Q – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG : CHÚNG TA CŨNG NHAU LÀM BÀI TẬP
Editor: Luna Huang
Làm bài tập? Làm bài tập? Làm bài tập?
Trong mật thất thư các, Ngọc La nữ quân cùng đám nữ tu hai mặt nhìn nhau, quả thực hoài nghi thính lực của mình có phải xảy ra vấn đề hay không, đây đều là lúc nào rồi, ngươi để chúng ta làm bài tập?
“Đúng vậy, chúng ta phải làm bài tập.” Nhạc Ngũ Âm nghiêm trang trả lời, còn rất tự hào ưỡn ngực, “Ân ân ân, bài tập mấy ngày hôm trước làm, nữ quân đại nhân các ngươi còn nhớ rõ không… Hiện tại chép lại, không biết nên chép bao nhiêu lần, phản chính chép là được.”
“Phốc ~” Một đám nữ tu nhịn không được phun, Ngọc La nữ quân sanh mục kết thiệt nhìn Nhạc Ngũ Âm, giống như là đang nhìn một người bị bệnh thần kinh, “Đùa gì thế, hiện tại chuyện quá khẩn cấp nguy cơ tứ phía, ngươi lại muốn chúng ta ở đây làm bài tập?”
“Cũng là bởi vì chuyện quá khẩn cấp, cho nên mới phải làm bài tập nha.” Nhạc Ngũ Âm rất chăm chú nhìn các nàng, cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nỗ lực để vẻ mặt của mình thoạt nhìn thành khẩn một chút, “Ai, nữ quân đại nhân, ngươi tin ta một lần, tin ta một lần.”
Mờ mịt, một mảnh mờ mịt…
Ngọc La nữ quân rất im lặng ngẩng đầu, đón vẻ mặt thành khẩn của Nhạc Ngũ Âm, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cứ như vậy mê hoặc nhìn nhau, vẫn nhìn nhau, nhìn nhau, nhìn nhau.
Qua thật lâu sau, ngay vẻ mặt hai mặt nhìn nhau của đám nữ tu, Ngọc La nữ quân rốt cục hừ lạnh một tiếng, cố nén co quắp khóe miệng nói: “Được, bổn quân nghe ngươi một lần, nhưng nếu như không hữu dụng…”
“Hữu dụng, hữu dụng, khẳng định hữu dụng.” Nhạc Ngũ Âm nhất thời vui mừng quá đỗi, sau đó quen cửa quen nẻo từ trữ vật thủ trạc lấy ra bút mực giấy nghiên, như bình thường phân phát cho bọn muội muội, nghiêm trang chia cho mỗi một vị nữ tu ——
“Ân ân ân, thời gian chép phải hết sức chuyên chú, phải cảm nhận được ý cảnh trong câu thơ, chữ viết cần tinh tế, không thể có lỗi chính tả, nếu như viết sai phải viết lại lần nữa…”
Luôn cảm thấy nghe rất quen tai?
Ngọc La nữ quân cùng đám nữ tu hai mặt nhìn nhau, nhưng nếu đều đến phân thượng này rồi, cũng chỉ có thể đều tự cầm lấy bút mực giấy nghiên, bắt đầu rất nghiêm túc làm bài tập ——
Vọng Thư Uyển
“Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên, bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên. . .”
“Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử. . .”
“Minh nguyệt biệt chi kinh thước, thanh phong bán dạ minh thiền. Đạo hoa hương lý thuyết phong niên. Thính thủ oa thanh nhất phiến. . .”
Được rồi, trong khoảng thời gian ngắn, trong thư các vắng vẻ không tiếng động, một đoàn nữ tu cứ như vậy nhận nhận chân chân làm bài tập, toàn bộ thư các đều chỉ có thể nghe thấy thanh âm sao chép sàn sạt.
Trong quang mang ngân bạch, bên bàn nhỏ mật thất, vị mỹ nhân váy xanh kia vẫn đang ngủ say, chỉ là tàn trang ở trên bàn, tựa hồ cảm giác được cái gì, nhẹ nhàng run rẩy.
Nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua. . .
Ngọc La nữ quân chép đến mỏi eo đau lưng, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu, hoạt động cổ tay đau nhức, khẽ cau mày nói: “Chúng ta rốt cuộc phải chép đến khi nào, đây có ý nghĩa gì?”
“Ta, ta cũng không biết phải chép tới khi nào.” Nhạc Ngũ Âm nhìn mỹ nhân váy xanh đang ngủ say bên bàn nhỏ, nhịn không được có điểm chột dạ, “Ai ai ai, cũng có thể, là ta nghĩ lầm rồi?”
“Đùa gì thế, hiện tại ngươi mới nói với chúng ta có thể nghĩ nhầm rồi.” Ngọc La nữ quân không khỏi uấn phẫn nộ quát, một đám nữ tu chép đến rất mệt tâm, cũng đằng đằng sát khí quay đầu trông lại.
“Cái này, cái này không thể trách ta ~” Nhạc Ngũ Âm rất chột dạ lui về phía sau vài bước, ôm lấy tỳ bà cản ở trước người, “Ngân gia cũng chỉ là, chỉ là thấy quân thượng đã làm những chuyện tương tự như vậy, còn tưởng rằng, còn tưởng rằng. . . Chờ một chút, mau nhìn kìa!”
Ngay trong nháy mắt này, trăm nghìn trang giấy Tuyên Thành vừa chép xong, đột nhiên không gió tự động run nhè nhẹ, kèm theo tiếng xào xạc run rẩy, từ ngữ vết mực chưa khô trên tuyên chỉ, đột nhiên tràn đầy quang mang mặc sắc như ẩn như hiện.
Quang mang mặc sắc nhàn nhạt, như khói xanh trong lư hương, chậm rãi bay lên, rồi lại dường như bị lực lượng vô hình nào đó khống chế, tất cả đều thổi sang một phía, dung nhập vào trong môi anh đào của vị mỹ nhân váy xanh kia.
Gần một cái chớp mắt qua đi, mỹ nhân váy xanh nguyên bản ngủ say, đột nhiên nhẹ nhàng giật giật ngón tay, lông mi thon dài run nhè nhẹ, phảng phất có dấu hiệu thức tỉnh dấu hiệu thức tỉnh.
“Nàng, nàng sắp tỉnh?” Ngọc La nữ quân cùng đám nữ tu lấy làm kinh hãi.
“Đây liền sắp tỉnh?” Nhạc Ngũ Âm đồng dạng vẻ mặt kinh ngạc, nhưng gần một cái chớp mắt qua đi, nàng cũng rất hưng phấn ưỡn ngực, “Xem, biện pháp của ngân gia hữu dụng, làm bài tập, mau làm bài tập.”
Tốt, lần này không cần nàng giám sát, Ngọc La nữ quân là người thứ nhất cầm lấy bút mực giấy nghiên, đám nữ tu theo sát phía sau, tiếp tục nhận nhận chân chân làm bài tập.
Học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước. . .
Kế tiếp nửa canh giờ, thơ từ các nàng sao chép càng ngày càng nhiều, quang mang mặc sắc trên tuyên chỉ trăm thành nghìn trang, đồng dạng trở nên càng ngày càng nồng đậm, dường như khói xanh bốc lên, chậm rãi dung nhập trong môi anh đào của vị mỹ nhân váy xanh kia.
Hình như chiếm được bổ sung quang mang mặc sắc, môi anh đào của mỹ nhân váy xanh run nhè nhẹ, giống như là muốn phát sinh một tiếng thở nhẹ thức tỉnh, ngay cả đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, cũng dường như muốn yếu yếu mở ra.
“Mau viết, mau viết, phải viết cho có tình cảm!”
Nhạc Ngũ Âm vui vẻ ở bên bơm hơi cổ vũ, về phần nàng là hài lòng rốt cục làm đúng một lần, vẫn là hài lòng bản thân dĩ nhiên cũng có thời gian đốc xúc người khác làm bài tập, vậy liền biết rồi.
Đúng đúng đúng, nếu thấy có tác dụng, không cần của nàng, một đám nữ tu sẽ không cố mỏi eo đau lưng, tiếp tục rất nghiêm túc viết, trong nháy mắt lại là mấy trăm trang giấy Tuyên Thành viết đầy thơ từ.
Mực quang tràn ngập, càng ngày càng nhiều quang mang mặc sắc, tất cả đều dung nhập vào trong môi anh đào của vị mỹ nhân váy xanh kia, lông mi dài của nàng liên tục run, trong miệng cũng truyền lưu thanh thì thào không rõ ý nghĩa, phảng phất tùy thời cũng sẽ tỉnh lại.
“Tiếp tục, tiếp tục.” Nhạc Ngũ Âm nhìn tình cảnh trước mắt, vui mừng hơn, lại đột nhiên có điểm cảm giác nguy cơ, “Hình như, trước đây quân thượng làm như vậy, luôn sẽ có vực ngoại thiên ma. . .”
Phanh!
vongthuuyen.com – Luna: Đúng mỏ quả nha
Nàng nói đúng, vừa nghĩ tới đây, mấy nữ tu canh giữ ở ngoài thư các, đột nhiên thần tình nghiêm nghị xông vào: “Quân thượng, cánh đồng tuyết huyết vụ cuồng triều nhấc lên cao tới mấy trăm trượng, chính vọt sang đây!”
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên không nói gì, Ngọc La nữ quân các nàng hai mặt nhìn nhau, lập tức lao ra khỏi thư các.
Đúng vậy, ngoài ngoài mười mấy dặm trên cánh đồng tuyết, đang có huyết vụ nộ trào mênh mông cuộn trào mãnh liệt, dường như biển gầm cuốn tới, từ trong huyết vụ truyền tới tiếng gầm gừ tàn bạo, kẻ khác không tự chủ được run thần hồn.
“Tới thật nhanh!” Ngọc La nữ quân hừ lạnh một tiếng, lại rồi lập tức quát dẹp đường, “Đừng động bọn họ, về thư các, chúng ta tiếp tục. . . Ách, làm bài tập.”
“Vâng.” Một đám nữ tu nghiêm nghị trả lời, lập tức không chút do dự trở lại trong thư các.
Nếu như nói, các nàng vừa rồi là chăm chú, như vậy hiện tại chính là cuồng nhiệt, tất cả mọi người hết sức chăm chú vùi đầu vào trong sao chép, gần nửa khắc đồng hồ, lại có trên trăm tờ giấy Tuyên Thành được viết ra.
Hầu như đồng thời, ngoài thư các nổ vang rung động, trở nên càng thêm kịch liệt, Nhạc Ngũ Âm từ trong thư các nhìn ra ngoài, thấy huyết vụ cuồng triều cuộn trào mãnh liệt, dường như cơn sóng gió động trời, đã đến bầu trời thư các, tiếng gầm gừ dữ tợn xuyên thấu qua đại môn truyền vào, cho người mao cốt tủng nhiên.
Đã bị tiếng gầm gừ này ảnh hưởng, tâm thần của rất nhiều nữ tu đều bị nhiễu loạn, cổ tay không tự chủ được run rẩy, thơ từ viết ra trên tuyên chỉ nhất thời nghiêng lệch biến hình. . .
“Không nên loạn.” Ngọc La nữ tu hít một hơi thật sâu, “Càng là lúc này, càng phải dưỡng khí, huống chi, hôm nay chúng ta căn bản cũng không có những biện pháp khác.”
Oanh!
Giờ khắc này, lời còn chưa dứt, huyết vụ cuồng triều mênh mông cuộn trào mãnh liệt, rốt cục cùng hung cực ác hung hăng đánh xuống, đem toàn bộ thư các đều triệt để nuốt chửng, một tiếng rống giận dữ tợn tàn bạo, quanh quẩn thần hồn tất cả mọi người.
“Kiến hôi, các ngươi phí công giãy giụa, đến đây kết thúc!”