịp ăn đều giơ ngón tay cái lên.
“Thời gian xuất phát của nhiệm vụ này đúng lúc trùng hợp với bữa tiệc ma thực của Trà Trà đại nhân, tôi còn đang bực bội đây, bây giờ thì thỏa mãn rồi, Phi Âu, cậu giỏi lắm!”. Thú nhân phụ trách điều khiển chiến hạm vừa gặm xương heo vừa nói.
Courson thấy tình hình hết thảy bình thường, dự tính năm ngày tới nội địa trùng tộc ngài thì rời khỏi phòng điều khiển của hạm trưởng, đoán chừng con gấu kia còn đang bực bội, vừa mới gặp lại Đường Vũ mấy ngày lại bị cử đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng đây là tướng quân Hardman trực tiếp hạ lệnh, anh cũng không có biện pháp, chỉ chỉ hy vọng chiến tranh sớm chấm dứt một chút.
Mở cửa phòng hạm trưởng ra, không khí vui sướng nhàn nhã kia là sao?! Chẳng lẽ là cách anh mở ra không đúng? Courson ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên đóng cửa phòng hạm trưởng, tức giận nói, “Sao em lại tới đây?!”.
Đường Vũ túm trùng vương mập ú, hơi chột dạ nói, “Trùng vương ve xanh giúp em thám thính các anh muốn sử dụng chiến hạm rời đi, sau đó em trốn lên đây trước”.
“Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm! Chính anh đều không có % nắm chắc có thể toàn thân trở ra! Anh lập tức phái chiến sĩ cơ giáp phi hành đưa em quay về chiến hạm tiếp tế!”. Courson nén xuống sự vui sướng khi mình nhìn thấy Đường Vũ mà giải quyết việc chung.
“Chính là bởi vì các anh nguy hiểm nên em mới phải đi theo chứ! Em lo lắng cho các anh! Cũng không muốn lại mình an toàn tránh ở phía sau, trơ mắt nhìn các anh đi mạo hiểm chịu chết!”. Cậu tốt xấu cũng là nam nhân, mặc dù vai diễn ở thế giới này có chút mịa nó, nhưng Đường Vũ cũng không thể chấp nhận chính mình đứng ở phía sau giống như phụ nữ chờ đợi và lo lắng, “Muốn chết thì cùng chết!”.
“Thân phận của em rất quan trọng, không có em rất nhiều ma thực…….”. Courson còn đang cố gắng thuyết phục Đường Vũ quay về chiến khu số .
“Ma thực mịa nó! Nếu các anh đều chết thì em làm chuyện này còn có ý nghĩa gì?”. Đường Vũ còn cần thiết dùng nó cố ý để cải tạo thế giới này thành thế giới lý tưởng trong mắt sao? Về sau lúc một mình uống trà thì chỉ sợ sẽ càng thêm đau đớn!
Từ trong đầu nhiều thêm cái Thái Cực bát quái đồ, Đường Vũ liền phát hiện trước đó mình xúc động không thể khống chế suy nghĩ ít đi nhiều, giống như là thoát khỏi cảm giác khống chế nào đó. Tâm tư từng một lòng một dạ muốn đem các loại lá trà và các thứ liên quan sốt ruột phổ biến ra ngoài nhạt đi rất nhiều làm cho cậu có thể tuần tự tiến hành từ từ, con thú nhân dần dần thay thế địa vị của lá trà trong lòng cậu!
Courson nghe được lời nói của Đường Vũ thì sững sờ tại chỗ, anh chịu phương thức tẩy não siêu lợi hại của gia tộc nên rất ít khi tự hỏi, cư nhiên theo góc độ như vậy lo lắng tình cảnh của Đường Vũ.
Carl và Ares không nghĩ nhiều như Courson, bọn họ cảm thấy Đường Vũ có thể tới thì thật vui vẻ, có nguy hiểm thì bọn họ sẽ dùng chính mạng sống của mình bảo vệ giống cái của bọn họ, thấy lần đầu Courson và Đường Vũ xảy ra tranh cãi thì bọn họ không biết làm sao bây giờ, hai người nhìn nhau, đi tới bên cạnh Courson.
Carl gãi đầu, “Anh trai Courson à, tiểu Vũ không phải loại người trốn ở sau lưng hưởng thụ an toàn, tôi cảm thấy chúng ta cùng tiến lên chiến trường như vậy thì rất tốt”. Ares gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Courson cúi đầu nhìn vào mắt Đường Vũ, nói khẽ, “Thật xin lỗi……”.
Đường Vũ lắc đầu, “Anh không cần giải thích, em hiểu được tính nguy hiểm của hành động lần này, chính là bởi vì hiểu được mới phải đi theo, em cũng có năng lực tự bảo vệ mình, điểm này anh có lẽ cũng không biết rõ lắm, chỉ là em hy vọng anh có thể hiểu được một chút, nếu thật sự có nguy hiểm không thể tránh được thì em chỉ hy vọng các anh đừng để em sống sót mình, cái loại đau đớn này em không chịu nổi đâu”.
Couron đi tới ôm chặt lấy Đường Vũ, “Anh sẽ cố gắng sống sót!”.
Carl thấy thế dứt khoát ngay cả Courson cũng ôm lấy, “Còn có anh! Có anh ở đây, anh Courson sẽ không chết đâu!”.
Courson bị Carl ôm thì cảm giác cả người đều nổi da gà, một chưởng đẩy ra tên ngốc này, “Cút! Tôi càng lo lắng cho cậu!”.
Ares bên cạnh nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đề tài mọi người nói thay đổi quá nhanh, đại não anh không am hiểu xử lý ngôn ngữ văn tự có chút không theo kịp, gần đây anh thông qua thú hóa chiếm không ít tiện nghi, ăn ngon ăn tới ghiền, lén lút thú hóa thành con hổ khổng lồ vằn vàng, móng vuốt hổ đầy thịt khoát lên trên người Đường Vũ, quyết đoán kéo Đường Vũ về tới sô pha bên cạnh, để Đường Vũ cầm đồ ăn đút cho mình, anh thoải mái không ngừng thầm thì.
“Đáng ghét” Làm hổ không thể quá đáng như vậy! Dạy học trò thì sẽ đói chết thầy mà!”. Carl cực khó chịu, trực tiếp nhào qua, người nặng như vậy mà đè tới dọa Đường Vũ nhắm thẳng bên cạnh trốn, Ares nâng hổ trảo lên chuẩn bị cho con gấu thích làm hỏng hạnh phúc ở chung của người khác này đòn nghiêm trọng!
Không khí vốn áp lực nháy mắt bị tên ngốc Carl và Ares hòa tan, Courson lắc đầu cười khổ, vừa ngồi nhấm nháp đồ ăn ngon Đường Vũ mang tới vừa nhìn người nhà chân chính của anh cái nhau ầm ĩ, tuy rằng đi tới nội địa nguy hiểm của trùng tộc nhưng anh có một loại cảm giác hạnh phúc.