Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sakura Trang
“Công tử, công tử? Đứng dậy, mặt trời lên cao nga...”
Là ai? Ồn ào chết, mới vừa ngủ liền bị đánh thức. Ừ? Thật là sáng a, trời đã sáng rồi? Mạc Ưu dùng bàn tay che ánh mắt xuyên thấu qua kẽ ngón tay nhìn cửa sổ, quả nhiên một mảnh sáng choang, Diệp nhi đang ở ở bên ngoài dùng lực đập cửa.
Tối hôm qua mệt quá... Ngô, mỹ nhân Vương gia! Mạc Ưu lập tức nhớ lại đêm qua hoang đường. Không thể nào đâu, chính xác là một đêm mộng xuân, nhưng cẩn thận nhìn một chút vết hôn loang lổ trên người mình, còn có một mảnh hỗn độn trên giường, rõ ràng cho thấy chứng cớ sau khi điên cuồng kia!
Kia mỹ nhân Vương gia đâu? Chẳng lẽ đi gọi cứu binh tới giết ta diệt khẩu… Hắn bị bản thân tự hù dọa nhảy dựng, đầu đụng mạnh vào đỉnh giường khắc hoa, đông!
“Công tử ngươi không có sao chứ? Diệp nhi tiến vào nga.” Diệp nhi nghe tiếng vang vội vàng vọt vào, lại thấy Mạc Ưu một mình che đầu ngồi ở mép giường.
“Công tử ngủ ngon, Vương gia một giờ trước liền lên đường, để cho nhỏ đưa cái này giao cho ngươi.” Diệp nhi có dụng ý khác nhìn Mạc Ưu không ngừng cười, đưa tay đem một khối lưu quang dật thải cửu long ngọc trụy nhét vào trong tay hắn.
Di, đồ chơi nhỏ thật là đẹp, chẳng lẽ là Tấn vương khen thưởng cho hắn? Thật xa hoa nha… Hừ! Đem hắn làm người nào, chẳng lẽ coi hắn là tiểu quan trong phủ Văn vương? Mạc Ưu lăng lăng nhìn ngọc trụy trong tay mặt đầy hắc tuyến, nhất thời không biết nên tức giận vẫn là buồn cười.
Xuất phát?
“Diệp nhi, Vương gia ra xuất phát đi đâu?”
“Công tử không biết sao? Bộ tộc Hắc Lang phía bắc làm loạn thường xuyên quấy nhiễu biên giới nước ta, ngày hôm qua bệ hạ phong Tấn vương làm Đại nguyên soái, đi đánh bọn man tộc đó rồi! Đêm qua Văn vương Tấn vương Tấn vương tới trong phủ, chính là để đưa tiễn nha.”
“Cái gì? Y một tên thư sinh yếu ớt làm sao có thể đi đánh giặc? Hoàng đế có phải bị heo làm hôn đầu rồi hay không…” Mạc Ưu bị trả lời của Diệp nhi sợ hết hồn. Lúc này đối với chỉ số thông minh của hoàng đế Đại Dạ quốc sinh ra hoài nghi, tuy nhiên nửa câu sau là làm sao cũng không dám nói ra miệng.
Ai ngờ Diệp nhi ngược lại dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn, một bộ biểu tình cái này ngươi không biết đâu. Thì ra Tấn vương này chẳng những tuấn mỹ nổi danh thiên hạ, lấy giỏi thi từ âm luật nổi tiếng các nước, lại là một kỳ tài quân sự kiêu dũng thiện chiến, mười sáu tuổi năm ấy liền từng một mình dẫn quân trấn áp quân phản loạn của Nam vương lúc đó,, lấy hai chục ngàn tinh binh chống cự một trăm sáu chục ngàn hùng sư của đối phương, tự mình tróc nã chủ soái địch quân, cũng chính là thân thúc thúc Nam vương của y, giữ được căn cơ của.
Vì vậy trên phố nghị luận đến y, đều thích dùng biệt danh “Kinh hồng tướng quân”, một là khen mạo của y phiên nhược kinh hồng như thần tiên hạ phàm, hai là khen y dụng binh như thần, như thần binh trên trời hạ xuống.
Kia... Kia võ nghệ của Tấn vương như thế nào?” Diệp nhi càng đem Tấn vương thổi phồng đến thần kỳ, mồ hôi lạnh của Mạc Ưu liền càng ngày càng nhiều, ngươi nghĩ a, hắn đem một người toàn dân thần tượng đặt dưới thân, kia thiếu nữ thiếu nam hoài xuân khắp thiên hạ làm mộng đẹp màu hồng có thể chấp nhận được sao!
Diệp nhi nhíu mày một cái không nhịn được nói: “Công tử ngươi thật đáng ghét, sao có thể có người mọi thứ đều biết a, Tấn vương võ nghệ bình thường, vì y chỉ cần ở trong trướng bày mưu lập kế không phải sao.”
Nga yêu, thật là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, bảo vệ thần tượng của mình thật dữ dội nha… Mạc Ưu nghịch ngợm le lưỡi một cái, bởi vì hắn đã tự dọn dẹp cho mình sạch sẽ ổn thỏa, liền không nhanh không chậm đi theo sau lưng hắn đi sảnh dành cho khách ăn điểm tâm.
Ngày thường Văn vương muốn thượng triều, vì vậy không cùng Mạc Ưu dùng điểm tâm, ai ngờ hôm nay lại ở nhà, một chân Mạc Ưu vừa bước vào ngưỡng cửa, liền nhìn thấy Văn vương đang thản nhiên tự đắc uống cháo gà ti phỉ thúy, thiếp thân nam thị của hắn đang cẩn thận xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, xem ra đêm qua thật là say rượu, đến bây giờ vẫn không hết mệt.
“Văn Vương điện hạ buổi sáng tốt lành.” Mạc Ưu có chút lúng túng lên tiếng chào Văn vương, suy nghĩ một chút mình ở trong phủ người ta ăn chùa uống chùa nửa năm lại một mực làm ra dáng vẻ trinh tiết liệt nam đem người ta cự chi ngàn dặm, tối hôm qua vừa thấy Tấn vương xinh đẹp một chút, liền ăn sạch người ta, nếu là Văn vương coi là thật so đo, hắn còn thật không biết nên làm sao vì mình chối bỏ trách nhiệm.
Văn vương vẫn là là một bộ dáng vẻ vân đạm phong khinh như bình thường, thấy Mạc Ưu đi vào liền nhiệt tình gọi hắn qua ngồi, còn tỉ mỉ phân phó cho thêm một đôi bát đũa, từ lâu phía dưới đã có tiểu nha hoàn hầu hạ đưa đi vào.
Đối thoại kế tiếp nhưng hơi có điểm để cho người phát 囧.
“Mạc huynh, nếm thử một chút cháo gà ti này, là dùng gà rừng mới đưa tới từ dưới nông trang, tối bổ khí, hôm qua ngươi, phải bồi bổ thật tốt.”
“...”
“Mạc huynh, nếm thử một chút dê con chưng sữa trâu này, dưỡng nhan dễ chịu, nam nhân ăn rất tốt nga, ngươi cần.”
“...”
“Mạc huynh...”
“Khụ khụ, ta tự ăn, điện hạ không cần khách khí. Mỗi ngày điện hạ vào triều khổ cực, cũng nên dùng nhiều một ít.” Mạc Ưu chỉ cảm thấy mặt nóng sắp bốc lửa, bận bịu ngăn cản quan tâm đặc biệt của Văn vương, chỉ sợ nói thêm gì nữa hắn lại giới thiệu để mình ăn tiên hổ mật rồng.
Văn vương lại không chịu buông tha hắn, thấy hắn nghĩ nói sang chuyện khác, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề.
“Chuyện đêm qua mong rằng Mạc huynh bỏ qua cho, Tiêu Nhiên ngưỡng mộ Mạc huynh đã lâu, hôm qua lại do tiểu Vương giới thiệu, tiểu Vương cũng thực không thể chối từ được. Y nếu coi là thật làm chuyện gì bôi nhọ Mạc huynh, xin Mạc huynh tha thứ, nhìn ở mặt mũi của tiểu Vương, ngàn lần xin tha thứ.”
Ngưỡng mộ đã lâu? Sự chú ý của Mạc Ưu hoàn toàn bị bốn chữ này hấp dẫn. Mỹ nhân lại ngưỡng mộ mình, nhưng ngưỡng mộ hắn cái gì chứ? Sẽ không thể là ngưỡng mộ hắn ở nhờ trong phủ Văn vương ăn nằm chờ chết chứ?
ngọc trụy đây nha