Mộ thị được được hồi báo của Thôi ma ma, mày nhăn lại: “Ngươi nói cái gì? Nó còn muốn khế ước bán mình?”
Nha đầu kia đúng là lựa gậy mà đánh rắn , mình có “ý tốt” đem thêm nha hoàn tới cho nàng ta sai bảo, thế mà lại còn đòi khế ước bán mình? Thật đúng là không theo không được!
Nguyên văn: đả xà tùy côn thượng – nghĩa tương đương: tùy cơ ứng biến.
Cắn chặt răng, Mộ thì hừ lạnh một tiếng: “Cho nàng!”
Cho nàng khế ước bán mình thì thế nào, dù sao mấy nha hoàn này cũng là con cái nô bộc trong phủ, mình chỉ cho nàng ta khế ước bán mình của họ, còn khế ước bán mình của phụ mẫu bọn họ vẫn ở trong tay mình mà!
Không phải chỉ là mấy tờ giấy thôi sao? Chỉ còn có thể giám hộ Ngọc Linh Lung, chút vặt vãnh ấy tính là gì?
Thôi ma ma vừa cầm khế ước bán mình của đám nha hoàn đi ra, Tiền ma ma đã vội vàng xông vào.
“Phu nhân, hậu viện bên kia, mấy ngày gần đây cũng không yên tĩnh tí nào!”
Hậu viện bên kia, chính là chỉ Mai di nương mà Ngọc tướng quân mới mang từ Bắc Cương về. Từ ngày dâng trà cho Mộ thị, lại bị Mộ thị lờ đi, Mai di nương tựa hồ cũng biết bản thân mình ở trong Ngọc phủ không được chào đón, cho nên cũng rất biết điều mà hạn chế xuất hiện trước mặt Mộ thị. Hơn nữa, thời gian gần đây, Mộ thị vì chuyện của Ngọc Linh Lung và Húc Vương là sứt đầu mẻ trán, nhất thời còn chẳng nhớ đến Mai di nương này nữa.
Mộ thị vừa phải uổng phí cho đi khế ước bán mình của bốn nha hoàn, tâm tình đang không tốt, lại nghe thấy lời này liền tức giận hỏi: “Nàng? Một nữ tử không danh không phận, còn có thể gây ra sóng gió gì?”
Tiền ma ma nói: “Phu nhân, mấy ngày nay lão gia đều nghỉ ở chỗ Mai di nương, mà mỗi ngày đều đến phía sân sau hậu viện cũng không tiện, nô tỳ nghe nói…”
Tiền ma ma đưa mắt nhìn bốn phía, cố ý đè thấp thanh âm: “…Nữ nhân kia cũng không biết dùng thủ đoạn gì. Cứ đến nửa đêm, đám nô tài sát vách đều nghe rất rõ, tiếng động kia, chậc chậc ——–”
Mộ thị là người từng trải, sao có thể không hiểu Tiền ma ma nói cái gì. Vừa nghe xong, Mộ thị lập tức lửa giận ngập trời: “Đúng là một con tiện nhân không biết xấu hổ!”
Tiền ma ma cũng bày ra vẻ mặt khinh thường nói: “Còn không phải sao, con gái nhà đúng đắn, sao có thể đê tiện như vậy!”
Mộ thị nghĩ nghĩ, không khỏi cười lạnh: “Nàng đây là kêu cho ta nghe đây mà! Ai bảo ta an bài cho nàng ở sân sau hậu viện? Chung quanh đều có người, muốn người ta không nghe thấy cũng rất khó a!”
Tất cả mọi người đều là nữ nhân, lòng dạ Mai di nương lại hẹp hòi như vậy, sao có thể dấu diếm được Mộ thị. Mai di nương chính là chê chỗ mình an bài cho nàng không tốt, muốn tiến vào bên trong nội viện của Ngọc phủ, thật sự làm chủ tử của Ngọc phủ mà thôi.
Vốn tưởng rằng không cho nữ nhân kia vào phủ, lão gia cũng không tiện đi qua thân cận với nàng, ai ngờ rằng Ngọc tướng quân thà phiền phức, ngày ngày vẫn qua đêm ở chỗ Mai di nương.
Tiền ma ma nói: “Lão gia qua lại bên đó đã nhiều ngày, cũng không ngại phiền. Nô tỳ nghe người ta nói, lão gia bảo, nếu không có chỗ nào trống thì sẽ xây thêm một tòa viện cho Mai di nương ở.”
Mộ thị nghiến răng nghiến lợi tức giận: “Tòa viện mới? Lão gia đúng là bị con tiện nhân kia mê hoặc rồi!”
Xây viện mới cần ít bạc lắm à? Ngọc tướng quân vốn không cẩn thận lại không biết quản lý chuyện gia đình, hễ dùng đến tiền thì đều phải chìa tay ra với Mộ thị. Xây tòa viện mới cho Mai di nương, không phải là muốn Mộ thị xuất huyết sao?
Mộ thị suy tư chốc lát mới nói: “Tiền di nương đâu, lão gia về đã mấy ngày, đều không qua chỗ nàng sao?”
Theo lý thuyết, Tiền di nương kia cũng có thể coi là còn trẻ, lại là ba năm không gặp. Làm sao Ngọc tướng quân vừa trở về lại chỉ cưng chiều Mai di nương kia, đem Tiền di nương hoàn toàn quăng ra sau đầu rồi?
Tiền ma ma lắc lắc đầu: “ Lão gia trở về, chỉ gặp Nguyên Nhi đúng hai lần. Bên Tiền di nương một lần cũng chưa qua.”
Mộ thị ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : “Nữ nhân này đúng là bùn nhão không trát được tường, mất công ta tìm mọi cách đề bạt nàng. Nếu không có ta, chỉ sợ ngay cả một đứa con nàng cũng không có!”
Tiền di nương này vốn là biểu muội của một người bà con xa của Mộ thị. Mộ thị ghen tị, lại muốn giữ cho mình cái danh hiền lương, liền đem nàng dâng cho Ngọc tướng quân. Xét về danh phận, thì Tiền di nương cũng được tính là lương thiếp, chỉ tiếc trời sinh tính cách yếu đuối, bình thường lại không nói một lời, Ngọc tướng quân sau khi thu phòng thì cũng cảm thấy có chút mới mẻ, nhưng một thời gian sau thì cũng không sủng hạnh nữa.
Mộ thị vốn muốn dùng Tiền di nương giữ chặt tâm tư của Ngọc tướng quân, không ngờ lại không được như mong muốn. Ngọc tướng quân lúc này bị Mai di nương mê hoặc, sao có thể nhớ đến Tiền di nương trầm mặc ít nói kia.
Tiền ma ma nghe Mộ thị nói, lại không dám lên tiếng. Lúc trước, khi Mộ thị chọn Tiền di nương, cũng bởi vì dung mạo thanh tú của nàng, mà tính tình nàng lại nhu nhược, chứ nếu cũng lẳng lơ bất chính, Mộ thị sao có thể chọn nàng.
Mộ thị nghĩ nghĩ, đúng là vẫn phải lấy chuyện giải quyết Mai di nương làm trọng: “Mấy ngày nữa, nếu lão gia phái người đến, cứ nói ta bị bệnh.”
Cứ tạm thoái thác mấy ngày, chờ một thời gian, nàng chắc chắn sẽ có biện pháp ứng phó với Ngọc tướng quân.
———————————–
Húc Vương nói được làm được, ngày tiếp theo, quả nhiên lại tới Ngọc phủ.
Nhưng mà lần này, hắn còn chưa đến phòng tiếp khách ngoài tiền viện, đã trực tiếp tiến vào nội viện.
Càng khoa trương hơn là: Hắn cưỡi ngựa phi vào.
Nếu như hôm qua hắn tiến quân thần tốc nhưng người khác vẫn có thể chịu được, thì hôm nay hắn cưỡi ngựa phi như bay trong nội viện của Ngọc phủ lại khiến cho Ngọc tướng quân và Mộ thị sụp đổ.
Thế nhưng, Húc Vương đương nhiên sẽ không thèm lo lắng đến tâm tình của người khác.
Nội viện Ngọc phủ vốn thanh tĩnh, giờ phút này vì tiếng vó ngựa của Húc Vương lại biến thành một cái trường đua ngựa.
“Linh Lung, nàng mau ra đây coi, ta mang cái gì đến cho nàng này?”
Húc Vương một thân áo dài xanh lơ thêu lá trúc bay bay trong gió, áo khoác ngoài mỏng manh màu xanh nhạt, đem lá trúc như ẩn như hiện, hợp vô cùng với chiếc mão ngọc trên đầu, lại càng tăng thêm vẻ thanh nhã tuấn tú, rất có phong thái quân tử.
Mà con ngựa hắn cưỡi đến toàn thân trắng như tuyết, một chiếc lông tạp cũng không có, cái dàm bằng vàng nguyên chất, yên ngựa màu trắng ngọc, cái bờm màu trắng bay bay theo làn gió, óng ánh dưới ánh nắng mặt trời, tựa như thiên mã hạ phàm, cao quý đến mức không ai dám nhìn thẳng.
cái dàm: ở đầu ngựa
thiên mã: ngựa trời
Một người một ngựa đều tuấn mỹ phi phàm, khiến mọi người kinh sợ quên cả tránh đi, chỉ lo đứng bên đường mà xem.
Chỉ đến khi Ngọc Linh Lung gầm lên một tiếng, mới làm cho hồn vía bọn họ trở về.
“Ngươi phát điên cái gì!”
Mới sáng sớm tinh mơ, bên cạnh bụi hoa dâm bụt đỏ thắm đang nở rộ, Ngọc Linh Lung chỉ mặc một bộ y phục màu xanh lơ, đầu còn chưa búi, mặt vẫn chưa rửa, tóc mai xõa tung, đứng ở bên cửa, tựa như một đóa sen trắng vừa hé mở, thanh tú mà tao nhã.
Húc Vương vừa nhìn thấy liền ngẩn ngơ, dây cương trong tay bất giác ghì xuống, xoay người xuống ngựa, đi tới chỗ Ngọc Linh Lung.
“Linh Lung, nàng xem, con ngựa này thế nào?”
Đôi mắt sáng hàm chứa ý cười, lặng yên ngắm nhìn Ngọc Linh Lung. Húc Vương lúc này giống như một đứa nhỏ, háo hức trông mong được khen ngợi.
Nhưng mà, ánh mắt đó, vẫn không thể khơi dậy được chút đồng tình tán thưởng của Ngọc Linh Lung.
“Cái gì mà thế nào? Ngươi có biết bây giờ là lúc nào không?”
Ngọc Linh Lung nghiến răng nghiến lợi nhìn Húc Vương, vẻ mặt đầy thống hận.
Không biết nàng có thói quen rời giường muộn sao? Lúc này dám đánh thức nàng dậy, nếu là lúc trước, nàng sẽ trực tiếp kêu người kéo hắn ra ngoài đập chết!
Vẻ tự đắc trên mặt Húc Vương tiêu sạch không còn một mống, lại ra vẻ sờ sờ bờm ngựa nói: “Còn nhớ lần đầu tiên ta gặp nàng không? Nàng đoạt Truy Nguyệt của ta, ta còn tưởng nàng thích ngựa, mới cố ý chọn con ngựa Thiên Sơn này, định tặng cho nàng!”
Truy Nguyệt? Ngọc Linh Lung nghĩ nghĩ một lát mới nhớ ra con ngựa kia, tên nó là Truy Nguyệt à?
Đáng thương cho một con ngựa nổi danh, Ngọc Linh Lung cướp về lại ném cho người chăn ngựa của Ngọc phủ, bây giờ ngày ngày nằm trong chuồng ngựa hết ăn thì lại ngủ, dưỡng thành một thân béo ú.
Nhìn lướt qua con ngựa trắng Thiên Sơn lóa mắt kia, Ngọc Linh Lung tức giận nói: “Ta không thích ngựa!”
Lần này, ngay cả “cút” nàng cũng lười nói, trực tiếp đóng cửa lại.
Húc Vương đứng ngây ngốc một lát, lại lớn tiếng nói: “Linh Lung, đợi ta a. Ta nhất định sẽ tìm được thứ nàng thích.”
Cánh cửa trước mắt vẫn đóng chặt, im ắng, tựa hồ không có ai thèm để ý đến hắn, chỉ có bụt hoa dâm bụt bên cạnh, lay động theo làn gió, như thể cười nhạo hắn tự mình đa đình.