Editor: Sakura Trang
“Vương gia, Mạc Ưu công tử đến.” Diệp nhi hơi mở cửa khom người một mực cung kính thông báo một tiếng.
“Mau mời.” Thanh âm vội vàng của Văn vương truyền tới, Mạc Ưu đã không nhanh không chậm phe phẩy quạt mỹ nhân của hắn nhẹ nhàng mà vào.
“Mạc Ưu ra mắt văn Vương điện hạ. Ra mắt...” Một đôi mắt giảo hoạt của hắn đã sớm không chớp mắt theo dõi vị mỹ nhân đối diện Văn vương kia, nhưng cố làm không biết chần chờ một chút.
“Tại hạ Phong Tiêu Nhiên, là Tam đệ của điện hạ.” Người nọ quả nhiên trúng kế, đứng dậy nhanh nhẹn thi lễ, tuyệt thế phong hoa rực rỡ chói mắt, chớp mắt khiến trái tim nhỏ của Mạc Ưu đập nhanh mấy nhịp! Trời ơi, dầu gì ở kiếp trước nơi thành phố lớn quốc tế hóa hắn có cuộc sống ăn chơi trác táng, lại làm công việc viết sách cho tạp chí mode, loại hình gì chưa thấy qua? Nhưng không nghĩ tới... Trên đời thật là có nam nhân đẹp mắt đẹp mắt như vậy!! Ánh mắt kia, ba quang yêu kiều như nước mùa thu vậy, môi đỏ mọng như anh đào, OMG, cho dù hắn cũng là một nam nhân, nhưng vẫn có một loại kích thích không nhịn được muốn xông lên đè lại điên cuồng mút mấy cái.
Một thân hoa phục tinh xảo mặc trên người y, lại một chút cũng không lộ vẻ tục khí, sắc thái đỏ tươi sấn da thịt y càng thêm oánh nhuận như tuyết, lộ ra siêu phàm xuất trần. So sánh với sự xinh đẹp tuyệt luân của y, Văn vương ngày thường còn coi như mặt như quan ngọc, lại thành tên thôn phu thông thường sơn dã, không vào nổi mắt.
“Nghe tiếng đại danh Tấn vương đã lâu, thảo dân Mạc Ưu, ra mắt điện hạ.” Mạc Ưu sờ một cái ngực do động tâm mà đạp quá nhanh, hít sâu một hơi, đúng mực thi lễ một cái với Tấn vương. Lần đầu gặp mặt, cũng không thể để mỹ nhân xem thường được.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau Văn vương liền chỉ chỗ ngồi bên người Tấn vương kêu Mạc Ưu ngồi, chính hợp tâm ý của hắn, liền gần cùng mỹ nhân vành tai tóc mai quấn quít nhau, há không vui? Nhìn trên bàn bày các loại chút thức ăn tinh mỹ, trên mặt hai người đều có chút ửng đỏ nhàn nhạt, xem ra đã uống nhiều rượu.
“Mạc hiền đệ, Tam đệ hiếm thấy tới trong phủ một lần, hôm nay ngu huynh có một yêu cầu quá đáng, xin hiền đệ tác thành.” Văn vương nửa mở mắt nghiêng dựa vào trên ghế mềm, hiển nhiên đã có chút men say.
“Điện hạ mời nói.”
“Ca nghệ của hiền đệ sớm nghe danh thiên hạ, Tam đệ này của ta cũng là người yêu thích âm luật, nhị vị nếu có duyên gặp nhau, không bằng so tài một phen như thế nào?” Văn vương bộ dáng uể oải nói, đã có một người nam thị mi nhãn quyến rũ bưng một chiếc đàn cổ chầm chậm tới, đặt ở trước mặt Tấn vương.
Cái này... Thảo dân hát đều là một ít ca dao quê hương, thô lậu đơn giản, sao có thể tương hợp có thể cùng Tấn vương điện hạ, quả thực sợ hãi.” Mạc Ưu ngoài miệng khiêm tốn, trong lòng nghĩ đúng là một bộ khác. Nghĩ ngươi cũng không biết là cổ nhân bao nhiêu năm trước, ca khúc ta mang từ thế kỷ đến ngươi làm sao có thể sẽ đàn chứ? Đừng đến lúc đó bêu xấu lúng túng, ngược lại giận cá chém thớt đến trên người ta.
Ai ngờ Văn vương này cũng không buông tha hắn, lại mượn say luôn miệng thúc giục: “Không ngại không ngại, Tam đệ sẽ tự căn cứ âm điệu của ngươi phân phối. Chẳng lẽ hiền đệ xem thường bản lãnh của Tấn vương?”
Mạc Ưu nghe hắn vừa nói như vậy, đương nhiên là không lời chống đở, quay đầu nhìn một chút mỹ nhân Vương gia định làm cùng mình, trên mặt của y cũng không nhìn ra cảm xúc, cũng không biết là đồng ý hay không đồng ý. Thoáng trầm ngâm một trận, y mới đưa hai tay chậm rãi lướt dây đàn, chân mày hướng về phía Mạc Ưu khẽ nhếch lên cười nhạt: “Mạc huynh xin mời, tiểu Vương sẽ cố làm hết sức.”
Hắn ngược lại là chỉ lo đốt lửa, căn bản không biết nụ cười này ở trong lòng Mạc Ưu tạo thành phản ứng hóa học kịch liệt như thế nào, dùng câu lịch sự để nói, vậy kêu là tâm đãng thần trì, nói thô bỉ chút, nhất định chính là thiên lôi câu động địa hỏa, một cái càng thêm không thể cứu chữa!
Mạc Ưu hút mạnh một miệng đầy nước miếng, chỉ cảm thấy trên người nóng lên một trận, mẹ, thân thể của nam nhân cổ đại này thật đúng là háo sắc, chẳng qua thấy mỹ nhân cười cười với hắn, lại nổi lên phản ứng sinh lý. Hắn tiện tay cầm một ly nước ngâm ở trong thùng băng uống một hơi, vốn là nghĩ tiêu bớt dục hỏa, không nghĩ tới một cổ nóng cay xông thẳng cổ họng, tràn lên não. Chửi thề một tiếng! Lại là một ly rượu trắng.
Mạc Ưu lập tức cảm thấy ngực khó chịu cả người nóng hổi, nhìn mỹ nhân trước mắt, cũng không để ý chuyện có mất mất thể diện hay không, thuận miệng hừ thành tiếng.
Lang nha nguyệt y nhân tiều tụy
Ngã cử bôi ẩm tẫn liễu phong tuyết
Thị thùy đả phiên tiền thế quỹ nhạ trần ai thị phi
Duyên tự quyết kỷ phiên luân hồi
Nhĩ tỏa mi khốc hồng nhan hoán bất hồi
Túng nhiên thanh sử dĩ kinh thành hôi
Ngã ái bất diệt phồn hoa như tam thiên đông lưu thủy
Ngã chích thủ nhất biều ái liễu giải chích luyến nhĩ hóa thân đích điệp
Nhĩ phát như tuyết thê mỹ liễu ly biệt
Ngã phần hương cảm động liễu thùy
Yêu minh nguyệt nhượng hồi ức kiểu khiết
Ái tại nguyệt quang hạ hoàn mỹ
Nhĩ phát như tuyết phân phi liễu nhãn lệ
Ngã đẳng đãi thương lão liễu thùy
Hồng trần túy vi huân đích tuế nguyệt
Ngã dụng vô hối khắc vĩnh thế ái nhĩ đích bi
Nhĩ phát như tuyết thê mỹ liễu ly biệt
Ngã phần hương cảm động liễu thùy
Yêu minh nguyệt nhượng hồi ức kiểu khiết
Ái tại nguyệt quang hạ hoàn mỹ
Nhĩ phát như tuyết phân phi liễu nhãn lệ
Ngã đẳng đãi thương lão liễu thùy
Hồng trần túy vi huân đích tuế nguyệt
Lang nha nguyệt y nhân tiều tụy
Ngã cử bôi ẩm tẫn liễu phong tuyết
Thị thùy đả phiên tiền thế quỹ nhạ trần ai thị phi
Duyên tự quyết kỷ phiên luân hồi
Nhĩ tỏa mi khốc hồng nhan hoán bất hồi
Túng nhiên thanh sử dĩ kinh thành hôi
Ngã ái bất diệt phồn hoa như tam thiên đông lưu thủy
Ngã chích thủ nhất biều ái liễu giải
Chích luyến nhĩ hóa thân đích điệp
Nhĩ phát như tuyết thê mỹ liễu ly biệt
Ngã phần hương cảm động liễu thùy
Yêu minh nguyệt nhượng hồi ức kiểu khiết
Ái tại nguyệt quang hạ hoàn mỹ
Nhĩ phát như tuyết phân phi liễu nhãn lệ
Ngã đẳng đãi thương lão liễu thùy
Hồng trần túy vi huân đích tuế nguyệt
Ngã dụng vô hối khắc vĩnh thế ái nhĩ đích bi
Đây là bài “Tóc như tuyết” của Châu Kiệt Luân nha! Nghe thử đi hay lắm (^-^)
Theo ngâm xướng mang men say của Mạc Ưu, mắt phượng vốn là lạnh lùng bình thản của Phong Tiêu Nhiên dần dần có nhiệt độ, đôi mắt như sơn đen dần dần nhấp nhoáng ba quang, giỏi một cái tài tử đa tình.
Duyên tự quyết kỷ phiên luân hồi
Nhĩ tỏa mi khốc hồng nhan hoán bất hồi
Túng nhiên thanh sử dĩ kinh thành hôi
Ngã ái bất diệt phồn hoa như tam thiên đông lưu thủy
Ngã chích thủ nhất biều ái liễu giải
Thâm tình ghi lòng tạc dạ như vậy, nếu người vùi lấp trong đó, sẽ là một tư vị như thế nào? Ngắm nhìn cặp mắt của Mạc Ưu dần dần mê ly, đại ca đây là rượu gì, tác dụng chậm thật là đủ đầy đủ, mới mấy ly xuống bụng, lại khiến người say như vậy.
Tiếng đàn du dương tiêu hồn từ đầu ngón tay thon dài của y chậm rãi như dòng nước chảy, lại cùng tiếng hát của Mạc Ưu hô ứng lẫn nhau, hòa vào nhau, có một phen tư vị rung động đến tâm can khác. Văn vương dứt khoát nhắm hai mắt lấy đũa đập ly đĩa, theo âm luật gật gù đắc ý, thật tiêu diêu khoái hoạt.
Trong lòng Mạc Ưu cũng sinh ra kinh ngạc cực lớn, không nghĩ tới Vương gia mỹ nhân này lại có tài như vậy, lại có thể đem ca khác của Chu Kiệt Luân vô sự tự thông (không học tự hiểu)… Một khúc cuối cùng, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên ngắm nhìn, trong ánh mắt lại có chút mùi vị như keo như sơn, như thế nào cũng không chia ra.
Lúc này Văn vương đã say ngã tại trên bàn, phát ra từng trận tiếng ngáy mong mỏng.
Phong Tiêu Nhiên và Mạc Ưu đều không biết trong rượu bọn họ uống đã sớm cho vào thuốc kích tình, chẳng qua là cảm thấy cả người nóng ran khó nhịn, có chút bất an.
Phong Tiêu Nhiên dù sao cũng là một Vương gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa sao từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời có chút không chịu nổi, chẳng qua là nằm dựa vào giường nhỏ mềm mại ở sau lưng nhắm mắt nhẹ nhàng thở hào hển, hai tay không tự chủ xé ra vạt áo trước ngực, chậm rãi ở vuốt ve trên bờ ngực trắng nõn đường cong ưu mỹ của mình, nghĩ chậm giải cổ khó chịu gấp gáp vô hình trong lồng ngực kia.
Mỹ nhân mặt hàm xuân, uyển chuyển than nhẹ, y phục nửa mở, đậu đỏ màu hồng nhạt trước ngực vú như ẩn như hiện...
Toàn bộ nhìn ở trong mắt đồng dạng cũng nóng ran khó an Mạc Ưu là một bộ hình ảnh làm người ta khí huyết dâng trào máu mũi phun thẳng như thế nào, hắn chỉ cảm thấy bụng dưới một cổ nhiệt lưu, tay chân lại cũng không chịu óc khống chế, nhẹ nhàng chạm vào nửa thân trần của Phong Tiêu Nhiên.
Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo chạm vào ngực nóng bỏng của mình, vuốt ve êm ái, thoải mái a... Y không nói lời gì nắm chặt lấy bàn tay không an phận của Mạc Ưu, một tay kia ôm eo của hắn, hai người lập tức sát chặt vào nhau.
Đối mặt với Vương gia mỹ nhân đã say không biết trời đất gì, Mạc Ưu coi như định lực khá hơn nữa cũng không được, huống chi hắn cũng uống một ly nhỏ rượu có chứa thuốc bột, tiểu sắc ma trong lòng nhanh chóng chui ra. Tay của hắn không nhịn được nắm được ngọc châu xinh xắn mượt mà trước ngực y nhẹ nhàng chơi đùa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi tươi non thơm ngát như hoa sen của người trong ngực, vốn chỉ là nếm chút mùi thơm, nhưng người trong ngực cũng không nghe theo, lưỡi nghịch ngợm linh hoạt ngượng ngùng dò vào trong môi của hắn, nhát gan liếm nhẹ dây dưa, miệng lưỡi tràn ra tiếng rên rỉ vô cùng hưởng thụ, bao hàm ngọc châu ở trong lòng bàn tay Mạc Ưu cũng đã sớm sưng lên, lặng lẽ đứng thẳng, chớp mắt đã đánh tan một điểm lý trí cuối cùng còn sót lại của Mạc Ưu.
Hắn liếc mắt một cái Phong Chi Hành đang ngủ say, nhìn người trong ngực đang sốt ruột cầu hoan, ôm ngang y lên, chạy nhanh về hướng Vô Ưu cư.
“Thật là khó chịu, nóng quá...” Phong Tiêu Nhiên ngã ở trong ngực Mạc Ưu lẩm bẩm nói nhỏ, Mạc Ưu cẩn thận đặt y lên giường, cũng khó mà ức chế lại lần nữa hôn lên môi của y. Môi mỹ nhân thật ngọt… Thật là mềm, không nhịn được hút nhiều mấy cái.
Người bên dưới khó chịu giãy dụa thân thể. Mạc Ưu cảm thấy có một vật cứng đang chọc lên hạ thân sưng lên đau đớn của mình, xem ra y cũng không nhịn được.
Kiếp trước hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ, phương diện chuyện tình dục tự nhiên chưa từng ủy khuất qua mình, dĩ nhiên hắn không nghĩ ở phía dưới, cũng biết phải nên làm như thế nào, nhưng nhìn làn da Vương gia mềm mại trắng nõn, không biết có thể làm y bị thương hay không. Ngay tại lúc hắn do dự không quyết người trong ngực nhưng không biết sống chết bắt đầu lôi kéo vạt áo của mình và Mạc Ưu, rất nhanh hai người liền toàn thân xích lõa nóng bỏng dính sát vào nhau.
“Nóng quá... Ôm ta, cầu ngươi...” Phong Tiêu Nhiên ở dưới sự ôn nhu trêu đùa của Mạc Ưu cũng nóng bừng toàn thân, phân thân đứng thẳng đã lâu ở bàn tay của hắn không ngừng cọ sát cầu an ủi, thật thoải mái, Mạc Ưu, Mạc Ưu...
Cố nén đã lâu Mạc Ưu quả thực không thể nhịn được nữa, đưa tay tìm kiếm vào hậu huyệt no đủ của y, nơi đó đã mềm nhũn, ướt át một mảnh.
Tiêu Nhiên, ngươi quả thực quá mê người, quá đẹp. Đừng sợ, ta sẽ hết mực yêu ngươi, không để cho ngươi chịu đau. Đừng sợ, cả đời ta sẽ luôn yêu ngươi…
Một mực giả bộ ngủ Phong Chi Hành thấy hai người rời đi, bỗng nhiên thanh tỉnh ngồi dậy, khóe miệng nhếch lên một cái mỉm cười đắc ý. Tam đệ a tam đệ, chớ trách đại ca hại ngươi, vì để cho ngươi mang thai, đại ca nhưng mà tiêu tốn thật nhiều, bỏ xuống cực phẩm trong lòng kia.
Thì ra trong vương tộc Đại Dạ quốc không thiếu ly nhân, cũng có thể thừa kế tổ truyền tước vị, nhưng nếu như mang thai sinh tử, hài tử kia tất nhiên đi theo họ cha, thành họ bên ngoài, ly nhân đã sinh con kia cũng giống như nữ nhân vậy, mất đi quyền thừa kế gia tộc. Đương kim Thái tử triền miên giường bệnh nhiều ngày, Tấn vương là một ly nhân, nếu như hắn sinh hài tử, kia ngôi vua chính là vật trong túi của Văn vương.