Q – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG : TRẦM TÚY BẤT TRI QUY LỘ
Editor: Luna Huang
“Hướng nam, Ngũ Âm nữ quan, đi hướng nam…”
Tuy rằng không rõ tại sao phải đi hướng nam, nhưng bởi vì mỗi một lần đều chứng minh quân thượng đúng, nên Nhạc Ngũ Âm vẫn là vững vàng nhớ kỹ những lời này, mang theo Ngọc La nữ quân các nàng đi hướng nam.
Ân, càng chuẩn xác mà nói, là được dẫn, thuộc tính mù đường tràn đầy.
Trong tiểu thế giới này, tựa hồ bạo phong tuyết đều kéo dài suốt năm, đoàn người các nàng đón gió lạnh, đi về phía trước gầm năm canh giờ, kèm theo bóng đêm phủ xuống, nhiệt độ chung quanh cũng càng ngày càng thấp.
Lạnh quá a, Nhạc Ngũ Âm a hai tay, trong gió rét cóng đến lạnh run, lại rất hâm mộ nhìn Ngọc La nữ quân: “Ai ai ai, nữ quân đại nhân ngươi thì tốt rồi, tự cho chân hỏa cháy mạnh có thể sưởi ấm ~”
Đây là thật, tuy rằng tiêu hao đại bộ phận linh lực, nhưng Ngọc La nữ quân vẫn có thể thôi động chân hỏa cháy mạnh, để chung quanh trở nên tương đối ấm áp, trên thực tế nếu như không phải nàng làm như vậy, sợ rằng Nhạc Ngũ Âm cùng đám nữ tu đều đã đông cứng rồi.
“Chúng ta nên sắp đến rồi.” Ngọc La nữ quân nhìn nữ tu chung quanh, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn cánh đồng tuyết mang mang phía trước.
“Đến đâu rồi?” Nhạc Ngũ Âm a bạch khí, tràn ngập mong đợi ngẩng đầu.
Trong khi nàng dõi mắt nhìn ra xa, quả thật có thể mơ hồ trông thấy, cánh đồng tuyết phong tuyết bao phủ ngay phía trước, hình như là xuất hiện đường viền vật kiến trúc không rõ.
“Đó chính là, địa phương quân thượng muốn chúng ta đến?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy một màn này giống như đã từng quen biết, “Cho nên nói, trong tòa kiến trúc kia, rất khả năng có. . . Thư linh?”
“Thư linh thật tồn tại sao?” Ngọc La nữ quân như có điều suy nghĩ quay đầu hỏi.
Không biết giải thích thế nào, Nhạc Ngũ Âm ôm lấy tỳ bà, thẳng thắn trực tiếp dẫn đường, mang theo Ngọc La nữ quân các nàng tiếp tục đi.
Theo cự ly càng ngày càng gần, tòa kiến trúc này cũng biến thành càng ngày càng rõ ràng, sau nửa canh giờ, chờ các nàng đến trước đại môn của kiến trúc, rốt cục hoàn toàn thấy rõ tòa kiến trúc này.
“Đây là. . . Thư các?” Nhạc Ngũ Âm hơi kinh ngạc.
Đúng vậy, thoạt nhìn, dây như là một tòa thư không hoàn toàn không trọn vẹn, giống như là từ trong cung điện nguy nga bị phân ra, trên cửa chính rách nát kết đầy băng tuyết, gió lạnh gào thét mà đến, lại như là bị kết giới nào đó chặn bên ngoài, vô pháp tiến vào nội bộ thư.
Vọng Thư Uyển
“Vào xem.” Ngọc La nữ quân do dự một chút, vẫn là đề cao cảnh giác, thận trọng giơ tay lên đẩy đại môn ra.
Không có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn phát sinh, theo đại môn mở ra, cảnh tượng nội bộ các, rốt cục rõ ràng hiện ra trước mắt đám nữ tu ——
Bất đồng với cảnh tượng sứt mẻ ngoài thư quán, bên trong thư quán này cũng phá hư vài bộ phận, nhưng vẫn là đại thể duy trì hoàn chỉnh, một đoàn quang mang băng tuyết phiêu phù ở trong hư không, đem nội bộ thư quán đều bao phủ trong ánh sáng nhạt màu bạc trắng.
Trong quang mang băng tuyết, đầu tiên ánh vào mi mắt của Nhạc Ngũ Âm các nàng, là giá sách hơi có chút chằng chịt, trên giá sách bày đầy các loại sách cổ, tuy rằng đã trải qua năm tháng rất dài, nhưng vẫn là rất hoàn chỉnh, chỉ là mặt trên rơi bụi mù.
“Tại sao có thư các?” Ngọc La nữ quân quay đầu đánh giá bốn phía, rồi lại nhịn không được khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói, “Không biết vì sao, bổn quân luôn cảm thấy, ở đây giống như đã từng quen biết.”
“Nữ quân ngươi nên chưa từng đến đây đi?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc nhìn nàng.
“Đương nhiên không có.” Ngọc La nữ quân vươn tay, chậm rãi lướt qua trên giá sách, bụi mù tùy ý rơi vào trên bàn tay trắng nõn của nàng, “Nhưng rất kỳ quái, bổn quân chính là cảm thấy, ta từng đến đây, ta thậm chí cảm thấy, nếu như chúng ta chạm vào quyển《 Thiên Tự Văn 》này, là có thể. . .”
Răng rắc!
Lời còn chưa dứt, ngay lúc nàng va chạm vào quyển《 Thiên Tự Văn 》trên giá sách kia, giá sách trước mắt đột nhiên hơi chấn động một chút, bụi mù bỗng nhiên bay lên không.
“Cái gì?” Nhạc Ngũ Âm cùng đám nữ tu lấy làm kinh hãi, đồng thời lui về phía sau vài bước.
Giờ khắc này, ngay trong tầm mắt kinh ngạc của các nàng, giá sách đột nhiên từ đó tách ra, chậm rãi cho thấy mật thất giấu ở phía sau.
Trong mật thất chỉ có mấy trượng phương viên, để bàn nhỏ, hai bên trái phải bày một đoàn quang mang băng tuyết ngân bạch, mà đang ở trong đoàn quang mang băng tuyết này, một vị tiểu mỹ nhân váy xanh chính dựa vào bàn nhỏ, khí tức cân xứng như đang ngủ say. . .
Kinh ngạc, tất cả mọi người tại chỗ, đồng loạt kinh ngạc đến vắng vẻ.
Cực kỳ lâu sau, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên phản ứng kịp, khó có thể tin quay đầu nhìn phía Ngọc La nữ quân: “Nữ quân đại nhân, vì sao ngươi biết phía sau có một mật thất, hơn nữa trong mật thất còn có người?”
Không có biện pháp trả lời, Ngọc La nữ quân cũng rất mờ mịt, chỉ là nhìn mỹ nhân váy xanh trong ngủ mê trước mắt này, nàng đột nhiên có một loại cảm giác viền mắt ướt át, dù cho nàng cũng không biết tại sao mình sẽ ướt viền mắt. . .
Trong quang mang ngân bạch, vị mỹ nhân váy xanh ngủ say này, thoạt nhìn là uyển ước ôn nhu như vậy, như nhạc sư thanh nhã đứng ở đầu thuyền cầm trúc, trên mặt hồ Giang Nam bình tĩnh, ngâm khẽ cạn xướng.
Cho dù trong ngủ mê, nàng vẫn đang vung lên khóe môi, lộ ra một tia dáng tươi cười ôn nhu thanh nhã, dường như trong mộng gặp được tình lang, nụ cười này mềm nhẹ uyển ước, để tất cả mọi người không tự chủ được thở nhẹ lại, rất sợ kinh động mộng đẹp của nàng. . .
“Đây là, đây là?” Nhạc Ngũ Âm thận trọng thấp giọng hỏi.
“Bổn quân không biết.” Ngọc La nữ quân đồng dạng thấp giọng trả lời, “vấn đề bây giờ là, chúng ta có nên. . .đánh thức nàng không?”
Hỏi hay, một đám nữ tu hai mặt nhìn nhau, tình cảnh trước mắt thực sự cổ quái, trong các sứt mẻ phủ đầy bụi, dĩ nhiên sẽ có một vị mỹ nhân uyển ước ngủ say, dường như đã trải qua thời gian nghìn năm, lại dĩ nhiên không có dấu hiệu già yếu mục hủ, ngay cả y phục thanh sắc đều rất hoàn chỉnh.
Từ khí chất của Uyển Ước nhìn lên, nàng hẳn không phải là tà ma gì, thế nhưng ai còn nói trước được, bên ngoài luôn luôn tràn ngập tính mê hoặc, nếu như đánh thức nàng xong, vị mỹ nhân váy xanh này đột nhiên tàn bạo công kích. . .
“Nữ quân đại nhân, ý của người là?” Một đám nữ tu đến cuối cùng, vẫn là nhìn phía Ngọc La nữ quân.
“Ngô. . .” Ngọc La nữ quân vẫn duy trì trầm mặc, dừng ở mỹ nhân váy xanh ngủ say trước mắt.
Chẳng biết tại sao, cảm giác quen thuộc trong óc nàng càng ngày càng mãnh liệt, xung động nào đó từ trong nội tâm nổi lên, hầu như xua tan lý trí của nàng, để cho nàng không tự chủ được thốt ra: “Cứu. . . Cứu người.”
vongthuuyen.com
“Vâng.” Một đám nữ tu hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn là lập tức phụng mệnh tiến lên.
Có người nhẹ nhàng nâng vị mỹ nhân váy xanh này dậy, có người lấy đan dược ra cho nàng ăn vào, còn có mấy vị nữ tu cộng đồng thôi động linh lực, thận trọng thư giản kinh mạch cho nàng. . .
Nhưng đây không có chút ý nghĩa nào, tròn nửa canh giờ trôi qua, vị mỹ nhân váy xanh này vẫn như cũ không phản ứng chút nào, dường như triệt để mê thất trong mộng của mình, đến tiết tấu hô hấp cũng không có thay đổi.
“Tại sao như vậy?” Mấy vị nữ tu ngạc nhiên không nói gì, nhịn không được đưa tay đặt lên mạch đập của nàng, “Chẳng lẽ nói, nàng đây không phải là ngủ say, mà là bị phong ấn. . . Chờ một chút, đây là cái gì?”
Một cách không ngờ, ngay trong nháy mắt va chạm vào mạch đập, mỹ nhân váy xanh nguyên bản không phản ứng chút nào, lại đột nhiên nhẹ nhàng thả lỏng ngón tay.
Một mảnh tàn trang tản ra thanh quang, đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, đồng thời nhẹ bỗng rơi vào trên bàn nhỏ, lộ ra mấy hàng chữ không hoàn toàn không trọn vẹn bên trên ——
“Thường ký khê đình nhật mộ, trầm túy bất tri quy lộ, Hưng tẫn vãn hồi chu, ngộ nhập ngẫu. . .”
“Đây là, đây là?” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt trợn to mắt hạnh, nhìn tàn trang tán phát thanh quang, ngay trong nháy mắt này, nàng đột nhiên linh quang thoáng hiện, vẻ mặt ngạc nhiên quay đầu ——
“Ta đã biết, ta biết biện pháp đánh thức nàng. . . Ân ân ân, nữ quân đại nhân, chúng ta bây giờ phải, làm bài tập!”