Trên thượng phòng, Ngọc tướng quân và Mộ thị hai mặt nhìn nhau.
Biểu hiện hôm nay của Húc Vương tất cả mọi người đều thấy, hai vị chủ tử của Ngọc phủ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được, một người hung dữ hay gây họa như Ngọc Linh Lung, lại chọc đến Húc Vương điện hạ. Mà càng không ngờ tới, đường đường là một hoàng tử lại khác người đến như vậy, bao nhiêu thiên kim tiểu thư cao quý thanh lịch không thích, lại cố tình thích đứa con gái dữ dằn Ngọc Linh Lung nhà bọn họ.
Với nhà bình thường mà nói, đây có lẽ là việc vui, nhưng với Ngọc phủ, họa hay phúc còn chưa biết.
Không nói đến chuyện Ngọc Linh Lung vốn không hề che giấu địch ý với Ngọc phủ, chỉ riêng nói đến Húc Vương thôi, từ trước đến nay đều là tùy theo sở thích mà làm việc, hôm nay nói thích Ngọc Linh Lung, biết đâu ngày mai Ngọc Linh Lung đắc tội với hắn, khi đó Ngọc phủ có thể sẽ bị tai vạ lớn vô cùng đổ ập lên đầu.
Đắc tội với Húc Vương điện hạ, tịch biên, tru di tam tộc đều có khả năng xảy ra!
Càng đáng sợ hơn là, với tính tình của Ngọc Linh Lung, tình huống này rất có thể sắp phát sinh.
Hai người trầm mặc ngồi đối diện, trong đầu lại vô vàn suy nghĩ, nghĩ xem phải làm cách nào để tiêu trừ đại họa này đến mức thấp nhất?
Mộ thị nghĩ nửa ngày, mới nhỏ giọng đưa ra một đề nghị: “… Lão gia, hay là, chúng ta trục xuất Linh Lung ra khỏi phủ?”
Dù sao cũng chỉ là một thứ nữ, ngay cả gia phả cũng chưa được ghi tên, có hay không cũng được, đối với Ngọc phủ đều không có vấn đề gì.
Ngọc tướng quân trừng mắt, hung hăng liếc xéo Mộ thị một cái: “Đúng là ý kiến phụ nhân ! Ngươi xem xem thái độ hôm nay của Húc Vương đối với nha đầu kia thế nào, nếu ngày mai lại đến đây đòi gặp Ngọc Linh Lung, mà Ngọc Linh Lung không còn ở trong nhà chúng ta, lúc đấy phải ăn nói thế nào? Ngươi muốn giải thích thế nào với Húc Vương?”
phụ nhân: phụ nữ đã có chồng, đàn bà.
Mộ thị tức khắc không dám nói tiếp nữa.
Ngọc tướng quân ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng còn có một ý tưởng khác. Giả sử Húc Vương thật sự nhìn trúng Ngọc Linh Lung, đem thứ nữ này thu phòng, đừng nói là làm thiếp hay là làm thị nữ, chỉ cần được Húc Vương cưng chiều, Ngọc phủ cũng được thơm lây không ít a. Nếu thật sự đem Ngọc Linh Lung đuổi ra ngoài, vậy cũng không có hi vọng gì cả.
Ngọc tướng quân suy nghĩ nửa ngày, lại không nghĩ ra biện pháp gì, tức giận đập mạnh xuống bàn, gương mắt lên lại thấy Mộ thị rụt cổ ngồi bên cạnh, không nhịn được cả giận nói: “Ngươi làm mẹ cả thế nào? Ngay cả một nha đầu cũng không dạy bảo được!”
Mộ thị ôm một bụng khổ tâm không nói ra được. Tại sao lại trách nàng? Nếu lúc trước Ngọc tướng quân không coi trọng vũ cơ đến từ Tây Vực kia, cũng không cùng người ta sinh ra thứ nữ Ngọc Linh Lung, thì chuyện hôm nay có thể xảy ra sao? Hơn nữa, sinh nữ nhi ra, cũng không thèm đón vào phủ cho nàng dạy bảo, bây giờ nuôi thành một nha đầu ngang tang, còn trách nàng được sao?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Mộ thị cũng không dám nói nửa lời, đầu càng lúc càng cúi thấp hơn, che giấu vẻ bất mãn trên mặt, thấp giọng nói: “Lão gia đừng nóng giận, chúng ta từ từ nghĩ…”
Ngọc tướng quân làm gì có kiên nhẫn, bàn tay to vung lên, cáu kỉnh nói: “Chuyện nhà vốn là do ngươi cai quản, chuyện này cũng tự nghĩ biện pháp đi.”
Mộ thị sửng sốt, chưa kịp lên tiếng, Ngọc tướng quân đã phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Ngọc tướng quân, Mộ thị tức giận đem chén trà trên tay ném mạnh xuống đất!
Đem cái cục diện rối rắm như vậy vứt lại cho nàng, bảo nàng xử lí làm sao!?
Thôi ma ma từ bên ngoài lặng lẽ bước vào, vừa nhặt mảnh sứ vỡ, vừa an ủi: “Phu nhân đừng nóng giận, tính lão gia vốn nôn nóng như vậy. Chuyện của Tứ tiểu thư, hay là nghĩ biện pháp khác thử xem.”
Mộ thị nhớ tới mấy chuyện phải nín nhịn gần đây, nhất thời lại cảm thấy giận dữ: “Biện pháp gì bây giờ? Nha đầu kia cứng không ăn, mềm cũng không chịu, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”
Nàng sai hạ nhân đánh Ngọc Linh Lung một trận, kết quả là lại bị Ngọc Linh Lung đánh lại; nàng sai phòng bếp hạ độc, vẫn bị Ngọc Linh Lung đánh; lấy thân phận mẹ cả giáo dục Ngọc Linh Lung, cuối cùng vẫn phải chịu bị Ngọc Linh Lung đánh một trận!
Vô luận Mộ thị dùng biện pháp cứng rắn gì để đối phó với Ngọc Linh Lung, người ta chỉ cần một chiêu: Đánh!
Nàng đưa bạc cho Ngọc Linh Lung, người ta nhận hết; đưa đồ trang sức cho Ngọc Linh Lung, người ta còn chê không đủ, chẳng những chê ít, mà ngay cả một lời cảm ơn cũng không có!
Hãn nữ như vậy, bảo nàng phải làm sao bây giờ?
hãn nữ: nữ tử hung hãn, dữ dằn.
Thôi ma ma nghĩ nghĩ, tham dò hỏi: “Nô tỳ nghe nói, mấy ngày trước Tứ tiểu thư muốn mua vài nha đầu. Hay là, phu nhân đưa vài nha hoàn đến hầu hạ Tứ tiểu thư?”
Mộ thị tức giận đến đau đầu, chưa nghĩ đã vội nói: “Đưa nha hoàn làm gì? Còn chê ta cho nàng ít bạc sao?”
Thôi ma ma cười lấy lòng nói: “Bạc kia là vật chết, nhưng người là vật sống…”
Mộ thị lúc này mới hồi phục tinh thần. Không sai, trong thời gian nàng và Ngọc Linh Lung đối đầu nhau, nàng vẫn thua vì thời cơ không đúng. Nếu sắp xếp vài người của mình vào Phẩm Lan Uyển, giám thị Ngọc Linh Lung, đối với nàng mà nói, trăm ngàn cái lợi mà không có ít hại nào cả.
Nắm giữ đường đi nước bước của Ngọc Linh Lung, Mộ thị đương nhiên có thể tùy cơ ứng biến, cũng không đến mức bị hạn chế như này.
Làm như vậy, cũng có thể ăn nói với Ngọc tướng quân, không đến mức bị nói là mẹ cả bất lực.
Mộ thị tâm ý đã định, gật gật đầu nói: “Đi đi, chọn vài nha đầu thông minh lanh lợi, dẫn qua cho nó. Nhớ kỹ, phải là con của nô bộc.”
Con của nô bộc chính là con cái của nô tỳ và nô tài trong phủ, nha đầu như vậy, khế ước bán mình của cả nhà đều nằm trong tay Mộ thị, đương nhiên phải tuyệt đối trung thành với Mộ thị.
Nàng không tin, với thứ nữ này, chẳng lẽ một tí biện pháp cũng không có?
———————————-
Ngọc Linh Lung đưa mắt đảo qua một lượt bốn nữ tử mặc y phục nha hoàn trước mặt, đôi con ngươi đen láy, sáng trong như ngọc trai lại lộ ra chút hàn ý.
“Tất cả…Đều cho ta?”
Thôi ma ma khom lưng cúi đầu cười cười: “Phu nhân nói, Tứ tiểu thư vào phủ cũng đã lâu, bên người lại không có ai có vẻ giống nha hoàn một chút, liền sai nô tỳ chọn vài nha đầu lanh lợi mang đến cho Tứ tiểu thư sai bảo. Tứ tiểu thư yên tâm, mấy nha đầu này đều là con của nô bộc trong phủ, là do nô tỳ tận mắt nhìn chúng trưởng thành.”
Mới nói được một nửa, Huyên Thảo cùng Linh Nhi đã tức giận hung hăng lườm Thôi ma ma.
Nói cái gì mà bên cạnh Ngọc Linh Lung không có người nào có vẻ giống nha hoàn? Thế hai người họ là cái gì? Chẳng lẽ bọn họ không giống sao?
Vướng Ngọc Linh Lung ở đây, các nàng cũng không dám lên tiếng, ngay cả quật cường như Linh Nhi cũng đem cảm giác khó chịu trong lòng nuốt xuống.
Như thể không thấy Thôi ma ma coi thường Huyên Thảo và Linh Nhi,ánh mắt của Ngọc Linh Lung chỉ đặt trên mấy người nha hoàn kia, giống như là đang quan sát, lại như đang đánh giá.
Bốn nha hoàn ngoan ngoãn cúi đầu đứng một bên, người nào trông cũng có vẻ biết vâng lời.
Mộ thị chọn nha hoàn cho nàng, bà ta có lòng tốt như vậy sao?
Ngọc Linh Lung khẽ cười lạnh, lại còn cố ý chọn cho nàng con của nô bộc, “cẩn thận” thật!
Muốn đấu với chị? Chị đây liền đấu với ngươi!
“Nhìn cũng không tồi, vậy….” Ngọc Linh Lung tiếp nhận chén trà Huyên Thảo bưng lên, súc miệng xong mới tiếp tục nói, “…..Giữ lại đi.”
Thôi ma ma lập tức vui không giấu được, khuôn mặt lại không dám tỏ ra quá vui mừng, chỉ cung kính cúi đầu nói: “Tứ tiểu thư thích là tốt rồi, không uổng phí chút tâm ý của phu nhân.”
Không đợi nàng nói xong, Ngọc Linh Lung đã mở miệng nói: “Nếu đã là nha đầu của ta, vậy khế ước bán mình ở đâu?”
Tuy nàng không hiểu rõ mấy chuyện cổ đại, nhưng cũng biết, nếu là người của nàng, vận mệnh lại bị người khác nắm giữ, nhất định những người đó sẽ không thật tâm làm việc cho nàng.
Thôi ma ma sửng sốt, Tứ tiểu thư này, đúng là không dễ lừa!
“Cái này… Khế ước bán mình ở trong tay của phu nhân….”
Bị mắt đẹp của Ngọc Linh Lung lạnh lùng liếc qua, Thôi ma ma bất giác im bặt.
“Nếu đã tặng nha hoàn cho ta, phải có chút thành ý chứ, ngươi nói có phải hay không?”
Ngọc Linh Lung thản nhiên nói một câu, tuy rằng không cố tình phát uy, nhưng vẫn làm cho mồ hôi lạnh của Thôi ma ma không ngừng rơi.
“Dạ, dạ, dạ. Có lẽ là phu nhân quên mất, nô tỳ trở về sẽ nhắc phu nhân.” Thôi ma ma liên tục trả lời, hệt như muốn chạy trốn khỏi Phẩm Lan Uyển.
Nhìn bốn nha hoàn vẫn đứng trong viện, lại nhìn lướt qua Huyên Thảo và Linh Nhi vẫn đang tức giận ở một bên, khóe miệng của Ngọc Linh Lung không nhịn được khẽ cười.
“Huyên Thảo, em lại đây dạy bảo các nàng một chút, ta mệt rồi. Linh Nhi, đỡ ta vào phòng.” Nói xong những lời này, Ngọc Linh Lung đứng dậy rời đi.
Biểu cảm cứng nhắc trên mặt Huyên Thao không khỏi dịu đi rất nhiều. Ngay cả tên của mấy nha hoàn này tiểu thư cũng chưa thèm hỏi, lại trực tiếp giao cho nàng, chừng minh tiểu thư cũng không coi trọng mấy nha hoàn này lắm, mà người tiểu thư tín nhiệm nhất, vẫn là Huyên Thảo và Linh Nhi.
Nghĩ đến đây, tâm tình Huyên Thảo tốt lên rất nhiều, liền chỉ vào mấy người nha hoàn kia nói: “Mấy người các ngươi, đi theo ta.”