Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khiếp đảm, là yêu, hay là hận, đã không còn quan trọng nữa, quan trọng chỉ là tiếp tục sống sót.
Quý Độc Chước bỗng nhiên nhớ tới, Quý Độc Chước chân chính đã chết rồi.
…
Nếu như có thể sống thêm một lần, nếu như có thể cho ta một kiếp lai sinh.
Ta thà rằng không phải sống trong chốn giang hồ này. Ngạo nghễ thiên hạ, tô điểm giang sơn, kỳ thực rất xa vời. Chẳng bằng thu thập đầy bụng tâm tư, lưng đeo trường kiếm, cưỡi hạc vàng ngao du thiên hạ.
Thế nhưng, đời người chỉ có một lần.
Quý Độc Chước bỗng nhiên nhớ tới, Quý Độc Chước chân chính đã chết rồi.
Năm bảy tuổi ấy, mưa rơi phô thiên cái địa, phụ thân đem hắn đẩy xuống vách núi, nói rằng, nếu như ngay cả mức độ này cũng không sống được, vậy thì Phong Nhã Tụng giao cho hắn không bằng giao cho một con chó.
Hắn ở trong cơn mưa dữ dội theo vách núi dựng đứng một đường leo lên, biết bao nhiêu lần suýt nữa sẩy chân. Hắn ngẩng đầu, chỉ có thể thấy được mưa bay đầy trời, nước mưa rét lạnh đọng lại trong hốc mắt, bị hâm nóng, sau đó theo khóe mắt chảy xuống. Mặt hắn dán lên trên vách đá lạnh buốt, trong mưa không có bất kỳ ai có thể vươn một bàn tay ra giúp hắn.
Khiếp đảm, là yêu, hay là hận, đã không còn quan trọng nữa, quan trọng chỉ là tiếp tục sống sót.
Khi hắn cuối cùng đứng trên chóp núi, Thiệp Giang vẫn luôn đợi trong mưa vì hắn xòe ô, hắn lại biết, từ giây phút đó trở đi, bản thân kia của ngày trước đã chết rồi.
Phụ thân hắn dùng phương pháp nhanh nhất dạy cho hắn hai chữ “kiên cường”.
Sau này thừa kế Phong Nhã Tụng, mỗi lần đẩy lui một đối thủ, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là ở trên huyền nhai đẩy xuống một hòn đá ngáng đường, hắn trước nay không thèm suy nghĩ xem đến tột cùng chỗ nào là đáy, bởi vì hắn vẫn còn phải làm quá nhiều.
Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết!
(Câu trong bài từ “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi, hàm ý chớ để thời gian trôi qua lãng phí, đến khi đầu bạc, than thở cùng không có tác dụng.)
Quý Độc Chước tựa lên vách địa đạo lạnh băng, chậm rãi thở hổn hển, siết chặt nắm tay.
Giang Ngạc chú ý đến sự khác thường của hắn, thở dài một hơi, vươn tay đến, bao lấy tay trái hắn: “Không phải lỗi của ngươi.”
Quý Độc Chước ngẩng đầu nhìn y, lại có chút không biết làm sao.
Khóe miệng Giang đại hiệp có một chút ngông cuồng cười: “Tục ngữ nói núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Được rồi, Quý lâu chủ Quý công tử tôn quý, nhìn ngươi thật sự rất phiền muộn, chỉ có lúc này đây, tùy ý ngươi trêu chọc.”
“Phì” một tiếng, Quý Độc Chước bật cười thành tiếng, hắn chuyển tay bắt lấy tay Giang Ngạc, tỉ mỉ lần theo đường vân trên lòng bàn tay: “Là ngươi nói nga.” Mặt khác một bàn tay lại ở trong ngực mò mò, lấy ra một cái lọ ngà voi nhỏ. Răng cắn mở nút lọ, mở bàn tay bị Giang Ngạc nắm lấy kia ra, tay phải đem một nửa chất lỏng ngưng kết trong chiếc bình nhỏ đổ một chút lên tay y.
“Ngươi đây là…”
“Ta lấy ra đây,” Quý Độc Chước nút lại lọ, dùng ngón tay cầm lấy dược thủy xoa phẳng, “Ban nãy lúc ngươi đẩy kệ sách bốc cháy kia, trên tay bị bỏng đúng không.” Mỡ đặc tiên nhân cực phẩm, bôi lên nắm tay, mát lạnh, giống như dùng nước giếng ướp qua.
Giang Ngạc ở trước mặt mình mở nắm tay ra, nhưng trong mật đạo tối như mực, căn bản không thấy rõ lắm: “Chút vết thương nhỏ này không cần để ý.”
“Không được, không được,” Quý Độc Chước đứng dậy, khôi phục vẻ trêu đùa trước sau như một, “Ngươi hiện tại không cần để ý, sau này thổi tắt nến chịu khổ là ta.” (Ớ hớ hơ, ta bắt đầu liên tưởng rồi nhá ;))
Cái gì gọi là thổi tắt nến chịu khổ là ngươi?
Một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân Giang Ngạc chạy thẳng đỉnh đầu, chỉ biết, chỉ biết, không nên đồng tình với yêu nghiệt này.
Từ trước đến nay chỉ có y khi phụ người khác, chưa từng nghĩ đến chuyện gặp được Phong Nhã Tụng chi chủ này, số lần y bị chọc tức đến nghiến răng so với y cả đời đều nhều hơn. Y chân mày khẽ nhếch, rút tay mình lại: “Quý lâu chủ không biết đã từng nghe qua một câu như vậy?”
“Giang đại hiệp cứ nói đừng ngại.”
“Quốc chi tương vong, yêu nghiệt tất xuất.” (Nước nhà sắp mất, yêu nghiệt ắt hiện)
Quý Độc Chước bị y nói móc, cười khổ nói: “Ta cái này nhất ngữ thành sấm, thực sự là thường ngày đạo hạnh không tốt sao?”
“Lâu chủ có tự giác là tốt.”
Hai người này a, hết thảy đều là một bụng hắc thủy. Lúc này nhìn nhau cười, buồn phiền mới nãy cũng liền hợp thời không còn một mống.
Hai người đều biết dựa vào sức mạnh của bọn họ muốn nghĩ đến đối phó với bốn mươi cao thủ bên ngoài, hiển nhiên là chuyện viển vông, mà cửa vào mật đạo tuy rằng bị hủy, nhưng cũng tuyệt đối không phải chỗ có thể ở lâu.
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Trước tiên rời khỏi chỗ này rồi nói đi,” Quý Độc Chước hướng Giang Ngạc vẫy tay một cái, “Năm đó vì làm để tránh địch, căn địa đạo này lối rẽ rất nhiều, cơ quan cũng nhiều, ngươi theo sát ta, bằng không cẩn thận bị đâm thành con nhím.”
Biết rõ cơ quan ám đạo là một việc cơ mật nhất của mỗi bang phái trên giang hồ, Giang Ngạc không có hỏi nhiều, Quý Độc Chước ở phía trước dẫn đường, y ở phía sau theo bước.
Hai người cứ thế đi được non nửa canh giờ, bỗng nhiên nghe thấy phía sau xuy xuy vang động, đồng thời một cỗ mùi vị cháy khét chậm rãi tản ra khắp nơi.
Giang Ngạc cùng Quý Độc Chước không nhịn được cả kinh.
Trong mật đạo tuyệt đối không có người đốt lửa, khả năng duy nhất chính là địch nhân phát hiện địa đạo, tự biết tìm không được bọn họ, cho nên dứt khoát châm khói độc thổi vào.
“Là Ngưng Huyết Yên.” Quý Độc Chước hơi biến sắc, “Nếu như hít vào một chút, liền tứ chi tê liệt, nếu như hít vào nhiều, liền bị máu huyết ngưng kết mà chết.”
Giang Ngạc nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Quý lâu chủ, ngươi nói chuyện tốc độ nhanh không?
“Hẳn là không chậm đi.”
“Tốt lắm,” Giang Ngạc đi đến trước mặt Quý Độc Chước, đột nhiên bế hắn lên, “Thỉnh ngươi chỉ đường cho ta.”
Hàng Khôn vị, đi Khảm đạo, dưới chân bát quái du tung, vạt áo phất như vân đẩy nhật.
Giang Ngạc ôm Quý Độc Chước, theo đường hắn chỉ chạy như điên.
Trong mật đạo, Quý Độc Chước lựa chọn kiểu đường thực quỷ dị, cơ bản có thể nói là không để lại dấu vết. Giang Ngạc xuất thân bần hàn, cái tên gọi mỹ miều Hán Giang Hội, kỳ thực nói trắng ra chỉ bất quá là một ổ thủy tặc xưng bá trên Hán giang. Cho nên đối với loại kỳ môn bát quái này có chút học vấn cao thâm căn bản không hề nghiên cứu. May mà Giang Ngạc thiên tính rất cao, có vài phần bản lãnh xem qua là nhớ, ngày thường làm cái gì cũng hết sức chuyên tâm, hơn nữa ngộ tính cũng cao.
Y nghe Quý Độc Chước chỉ đường, chậm rãi mà lại mơ hồ vài phần bí quyết, có mấy lần lại có thể không đợi Quý Độc Chước nói ra lối đi tiếp theo, liền trực tiếp giẫm lên vị trí chính xác.
Vài lần như thế, Quý Độc Chước nhịn không được cho Giang Ngạc một ánh mắt tán thưởng.
Nhân tài như vậy, lại ở trong Hán Giang Hội, thật đáng tiếc.
Nếu như không phải bang phái nhỏ an phận thủ thường ở một góc, làm sao có thể giống y như trên tư liệu đã viết, Hán Giang Hội người người bản tính đa tình đây?
Quý Độc Chước ở trong lòng Giang Ngạc tùy tiện suy nghĩ lung tung, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy quai hàm lạnh nhạt cứng rắn như được gọt dũa, trong lòng khẽ động. Nghĩ thế nào nam nhân này nếu buông tay nhường cho Hán Giang Hội nhị thiếu gia gì đó, chính mình đều là chịu thiệt thật lớn, hắn mắt hồ ly khẽ chuyển, nâng tay áo lên che miệng, lớn tiếng ho.
Giang Ngạc cúi đầu nhìn hắn một cái, tựa hồ giống như than thở, nắm lấy cằm hắn, đem môi mình ấn xuống.
Môi kề môi, giống như thăm dò, Quý Độc Chước cảm thấy môi mình bị cái gì đó tách ra, một vật trớn nhẵn nơi đầu lưỡi nhẹ nhàng khẽ mút, liền nhanh chóng lách người tránh đi.
Không kịp kinh ngạc, thân thể đã bị ấn lên vách tường lạnh như băng, hai tay bị đối phương gắt gao nắm chặt, trán kề trán, trong không gian nhỏ hẹp Quý Độc Chước hoàn toàn không thể cử động.
Trong tụy đạo tối tăm, chỉ thấy Giang Ngạc một đôi mắt hoa đào xinh đẹp chợt lóe lên thâm thúy, lúc môi y lại lần nữa ép xuống, cả người bị y ấn vào giữa mật đạo lăn hai vòng, sau đó sau lưng hung hăng sáp lại gần thạch bích.
Quý Độc Chước còn không kịp phản ứng, cơ hồ ngay tại lúc đó, sàn sạt sàn sạt, vô số tiếng xé gió, nơi ban nãy hai người vừa đứng đã cắm đầy phi tiễn.
Một bước vừa nãy hiển nhiên Giang Ngạc giẫm sai vị trí phát động cơ quan, Giang đại hiệp Giang công tử từ phía trên nhìn xuống Quý tiểu lâu chủ, chân mày khẽ nhướng, đem theo dáng vẻ tươi cười nhìn ra quỷ kế cuả hắn, thực tàn nhẫn hỏi: “Quý lâu chủ đã hài lòng chưa?”
Quý Độc Chước ở trên môi mình lau một chút, cười nhạt: “Có thể giúp đỡ lẫn nhau như vậy, Quý Độc Chước có thực sự hít vào khói độc cũng đáng a. Thuận tiện nhắc tới, kỹ xảo hôn môi của Giang đại hiệp không tồi, ta rất hài lòng.”
Giang Ngạc đại hiệp một tay nắm lấy cằm hắn, đem mặt hắn xoay qua, thực ôn nhu nói: “Như vậy thỉnh Quý lâu chủ nói cho ta thứ đồ này phải làm sao đây?”
Quý Độc Chước theo hướng ánh mắt Giang Ngạc nhìn qua, một cỗ mồ hôi lạnh thuận thế từ sống lưng chảy xuống.
Cách bọn họ không xa, một con nhện lớn cao năm thước chậm chạp bò đến. Con nhện này toàn thân đen thui, trong sắc đen lại mơ hồ lộ ra sắc đỏ của máu tươi, nó một bên bò một bên từ trong miệng tiết ra chất nhầy, nhỏ xuống mặt đất, phát ra tiếng vọng xuy xuy.
Phật nói, một chốc lát là sáu mươi cái chớp mắt.
Quý Độc Chước chính liền ở giữa sáu mươi phần trong một cái chớp mắt, hoặc là nói ba nghìn sáu trăm phần trong một chốc lát, động hai cái ý niệm trong đầu.
Thứ nhất: Giang đại hiệp ngươi vẫn thực biết kiềm chế.
Thứ hai…
Quý Độc Chước ngẩng đầu lên, một đôi mắt thuần khiết trong veo thấy đáy: “Rõ ràng không nên lớn thế này a, vì cái gì ta nhớ trong tư liệu về mật đạo viết là thả xuống bảy con nhện kịch độc, mỗi con thân dài ba tấc vậy?”
Giang Ngạc mí mắt giật một chút, dùng ánh mắt như trông thấy yêu quái nhìn Quý Độc Chước, trong miệng lúng túng thì thầm: “Bảy con… ngươi không nhớ nhầm chứ?”
“Ta làm sao có thể nhớ nhầm?” Quý Độc Chước hỏi vặn lại. Đột nhiên, mắt hắn khẽ sáng lên, vỗ trên vai Giang Ngạc một cái: “Ai nha! Ta quả nhiên không nhớ nhầm, Giang đại hiệp, mau nhìn! Sáu con còn lại cùng ra rồi!”
Miệng quạ đen, xúi quẩy, sao chổi, tai họa, yêu nghiệt…
Liếc nhìn phía sau một mảng đông nghịt, Giang Ngạc xách Quý lâu chủ lên: “Đường còn lại đi thế nào?” Cùng lúc tung người chạy trối chết.
Quý tiểu lâu chủ trán chống lên vai Giang Ngạc, nhìn phía sau các anh em nhền nhện càng ngày càng gần, tay sờ cằm, nhàn nhạt nói; “Ngươi không cần hỏi đường, cơ quan của mê cung lúc đầu khi lắp đặt xây dựng là một khi cơ quan nào đó khởi động, các cơ quan khác lập tức khởi động theo.”
“…”
“Yên tâm yên tâm, dù sao chúng ta cũng sắp đến lối ra rồi. Giang đại hiệp ngươi cố gắng chạy đi a!”
“…”
Thấy đối phương hoàn toàn không có phản ứng, Quý tiểu lâu chủ ngọc chỉ thon dài, ở trên đầu Giang Ngạc chọc chọc: “Giang đại hiệp…?”
Giang đại hiệp hít vào một hơi thật dài.
“Quý Độc Chước! Ta bóp chết ngươi!”
Hỏa tiễn.
Ám khí.
Đá vụn.
Mặt đất đột nhiên sụp xuống…
Gặp nhiều rồi liền thành thói quen đi?
Quý Độc Chước xoa ngực thở dài một tiếng, đang muốn cảm khái Giang đại hiệp võ công giỏi, chịu đựng giỏi, kiềm chế giỏi, bỗng nhiên bị đối phương kéo xuống, ném mạnh lên nền đất.
“Liều mạng.”
Giang Ngạc lạnh lùng rút trường kiếm.
Quý Độc Chước lúc này mới phát hiện một bó tơ nhện thật dài đã quấn lên chân Giang Ngạc.
Tơ nhện này tính ăn mòn cực mạnh, vừa mới quấn lên, vải quần nơi cổ chân Giang Ngạc đã bị hòa tan hơn phân nửa. Một con nhện dẫn đầu chậm rì rì bò qua, bóng mờ đen đúa bao phủ lên hai người họ, miệng nó mở to vừa hút, Giang Ngạc chớp mắt trượt trên mặt đất, bị con nhện này kéo về phía trước mặt mình.
Giang Ngạc bị nó lôi kéo, mặt đất gồ ghề không bằng phẳng ra sức đập vào cơ thể y, khẽ cắn răng, từ trong ngực móc ra một vật ném vào trong tay Quý Độc Chước, trở tay huy kiếm chặt đứt tơ nhện quấn trên chân, đồng thời hướng người kia kêu to: “Quý Độc Chước! Ta muốn ngươi thay ta giết kẻ đã gián tiếp hại chết Giang Lưu Thủy!”
Quý Độc Chước trong lòng khẽ run rẩy, lại tuôn ra một loại cảm giác khó nói nên lời. Hắn tiện tay đem thứ đồ kia cất vào trong ngực, ra sức hướng về phía con nhện chạy tới, khi cách con nhện vĩ đại dẫn đầu chỉ còn hơn một trượng thì ngừng lại, dưới chân đột nhiên giẫm mạnh một cái, ngay sau đó, bổ nhào lên người Giang Ngạc.
Cái này hết thảy nhanh như chớp.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
Vô số Phích Lịch đạn trong nháy mắt ở dưới chân mấy con nhện cự đại kia nổ tung. Vốn dĩ trong không gian chật hẹp, khí lưu nhanh chóng dao động, khói bụi khắp nơi, nghẹn đến người ta không thể thở nổi.
Quý Độc Chước lớn tiếng ho khan, lần này thực sự bị sặc. Phích Lịch đạn thiêu cháy tơ nhện, Giang Ngạc ôm lấy hắn, hai người cùng lui đến trong góc tránh né trận nổ này.
Luồng không khí cực mạnh thổi mái tóc dài của hai người bay tán loạn, bên tai tiếng ầm ầm vẫn không ngừng vang lên, chấn động khiến người ta gần như điếc đặc.
Giữa giây phút ngắn ngủi thính giác giảm sút, Giang Ngạc cúi đầu xuống, trầm mặc nhìn chăm chú vào Quý Độc Chước, vươn tay đến, vì hắn gạt đi một sợi tóc lòa xòa trước trán.
Kẻ vô liêm sỉ này, vậy mà ở một khắc cuối cùng không có vứt bỏ y.
Trong mật đạo dần dần an tĩnh trở lại, khói bụi dày đặc còn chưa kịp tan, giữa mơ hồ, chỉ có thể thấy được mắt nhau. Mắt Giang Ngạc rất sâu, mắt Quý Độc Chước thì trong suốt, tựa hồ trong tĩnh mịch, hai đôi mắt này chính là trời, cũng là đất.
Giang đại hiệp chậm rãi thở ra một hơi thật dài, nói với Quý Độc Chước đang được y che chắn giữa thân thể và vách tường: “Cái này nổ xong rồi chứ…”
“Ngô, hẳn là vậy đi.” Quý Độc Chước nghĩ nghĩ, vẫn là không quá khẳng định.
“May mà Phong Nhã Tụng biến thái này của các ngươi trong mật đạo để thoát thân có chôn Phích Lịch đạn…” Giang Ngạc nói, lại phát hiện sắc mặt Quý Độc Chước có chút khác thường, “Người làm sao vậy?”
“Cái kia…” Quý Độc Chước xưa nay không sợ trời không sợ đất sắc mặt cũng hơi tái xanh, hắn vươn một ngón tay, chỉ vào phía sau Giang Ngạc, “Ta nhớ loại nhện độc này gọi là… nhện Đồng Bì…”(nhện da sắt, em ấy có mặc áo giáp chống đạn ;)))
Giang Ngạc chậm chạp, chậm chạp, quay đầu lại, giữa không gian tuyệt đối yên lặng, có thể nghe thấy tiếng khớp xương của y kẽo kẹt vang lên.
Trong khói bụi từ từ lắng lại, bảy cái thân ảnh to lớn đang xòe ra tứ chi.
Cái gọi là nhện Đồng Bì, chính là nói da của loại nhện này vô cùng cứng chắc. Một con thân dài ba tấc còn không dễ chết, huống chi là bảy con biến dị thành to năm thước?
Ta thao con mẹ nó!
Tuy rằng đã gặp qua đủ loại yêu nghiệt của Quý Độc Chước, tinh thần của Giang Ngạc vẫn là khó tránh sắp sửa bạo nộ: “Phong Nhã Tụng các ngươi rốt cuộc là một đám biến thái gì a a a a a a!!!!”
Hai người đối mắt nhìn nhau, vừa mới phải lên đường bỏ trốn, nháy mắt cùng biến sắc, hai người bọn họ lại đồng thời hai chân tê dại, một chút sức lực cũng không có.
Nguyên lai trận nổ lớn ban nãy khiến gia tốc không khí lưu động trong mật đạo, khói độc cách không xa bị dội qua đây. Hai người họ vừa rồi lực chú ý đều đặt trên người nhền nhện và trận nổ, ai cũng không chú ý đến bản thân đã hít vào một lượng Ngưng Huyết Yên cực lớn.
Bảy đầu nhện độc Đồng Bì nhả tơ đến, lộn xộn quấn lên y sam của bọn họ, sau đó từng chút đem khoảng cách giữa hai bên thu hẹp lại.
Quý Độc Chước hơi hơi quay đầu, nhìn đến những cái móng vuốt to lớn kềnh càng đang nhúc nhích kia, rất có điệu bộ của đồ tể. Không khỏi ngửa mặt thở dài: “Đây là trời làm khổ ta, không phải lỗi tại ta a.”
“Quý Độc Chước…” Giang Ngạc đồng dạng bị nhền nhện lôi đi gọi hắn một tiếng.
“Ân? Việc đã đến nước này, có chuyện gì Giang đại hiệp cứ nói đừng ngại.”
“Kính nhờ Quý lâu chủ kiếp sau đừng có miệng quạ đen lần nữa.”(Ai, cái miệng xui xẻo của Chước ca ;))
Con nhện vĩ đại om sòm kêu lớn, móng vuốt cào lên vách tường bốn phía, đá lộp bộp rơi xuống, đánh lên thân thể hai người Giang Quý.
Độc của Ngưng Huyết Yên theo hít thở chạy khắp toàn thân, Quý Độc Chước cả người bủn rủn, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nguy hiểm gần trong gang tấc, hắn giống như trêu đùa nói với Giang Ngạc: “Ta cảm thấy ở một ý nghĩa nào đó, ta vẫn phải cảm tạ Ngưng Huyết Yên, ít nhất một khắc bị nhai nát kia, ta sẽ không cảm thấy quá đau đớn.”
Giang Ngạc làm một thử nghiệm cuối cùng, y thử động thủ chặt đứt tơ nhện, nhưng hiện tại ngay cả động một ngón tay cũng vô cùng khó khăn.
Quý Độc Chước bên kia vẫn còn giao lại di ngôn: “Sống không thể cùng giường, sau khi chết cùng buồng, Giang Ngạc a Giang Ngạc, ngươi cả đời này vẫn là thuộc về Quý Độc Chước ta…”
Giang Ngạc sâu xa nhìn y một cái, nhắm mắt lại: “…Được rồi, Quý công tử, ta đã nói, chỉ có hôm nay để ngươi đùa giỡn.”
Quý Độc Chước hơi ngẩn người, cảm giác được ngón tay út của mình bị ngón tay út của Giang Ngạc móc lấy.
Trong thơ nói: Ngô đồng tương đãi lão, uyên ương hội song tử. ( Hai câu trong bài thơ “Liệt nữ tháo” của Mạnh Giao, nghĩa là: cây ngô đồng chờ đợi nhau đến già, chim uyên ương chết cũng chung đôi.)
Cùng chết sao? Nghe lên cũng là cám dỗ không tồi a… Quý Độc Chước khẽ mỉm cười, cũng cùng nhắm mắt lại.
Chờ chết.
Ít nhất khi chết không phải lại cô đơn một mình.
Chú:
. Nhất ngữ thành sấm: nói bậy mà trúng
. Khôn, Khảm: hai quẻ trong bát quái. Địa đạo được xây dựng dựa theo ngũ hành, lấy các quẻ để đặt tên, ở đây Giang Ngạc và tiểu Quý là đi thế này: ở chỗ hàng quẻ Khôn, đi theo đường quẻ Khảm… chắc thế ~(‾▿‾~)
. Du tung: dấu chân di động
. Dựa theo một câu nói của Hạng Vũ được ghi trong “Hạng Vũ bổn ký”: “Thử thiên chi vong ngã, phi chiến chi tội dã.” (此天之亡我,非戰之罪也), nghĩa là Đây là trời bỏ ta, chứ không phải lỗi tại ta đánh không giỏi