Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chớp mắt, mười bốn năm xuân qua hè đến, cảnh còn người mất.
Rất nhiều đêm, Quý Độc Chước đứng một mình trên đỉnh Phong Nhã Tụng, tìm thế nào cũng không thể trở về những năm thơ ấu đã qua, địa vị cao cũng không bù lại được sự cô đơn lạnh lẽo.
…
“Phong Nhã Tụng của ta a a a a a a…”
Trong ánh lửa ngút trời, đường đường nam nhi thân cao bảy thước kêu gào thảm thiết, “phịch” một tiếng khụy xuống đất, ôm chặt lan can đã cháy đen bốc khói.
Thiệp Giang nhìn ông một cái, rất bình tĩnh căn dặn thủ hạ: “Đem Nhiếp trưởng lão kéo xuống cho ta, đừng để ta ở trong này thấy được lão.” Bầy oanh oanh yến yến thủ hạ của Phong trưởng lão đều đã sớm nhìn quen kiểu ân ái của hai phu thê này, bấy giờ nghe được chủ nhân phân phó, Lục Yêu Giáng Thần nhị nữ vội vàng tiến đến, xách nách Nhiếp Bình Trọng lên, sắp sửa kéo ông ta đi.
Nhiếp Bình Trọng giãy dụa thoát khỏi nhị nữ, khóc càng lớn tiếng. Thân thể gắt gao ôm chặt lấy lan can, trán hung hăng chạm vào cây cột: “Phong Nhã Tụng của ta a, rượu Thiệu Hưng ta gìn giữ mười năm a, tử đà phong chính tông của ta a, ba mươi hai đồng ta thật vất vả tích góp a a a a a…”
Kinh lôi “ầm” một tiếng.
Tấm hỏa dược thứ tư hướng về phía Tiêu Tức Lâu của Phong Nhã Tụng nổ tung, sắc mặt ánh hồng của Thiệp Giang nháy mắt xanh lét. Lục Yêu Giáng Thần nhìn nhau, không hẹn mà trán cùng chảy xuống một giọt mồ hôi.
Phía sau Thủy Long đội truyền đến tiếng bước chân sầm sập ngay ngắn chỉnh tề, Thiệp Giang mỉm cười, một chiếc phù dung mỹ nhân cung phiến cùng một tướng mạo hạnh hoa khiến người ta thích thú: “Nếu Nhiếp trưởng lão đã thích cây cột kia như vậy, nhân tiện đem lão cùng cây cột dỡ đi cho ta.”
Phu thê cãi nhau quả nhiên không nên can thiệp vào, một bên là thượng cấp của mình, một bên là lão công của thượng cấp của mình, tựa hồ đắc tội bên nào cũng không được? Hai vị mỹ nhân tự xét lại những chuyện trước đây, cân nhắc lợi hại, đã trót đâm lao thì phải theo lao, rốt cuộc quyết định hi sinh Nhiếp Bình Trọng.
Giáng Thần ở cùng Quý lâu chủ đã lâu, khó tránh bị nhiễm vài phần thói quen xấu của hắn, cho dù là chuyện bỏ đá xuống giếng này cũng nhất định phải làm cho tao nhã, nàng trước tiên xắn lên thủy tụ, sau đó mới có thể vào nhà cướp của. Lục Yêu tính tình nóng nảy, không quan tâm những chuyện lông gà vỏ tỏi, trực tiếp khom người dỡ cột. Chính là một ý nghĩ sai lầm ngắn ngủi này, đã nghe khẽ “a” một tiếng kinh ngạc, Lục Yêu giơ ngón tay lùi về phía sau, bất khả tư nghị nhìn Nhiếp trưởng lão, mấy ngón tay như ngọc duẩn xuân thông kia lưu lại vài vết bỏng đỏ hồng.
Thiệp Giang nhăn mày liễu.
Lục Yêu chỉ vào cây cột cháy đen kia nói: “Phong trưởng lão, cột này, vẫn còn đang cháy kìa…” lại cẩn thận nhìn vào y phục của Nhiếp Bình Trọng, quả nhiên chỗ kề sát cây cột đã bị lấm tấm đốm lửa bên trong gỗ đốt ra mười mấy cái lỗ to to nhỏ nhỏ. Mà Nhã trưởng lão Nhiếp Bình Trọng dường như hoàn toàn không hay biết, ôm chặt cây cột không ngừng khóc thút thít. Lục Yêu Giáng Thần cầm lòng chẳng đặng chậc lưỡi, Nhã trưởng lão này lúc bình thường giống như kẻ ngốc, lúc này xem ra, vậy mà cũng không phải chỉ dựa vào mấy đĩa thức ăn ngon mới có thể khiến lâu chủ vui lòng.
Thiệp Giang từ trong lỗ mũi khinh thường hừ một tiếng, từng bước tiến đến, tay áo xuân sam lặng lẽ vung một cái, Nhiếp Bình Trọng cao lớn đã bị nàng xách như xách gà trong tay, thuận tay khẽ ném, quẳng ra xa. Chỉ nghe phía sau một hồi “lách cách sầm” tiếng xà nhà sụp xuống gạch ngói vỡ nát, Thiệp Giang phong tình vạn chủng nghiến răng nghiến lợi: “Dám ở sau lưng ta tích trữ vốn riêng, không muốn sống nữa phải không.”
Phong Nhã Tụng xây dựng một trăm năm mươi bảy năm, vốn dĩ nhiều năm không tu sửa. Bốn tràng nổ mạnh đã phá hủy bốn tòa thiên lâu cùng móng của một tòa chính lâu, càng nghiêm trọng hơn là, bởi vì Phong Nhã Tụng năm tòa lầu đều được xây hoàn toàn bằng gỗ, tràng nổ này đồng thời dẫn ra hỏa hoạn lớn.
Khí lưu cực nóng từ trong Tiêu Tức Các tản ra khắp nơi, Thiệp Giang trong lòng biết không tốt, chắc hẳn là bên trong đã phát hỏa. Phong Nhã Tụng bề ngoài kinh doanh thanh lâu tửu quán sòng bạc, thực tế cũng là nơi tập kết thông tin lớn nhất trên giang hồ. Tiêu Tức Các này bốc cháy, không biết bao nhiêu tư liệu quý giá sắp sửa gặp tai ương.
Tay Thiệp Giang nắm phiến tử có chút trắng bệch. Tay áo màu đỏ tươi của nàng khẽ vung, nói với hai thủ hạ: “Giáng Thần, Lục Yêu, các ngươi theo ta tiến vào trong các.”
“Phong trưởng lão…”
“Không nói nhiều, đi vào trong các.” Thiệp Giang phiến tử khẽ khua, đẩy ra nội lực, trong hỏa diệm quạt ra một thông đạo hẹp. Nàng không nói hai lời, dẫn đầu tiến vào Tiêu Tức Các.
Nhị nữ đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ hạ một quyết định gì đó giống nhau, khẽ cắn môi, cũng theo vào.
…Nàng ném ta ra ngoài, là cố ý không cho ta đi vào.
Nhiếp Bình Trọng ở phía xa siết chặt nắm tay, một đại nam nhân bị nữ nhân quăng ngã cũng bỏ qua, lúc này lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người các nàng đi vào trong đám cháy, hận chết bản thân bình thường học võ không tinh.
Ông những muốn đi theo Thiệp Giang cùng mạo hiểm, nhưng nghĩ đến lão Đao hôm nay ra ngoài, lâu chủ không có ở nhà, mà Thiệp Giang đã vào Tiêu Tức Các cứu nạn, bên ngoài nhất định phải có một người chỉ trì Thủy Long đội cứu hỏa toàn cục.
Có điều…
Nhiếp Bình Trọng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác sởn tóc gáy.
…Lão Đao ra ngoài, lâu chủ không có ở nhà… Loại chuyện nội bộ cơ mật này… Làm sao có thể, trùng hợp như vậy?
Lâu các bị thiêu hủy thành tối om như mực, giờ phút này, thoạt nhìn giống như một cái miệng lớn ăn thịt người, cười hắc hắc, muốn đem toàn bộ thức ăn cắn đến huyết nhục mơ hồ.
Nhiếp Bình Trọng lắc lắc đầu, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng. Khẽ vung tay, hướng thuộc hạ phân phó: “Thủy Long đội tiến lên.”
Thế nhưng, tất cả mọi người đều đứng ngây ra bất động.
Nhiếp Bình Trọng chậm rãi quay đầu lại, nhìn đám người đang đứng ngơ ngẩn, lại lần nữa hạ lệnh: “Ta nói, kêu Thủy Long đội chuẩn bị cứu hỏa, có nghe thấy không?”
Hồi lâu, một gã nam tử trong đám người đi ra, ánh mắt tĩnh lặng nhìn thẳng vào Nhiếp Bình Trọng: “Nhiếp trưởng lão, vương hầu tương tương, ninh hữu chủng hồ…?” (vương hầu danh tướng không phải tự nhiên mà có, phải qua nỗ lực phấn đấu mới thành công)
…
Thiệp Giang thủy tụ chậm rãi vung lên, chấn vỡ thanh xà ngang trong đại sảnh còn đang bốc cháy, hai tỳ nữ phía sau lập tức bắt kịp khua đi đốm lửa văng tung tóe. Ba người một đường phối hợp, cẩn cẩn dực dực đi đến trước cửa phòng tư liệu.
Trận hỏa hoạn này quả nhiên là có âm mưu, những tư liệu quý giá của mỗi một môn phái trong Tư Liệu Khố đều đã cháy sém một nửa, Thiệp Giang nhíu mày, trong những tư liệu này, có khoảng một phần, là nàng cùng các thuộc hạ của nàng dốc hết tâm huyết từ trong miệng ân khách từng chút moi ra, không ngờ chỉ là mấy viên thuốc nổ đã đem công sức của các nàng hủy đi một nửa.
Nàng trong lòng chua xót, trên mặt lại bình tĩnh như cũ, tùy ý đi lên phía trước, rút ra một quyển tư liệu, kiểm tra mức độ tổn hại.
Lục Yên phía sau “a” lên một tiếng, cầm trong tay quyển tư liệu kia đi đến trước mặt Thiệp Giang, trực tiếp mở ra một trang kia đưa lại gần mắt Phong trưởng lão: “Trưởng lão, ngài xem…”
Nhanh như chớp, tay Lục Yêu run lên một chút, một cỗ sương trắng dày đặc từ trong trang sách tung về phía mặt Thiệp Giang.
Thiệp Giang vòng eo như cây liễu trong gió tháng ba, nhẹ nhàng khẽ chuyển, tránh được bạch vụ, mở miệng vừa kêu lên một tiếng: “Lục Yêu ngươi…” Phía sau một thanh trường kiếm đảo lại, lưỡi kiếm đỏ như môi đào xoẹt hướng về phía khắp các đại huyệt sau lưng nàng. Cùng lúc đó Lục Yêu giữa tay áo vũ sa bay ra, như một con linh xà quét qua hạ bàncủa Thiệp Giang.
Kiếm đi như nước chảy, sa chuyển tựa mây trôi. Khi động khi tĩnh, Thiệp Giang dưới chân khẽ cuốn, mang theo vũ sa của Lục Yêu, ngón tay như lưỡi câu bấm lên trên mắt Giáng Thần, mà khoái kiếm trong tay Giáng Thần thì đã chống lên cổ nàng.
“Các ngươi đây là…!”
Hai đối một, thắng bại bất phân. Ba người sáu mắt im lặng nhìn nhau, song song như núi, không dao không động.
“Đây là, một âm mưu.”
Thiệp Giang giọng bình tĩnh nói.
Thủy Long đội đáng ra phải ở bên ngoài tiếp ứng dập lửa cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Giống như căn bản chưa hề tồn tại, tìm không ra mảy may động tĩnh.
“Đây, vốn dĩ chính là một âm mưu.”
Kiếm của Giáng Thần cũng không nhúc nhích, không khí nóng rực khiến cho thân kiếm cũng nóng đến bỏng người, từ chuôi kiếm làm phỏng lên bàn tay mịn màng của nàng ta.
Thời gian chậm chạp trôi qua, thế lửa trong Tiêu Tức Các càng cháy càng mạnh. Mồ hôi theo trán Thiệp Giang chảy xuống. Lửa nóng, mồ hôi lạnh.
Ngọn lửa nóng hầm hập vô tình liếm qua, ba nữ nhân vốn luôn trận trọng dáng mạo của mình bị khói hun đến trên mặt đã mang theo sắc đen, mái tóc thật dài cũng rối bù lên.
Ba người ai cũng không dám cử động.
Tiếng ngọn lửa lốp bốp vang lên trong tĩnh lặng, đột nhiên, một thanh âm nhàn nhạt tách ra chiến cuộc.
Thanh âm kia có chút vô tội có chút thương tâm, nhưng thế nào nghe cũng có cảm giác giống như đang xem kịch: “Không phải chứ, thực sự ta nói đúng? Ngay cả Tiêu Tức Các của ta cũng không buông tha?”
Người bên cạnh theo nói một câu: “Thệ của Quý công tử phát thực linh, xem ra công tử ngươi quả nhiên là nửa điểm chân tâm cũng không có a.”
Quý, Độc, Chước.
Thanh kiếm chuôi màu đỏ tươi kia chống lên yết hầu Thiệp Giang, Giáng Thần đè thấp thanh âm nói: “Trưởng lão, nếu như ngươi lên tiếng chúng ta hiện tại liền kết liễu ngươi.”
Tiếng bước chân hai người đã càng ngày càng gần. Thậm chí có thể nghe thấy người phía trước kia đẩy rơi những hòn lửa, người phía sau kia khép tay áo, nhanh nhẹn kéo vạt dưới, cẩn thận nhịp nhàng đi theo.
Một bước, một bước.
Đến gần.
Lục Yêu cùng Giáng Thần trao đổi một ánh mắt, vũ sa vừa kéo, bức tay Thiệp Giang mở ra, Giáng Thần chỉ khẽ tung người, dưới chân giày không nhiễm bụi, mũi kiếm cùng hỏa diệm cách nhau, cẩn thận nhắm vào ngực người phía sau mà tới.
Một kiếm hướng vào ngực, tất sát.
“Lâu chủ cẩn thận!!!!” Thiệp Giang đã bất chấp tất cả, kêu to một tiếng. Lúc này vừa phân tâm, vũ sa trong tay Lục Yêu thừa cơ quấn lên cánh tay nàng, vũ sa mềm mại kia lại giống như lưỡi dao sắc nhọn, ở trên tay trái Thiệp Giang liền dẫn ra máu chảy đầm đìa hòa vào da thịt.
Chỉ nghe, “leng keng” một tiếng, trong hỏa diệm hai kiếm giao nhau, đôi bên chấn động, kích ra vô số hỏa quang. Hỏa diệm hạ xuống, Giáng Thần mới phát hiện cái người đứng nấp phía sau hỏa khối kia không phải Quý Độc Chước không biết võ công, mà là Giang Ngạc.
Mà cái người bên cạnh tay nắm một thanh trường côn kia bị kiếm khí của hai người đẩy ra chấn đến trước mắt đầy sao, có chút bất đắc dĩ nói: “Phát sinh chuyện lớn như vậy, bên ngoài còn yên tĩnh như thế, ta liền đoán được có vấn đề.”
Giáng Thần một kích không nặng, nhảy lùi về phía sau tránh đi: “Cho nên các ngươi cố ý phát ra âm thanh đến mê hoặc ta?”
Giang Ngạc xoa xoa cái trán bị hơi nóng làm đổ mồ hôi: “Gia hỏa này yêu cầu cử chỉ phong lưu, học hắn cái gọi là Ngô đái đương phong, quả thực rất khó.”
Lục Yêu Giáng Thần hai tỳ nữ liếc nhìn nhau, đồng thời đột ngột tấn công đến. Quý Độc Chước lui về phía sau, rất không biết xấu hổ lui đến sau lưng Giang Ngạc.
Giang Ngạc một bên ngăn binh khí trong tay Giáng Thần, thở dài một tiếng: “Ngươi trốn đến là nhanh.”
Đại địch trước mắt, Quý Độc Chước cười tít mắt trả lời: “Thân không có võ công cũng không phải sai lầm, hơn nữa, ta thích cảm giác được ngươi bảo hộ.”
Cái loại nhu tình mật ngữ giữa những tình nhân này, nếu là một nữ tử bình thường nói ra quả thật là lâm ly bi đát, bất quá Giang Ngạc biết rõ cá tính của Quý Độc Chước nghe được, chỉ là toàn thân nổi da gà.
Phong Nhã Tụng sừng sững giang hồ hơn một trăm năm, chính là cường giả trong cường giả, nhị nữ tuy là thị tỳ, võ công của mỗi người cũng đều có thể cùng Giang Ngạc bất phân cao thấp. Một người còn ngang tài ngang sức, hai người càng là tả xung hữu đột. Thiệp Giang biết Giang Ngạc không phải là đối thủ của hai nàng liên thủ, chỉ điểm huyệt đạo cầm máu, liền trở mình hành vân mật vũ, nhảy vào cuộc chiến.
Trong biển lửa, một nữ nhân thụ thương, một nam nhân, bảo hộ công tử ca sức trói gà không chặt, riêng vị công tử ca này vẫn còn trên chạy dưới nhảy, không ngừng kêu la: “A Nha! Nóng quá a!” “Xà nhà muốn rớt xuống rồi!” “Giang đại hiệp, tay áo ngươi cháy rồi!”… Đại loại như thế.
Giang đại hiệp nghiến răng nghiến lợi: “Quý công tử, ngươi có thể ngậm miệng được không?”
Quý Độc Chước nép vào sai lưng Giang Ngạc trốn kiếm, rất lưu loát trả lời một câu: “Giang đại hiệp, ta đây là đang thử thách năng lực của ngươi nga.”
Trường kiếm trong tay Giang Ngạc chỉ xéo, đẩy kiếm của Giáng Thần cô nương ra, thân mình vừa chuyển, xách y phục của cái vị công tử ca này, đẩy đến trước mặt mình: “Nhị vị cô nương, Giang Ngạc ta tự nhận không địch lại, Quý lâu chủ này, nhị vị muốn đánh muốn giết, cứ tùy ý đi.”
Nhị nữ thực không ngờ đến trong trận đấu lại phát sinh biến cố, không khỏi sững sờ. Nói thì chậm, lúc đó lại thật nhanh a, Thiệp Giang cô nương phi thân mà lên, chân ngọc thon dài vừa nhấc, leng keng một tiếng, hồng đao thấm máu trong tay Giáng Thần bị đá bay đến trong hỏa diệm. Cùng lúc đó, tay phải xòe trảo, mạnh mẽ móc vào yếu hầu của Lục Yêu.
Một chút biến số này phát sinh thật mau, Quý Độc Chước yên lặng lui bước, cùng Giang Ngạc trong lòng tâm ý tương thông. Hai người này đều im lặng thề rằng, về sau cho dù không có người để đùa giỡn, cũng kiên quyết không đụng vào vị Phong trưởng lão đầy gai nhọn này.
“Vì sao?” Hỏa diễm xuy xuy rung động, ánh lên gương mặt như hoa đào của Thiệp Giang, diễm lệ đến mức khiến người ta sợ hãi.
Giáng Thần nhìn thẳng chủ tử trước đây của mình, hỏi ngược lại: “Thành vua thành giặc, còn cần phải hỏi vì sao ư?”
Thiệp Giang nhíu mày, đang muốn hỏi lại, lại bị Quý Độc Chước ngăn cản: “Thiệp Giang, bỏ đi.”
“Lâu chủ…”
“Nếu chúng ta có thể dễ dàng chế trụ các nàng, như vây chủ mưu tất không phải các nàng, các nàng cũng không phải người có thể tùy tiện nói ra.” Quý Độc Chước lôi tay Thiệp Giang đang đặt trên cổ họng Lục Yêu xuống, “Người của nội bộ Phong Nhã Tụng, không cần nội chiến.” Nói xong, nhẹ nhàng xoay người đưa lưng về phía các nàng, tỏ ý hai người này có thể rời đi.
Nhị nữ nhìn nhau, hướng Quý Độc Chước chúc một cái vạn phúc. Giáng Thần đi đến trong hỏa diệm, nhặt lên kiếm của chính mình, khẽ cười: “Lâu chủ đối đãi chúng nha đầu không tệ, chúng nha đầu lại không thể hầu ngài dãi nắng dầm sương, nếu có kiếp sau, tất kết cỏ ngậm vành quyết không hai lòng.” Lời vừa hạ, trường kiếm khẽ cắt ngang, lập tức máu tươi bắn tung tóe.
Máu tươi đỏ thẫm rơi vào trong hỏa diệm, phát ra âm thanh xuy xuy, Thiệp Giang nghĩ thầm không tốt, đảo người đến bên cạnh Lục Yêu, lại chỉ nhận được thân thể mềm nhũn của nàng, một vết máu đỏ sẫm đã theo khóe môi xinh đẹp chảy xuống.
“Thế nào?” Quý Độc Chước ngẩn người.
Thiệp Giang chậm rãi ngẩng đầu: “Chết rồi, cắn lưỡi.”
Lục Yêu, Giáng Thần, Thanh Đại Mi. Ba vị nữ tử này đều cùng Thiệp Giang trưởng thành. Lúc nàng còn là đậu khấu niên hoa, bốn người các nàng đã cùng nhau hái hoa bắt bướm, tuy rằng bốn người đến từ những nơi khác nhau, nhưng trong lòng Thiệp Giang, các nàng đã là tình như tỷ muội.
Thế mà.
Thanh Đại Mi đi rồi, Lục Yêu tự sát, Giáng Thần cắn lưỡi. Trong ngày hôm đó, bốn người năm xưa giờ chỉ còn lại mình nàng.
Nàng ôm thi thể Lục Yêu, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống: “Lâu chủ, lâu chủ, tất cả chuyện này, rốt cuộc là làm sao vậy…”
Trong Tiêu Tức Các ánh lửa rợp trời, bên ngoài Tiêu Tức Các đột nhiên truyền đến âm thanh của nam tử xa lạ.
“Quý lâu chủ, chủ nhân nhà ta có lời mời.”
Quý Độc Chước khẽ chau mày, vừa mới nửa bước ra ngoài, đã bị Giang Ngạc kéo lại: “Bên ngoài ít nhất có bốn mươi người.”
“Nói chính xác, là bốn mươi tám người, hơn nữa đều là hảo thủ trong Phong Nhã Tụng.” Thiệp Giang buông thi thể Lục Yêu, đứng dậy: “Nói cách khác, chúng ta đã rơi vào bẫy.”
“Bẫy? Ta trái lại muốn xem xem loại bẫy gì có thể giữ được ta.” Quý Độc Chước cười khúc khích, quay đầu về phía Giang Ngạc, “Giang đại hiệp sợ lửa sao?”
“Còn phải xem là lửa mức độ nào.”
“Lửa cứu mạng có sợ không?”
“Nếu là lửa cứu mạng, vậy có gì phải sợ?”
“Tốt,” Quý Độc Chước dẫn Giang Ngạc cùng Thiệp Giang bước vào buồng trong của Tiêu Tức Lâu. Lửa sớm đã tràn vào, vô số tư liệu bốc cháy dậy lên khói mù dày đặc ở trong nội phòng không thể lưu thông, sặc đến mắt người phát đau.
Quý Độc Chước dừng chân tại một cái giá sách đang bốc cháy, hướng Giang Ngạc tỏ ý: “Giang đại hiệp, thỉnh hỗ trợ chuyển cái tủ này ra.”
Giang Ngạc hai lời chưa nói, đi lên phía trước, một chưởng đánh về phía tủ. Tức khắc lửa hoa văng ra bốn phía, sương khói lượn lờ, chỉ nghe vài tiếng cơ quan kẽo kẹt khởi động, trên mặt đất dưới chân ba người bọn họ dâng lên một khối cự thạch, mà bên dưới cự thạch là một đường hầm sâu thẳm.
“Sẽ không bị phát hiện chứ?” Giang Ngạc nhìn tụy đạo này, cơ quan mật đạo như vậy, nhìn thế nào cũng hơi quá đơn giản.
“Lúc đầu khi thành lập Phong Nhã Tụng, đã nghĩ đến tính khả thi, bất luận là hỏa công, hay là thủy công, hoặc là trực tiếp giết lẫn nhau. Mỗi phân lâu đều có đầy đủ các phương pháp chạy thoát thân. Mà cái này chính là đặc biệt dùng để phòng bị hỏa công, chờ chúng ta đi xuống dưới, rất nhanh, tủ mở ra mật đạo lập tức sẽ bị lửa thiêu rụi.”
Giang Ngạc nghe Quý Độc Chước giải thích, ánh mắt ở trong phòng đảo một vòng, rất có vài phần tiếc nuối: “Cũng là nói, trong gian phòng này còn có rất nhiều tụy đạo để chạy trốn?
“Ngươi muốn… tự thể nghiệm lấy?”
“Chuyện này không có khả năng, Giang Ngạc ta chưa bao giờ nghĩ đến.”
Khóe miệng Quý Độc Chước khẽ cười, khom người nhảy xuống địa đạo. Giang Ngạc thấy hắn đi xuống, cũng liền theo sau. Hai người đứng yên trong địa đạo, lại không hề thấy Thiệp Giang đi theo xuống.
Quý Độc Chước khó hiểu nhìn về phía nữ tử y sa đỏ tươi: “Thiệp Giang, ngươi đang làm gì vậy?”
“Lâu chủ, ta ban nãy chưa có nói với ngươi, Nhiếp Bình Trọng đang ở bên ngoài.”
“Rầm” một tiếng.
Xà ngang đổ sầm xuống, Thiệp Giang cố gắng tránh né xà nhà bốc cháy, trầm giọng nói: “Lâu chủ, ngươi cùng Giang đại hiệp đi trước. Năm ngày sau, chúng ta cùng nhau đến Bão Mã Trấn tụ họp.”
Quý Độc Chước nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Thiệp Giang, ngươi là đang nói ta bỏ mặc một nữ tử sống chết không quản sao?”
“Lâu chủ, hiện tại không phải thời điểm để cho ngươi vui đùa.”
“Ta nhìn không nghiêm túc vậy sao?” Hắn trèo lên miệng địa đạo, “Người bọn họ cần là ta, nếu như phải lưu lại một nữ tử như ngươi, chi bằng để ta xem xem bọn chúng có tính toán gì.”
Thiệp Giang khẽ nhíu mày, nói một tiếng “mạo phạm rồi”, đem Quý Độc Chước đẩy xuống địa đạo, vừa vặn rơi vào trong ngực Giang Ngạc đang che phía sau hắn.
“Mang hắn đi!”
“Buông ta ra!”
Mặc cho Quý Độc Chước ra sức giãy dụa, Giang Ngạc vẫn cứ liều chết kéo hắn không buông, đem hắn từng chút lôi vào trong lòng địa đạo. Mà lúc này, kệ sách đã cháy đến thất linh bát lạc, cơ quan lần nữa khởi động, vũ y nghê thường màu đỏ tươi từ từ biến mất trong cự phiến khép kín, tuy rằng gần trong gang tấc, lại đã xa đến không thể đuổi kịp.
Trong chớp mắt ngắn ngủi kia, Quý Độc Chước bỗng nhiên nhớ đến rất lâu rất lâu về trước.
Khi hắn còn rất nhỏ, hắn đã từng là một tiểu tử thích khóc nhè. Con trai nhà lão Đao đã mười sáu tuổi Đao Thất đánh hắn, hắn khóc chạy về nhà cáo trạng, nhưng phụ thân lại chỉ cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
Phụ thân nói, bị đánh, liền đánh lại cho ta, trên đời này không có người sẽ mãi mãi chiếu cố ngươi.
Hắn mới gần sáu tuổi a, chênh lệch mười năm tuổi, hắn nhìn Đao Thất cao lớn, chỉ có thể co vào trong góc ra sức lau nước mắt. Sau lại bị Thiệp Giang đi ngang qua thấy được, tiểu cô nương mười hai tuổi kéo hắn sáu tuổi, một đường vọt đến nhà lão Đao, châm lửa, đốt sạch những món đồ chơi yêu thích của Đao Thất.
Cách qua ánh lửa, Quý tiểu lâu chủ nhìn Thiệp Giang bị chiếu thành một gương mặt đỏ au, thầm nghĩ: Thiệp Giang tỷ tỷ sau này nhất định gả không được.
Chớp mắt, mười bốn năm xuân qua hè đến, cảnh còn người mất.
Đao Thất ngang ngược chết trong chiến trận, phụ thân kiên cường chết trong bệnh tật, ngay cả Thiệp Giang gả không được cũng đã lập gia đình.
Rất nhiều đêm, Quý Độc Chước đứng một mình trên đỉnh Phong Nhã Tụng, tìm thế nào cũng không thể trở về những năm thơ ấu đã qua, địa vị cao cũng không bù lại được sự cô đơn lạnh lẽo.
Mà nay, như cũ là cách qua ánh lửa, mười bốn năm trước mơ hồ cùng mười bốn năm sau trùng khít lên nhau, Quý Độc Chước đã không còn bị người ức hiếp nhìn Thiệp Giang trong mắt có lệ cũng có tình.
Nàng nói: “Lâu chủ, không còn cách nào a, Nhiếp Bình Trọng tuy là phế vật, nhưng suy cho cùng là nam nhân ta tự mình lựa chọn.”
★ Chú:
. Tử đà phong: bướu lạc đà tím
. Phù dung mỹ nhân cung phiến: Cung phiến thêu hoa phù dung và mỹ nhân), chính là cái này
. Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng
. Ngọc duẩn xuân thông: măng ngọc thông xuân
. Ngô đái đương phong: một thuật ngữ Trung Quốc, miêu tả phong cách thanh thoát tinh tế trong tranh của Ngô Đạo Tử (một danh họa kiệt xuất thời Đường mà sau này còn được tôn xưng là Họa thánh). Ông sáng tạo ra phương pháp khắc họa gọi là “thuần thái điều” – cân bằng đường nét, nhấn mạnh tương phản; ngoài ra thắt lưng và tay áo nhân vật thường lả lướt như đang tung bay trong gió, nên từ đó mới có tên gọi là “Ngô đái đương phong”
. Hành vân mật vũ: mây trôi bồng bềnh, mưa nặng hạt