Hiếm khi nào thấy Lục Dung uống say, anh nói lải nhải rất nhiều.
Lục Dung: “Lúc đến đồn cảnh sát đón em tôi đã nghĩ, trông em gầy quá, người chẳng có bao nhiêu thịt, nhất định không ăn nhiều cơm, tôi đau lòng lắm.
Nhưng vẫn rất đáng yêu, đáng yêu lắm.”
“Giống như lần đầu tiên tôi gặp em đã thấy em đáng yêu rồi.
Tôi nhìn thấy em nằm co ro ngủ trên ghế sau trên xe giống như chú cún hoang, vừa gầy vừa nhỏ, tôi xót xa lắm.”
Thẩm Vấn Thu: “Ừ…”
Lục Dung: “Nhưng tôi vẫn sợ, sợ em còn ghét tôi.
Tôi đã nghĩ, dù em thật sự không thể tìm được ai khác giúp đỡ thì cũng chẳng đến tìm tôi đâu.”
“Lúc em ăn cơm, tôi đã do dự rất lâu, cảm thấy nếu không nói thì sẽ đánh mất cơ hội nên mới dám hỏi em có muốn đến nhà tôi ở không.
Thật ra khi ấy tôi muốn nói, em muốn ở cả đời cũng không sao, khi em đồng ý tôi đã rất vui.”
Thẩm Vấn Thu: “Ừ.”
Thẩm Vấn Thu khẽ giọng nói: “Lần em hỏi mượn anh , thật ra trừ mua hai bao thuốc lá ra, phần còn lại em đã mang đi quyên góp vào quỹ khuyến học cho những cô bé vùng núi, lấy danh nghĩa của anh.”
“Em nói em cầm tiền đi đánh bạc là lừa anh.”
“Em tưởng anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà, kết quả anh lại chẳng hề tức giận với em.
Sao anh có thể tin tưởng em sẽ không làm chuyện xấu chứ?” Thẩm Vấn Thu bất đắc dĩ hỏi: “Nghiện cờ bạc là thói không thuốc nào cứu được nữa.
Anh còn chủ động đón em về, còn đối xử với em tốt đến vậy, tốt không thấy điểm dừng.
Biết đâu một lúc nào đó em sẽ dẫn người về nhà anh trộm tiền, tệ hơn thì bắt cóc anh, muốn anh giao tiền ra cho em thì sao?”
Lục Dung gật đầu: “Em không cần bắt cóc tôi, em cứ thẳng thắn nói với tôi, tôi sẽ đưa cho em, em muốn gì cũng được.”
Thẩm Vấn Thu đột nhiên xúc động: “Em nói vậy mà anh vẫn cứ cây ngay không sợ chết đứng!”
Lục Dung nói: “Tôi không cho người khác, tôi chỉ dành cho em.”
Tròng mắt Lục Dung sáng ngời mà dịu dàng nhìn Thẩm Vấn Thu chăm chú, tựa như tình cảm nồng cháy đến mức khó mà kiểm soát được nữa.
Anh bất tri bất giác cúi người xuống, bỗng dưng hôn hắn.
Thẩm Vấn Thu ngẩn người, tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng: “Trên đường lớn anh đột nhiên hôn em mà không báo trước.”
Lục Dung ngây ngốc nói “Xin lỗi”, thái độ tích cực nhận sai không lươn lẹo, vừa mới dứt lời anh lại mặt dày nói: “Vậy giờ anh hỏi em trước, có thể hôn thêm cái nữa không?”
Lúc này không cần Lục Dung chủ động, Thẩm Vấn Thu đã nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Lục Dung rất sung sướng, do men rượu nên anh hoàn toàn không còn dáng vẻ dè dặt hiền lành như mọi khi, hạnh phúc đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, ôm chặt lấy hắn.
Cái ôm mạnh đến mức hận không thể giấu được người này vào trong lòng, anh ồm ồm gọi tên hắn: “Thẩm Vấn Thu.”
Thẩm Vấn Thu: “Ừ.”
Lục Dung: “Thẩm Vấn Thu.”
Thẩm Vấn Thu: “Sao?”
Lục Dung: “Thẩm Vấn Thu.”
Thẩm Vấn Thu: “Anh ngốc rồi hả? Em đã đáp nhiều lần rồi, em ở đây, đang được anh ôm, anh không thấy xấu hổ à?”
Lục Dung chẳng ngó ngàng gì tới, anh đang ngột ngạt khó chịu, dường như không biết nên thể hiện thế nào, bất chấp nói ra những lời thật lòng: “Thẩm Vấn Thu, em phải biết.”
“Cho dù em không còn gì cả, em vẫn còn có tôi, em luôn luôn có tôi.
Tôi vĩnh viễn là của em.”
Thẩm Vấn Thu không nói thành lời, mũi hắn tắc nghẹn.
Vì vậy, Lục Dung là ranh giới lương tâm cuối cùng của hắn.
Những ngày kinh khủng nhất với hắn là khi hắn muốn thay đổi tốt hơn nhưng lại không thể làm được gì, hắn trở nên chai lì rồi tự biến mình thành một kẻ sa ngã.
Nhưng hắn lại không thể trở nên đổ đốn hoàn toàn, tiến thoái lưỡng nan, càng tăng thêm sự thống khổ.
Rõ ràng trước khi đi gặp Lục Dung hắn đã nghĩ xong cả rồi, đến khi được nhìn thấy người thật, đối diện với ánh mắt Lục Dung nhìn mình, hắn không thể nào thuyết phục được bản thân làm những chuyện tồi tệ quá đáng với anh.
Có lẽ trong tiềm thức hắn đã nghĩ, cho dù cả thế giới coi hắn là một kẻ độc ác xấu xa, hắn vẫn hi vọng Lục Dung tin mình là một người lương thiện.
Mà Lục Dung thật sự đã làm như vậy.
Thẩm Vấn Thu kéo Lục Dung về khách sạn.
Lục Dung hỏi: “Sao thế? Em mệt à?”
Thẩm Vấn Thu chủ động nói: “Em muốn lên giường với anh ngay bây giờ.”
Lục Dung đỏ bừng mặt, đừng nói anh uống say, cho dù không say, một khi đã đối mặt với sự câu dẫn của Thẩm Vấn Thu, anh hoàn toàn chẳng còn khả năng tự kiềm chế nữa.
Truyện Linh Dị
Anh nghe lời, nghe lời vợ mình.
Thẩm Vấn Thu nói muốn làm thì làm, làm mấy lần cũng được, anh sẽ tuân theo.
Ngày hôm sau tỉnh dậy buổi sáng, Lục Dung hôn Thẩm Vấn Thu, nhìn thấy lưng hắn toàn vết đỏ thì áy náy xin lỗi.
Thẩm Vấn Thu nằm trên gối, vô cùng quan tâm nói với anh: “Anh làm gì em cũng ủng hộ anh.”
“Đại Dung, mấy ngày qua em cứ suy nghĩ mãi sau này em phải làm gì, chẳng lẽ chỉ trả nợ suốt quãng đời còn lại thôi sao?”
“Em luôn cảm thấy còn chưa đủ.”
Lục Dung trìu mến vuốt tóc hắn: “Em muốn làm gì cũng được, cần tiền thì hỏi tôi, muốn gây dựng sự nghiệp thì gây dựng sự nghiệp.”
Thẩm Vấn Thu lắc đầu: “Nhưng em nhận ra, hình như em chưa có chuyện gì đặc biệt muốn thực hiện.
Từ nhỏ đến lớn em chưa từng có, vì vậy hồi cấp ba em mới rất ngưỡng mộ anh, cảm thấy anh rất giỏi.”
“Khi đó nhìn thấy anh, em thấy mình như đang nhìn thấy ngôi sao sáng tương lai.
Không biết tại sao khi ấy em đã tin tưởng sẽ có một ngày anh thực hiện được hết tất cả những gì anh nói.”
Cả đời này Lục Dung chưa bao giờ cảm thấy hãnh diện như bây giờ.
Thẩm Vấn Thu vẫn còn nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái ỷ lại, hỏi: “Thật ra em không có ước mơ nào cả, ước mơ của em là ủng hộ ước mơ của anh.
Em muốn chia sẻ ước mơ với anh, được không?”
Ngay bây giờ, họ đang ở tại đây, chân thành đối mặt với nhau.
Vào lúc này, trái tim hai người đang lặng lẽ kết nối với nhau.
Lục Dung không nói lời gì kích động, anh chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thẩm Vấn Thu liền cảm thấy, trái tim vẫn luôn chao đảo không biết về đâu của mình cuối cùng đã có nơi để hạ cánh.
Trong lòng bàn tay của Lục Dung.
Hội trưởng Từ thật sự coi Lục Dung như con ruột, vừa dìu dắt vừa tán tụng, giúp anh đi lôi kéo quan hệ khắp nơi, từ trên xuống dưới cả hiệp hội cùng đồng lòng nhất trí.
Dựa theo lời hội trưởng Từ mà nói, thời của chúng ta sắp đến rồi, nền kinh tế của đất nước đã đi lên.
Giờ đây, Trung Quốc là nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới.
Tiếp theo, chúng ta phải bắt đầu kiểm soát chặt chẽ vấn đề ô nhiễm.
Song hành với việc phát triển khoa học kỹ thuật, chúng ta cũng phải để mắt đến việc tạo ra và xử lý rác thải điện tử.
Cấp trên cũng có ý định muốn tìm một cá nhân làm đại diện tiêu biểu.
Đây chính là cơ hội tốt để đẩy cây bách nhật hồng() Lục Dung lên.
Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông.
() Hay còn gọi là hoa tử vi/ tường vi.
Người Trung Quốc coi loài hoa này mang đến sự thịnh vượng, tốt lành.
Bản thân Lục Dung vô cùng hăng hái, anh rất ít khi ham muốn điều gì, yêu cầu đối với công ty cũng chỉ cần cân đối thu chi là hài lòng, lãi nhiều thì càng tốt hơn.
Một khi có mục tiêu cần phải hoàn thành, anh sẽ dốc hết hết sức lực, gần như là thái độ được ăn cả ngã về không.
Dù sao có làm hết sức mình thì cũng phải nghe theo ý trời.
Bọn họ ở thủ đô nửa tháng, sau đó phải trở về thành phố H để tiếp tục công việc.
Thẩm Vấn Thu không khước từ Lục Dung nữa, Lục Dung đã rút hầu hết các khoản tiền gửi hiện tại của mình và bổ sung tổng cộng hơn triệu để trả nợ dưới danh nghĩa của Thẩm Vấn Thu.
Bởi vì Thẩm Vấn Thu không cho anh bán nhà.
Nhưng dựa vào thành tích công ty của bọn họ, năm năm sau Lục Dung có thể kiếm được đủ tiền, giúp Thẩm Vấn Thu trả hết nợ.
Thẩm Vấn Thu không còn cách nào khác, chỉ muốn trợ giúp hết sức mình để một ngày nào đó, Lục Dung sẽ trở thành một lãnh đạo xịn xò trong ngành.
Hắn và Lục Dung vẫn chung đường đi lối về từ nhà đến công ty mỗi ngày.
Không phát sinh những sự kiện bất ngờ thay đổi giới hạn cuộc sống.
Chỉ là đến khi định thần lại, lần này đã thật sự khởi đầu một cuộc sống mới rồi.
Cho nên hắn quên béng mất một chuyện.
Bây giờ trong lòng Thẩm Vấn Thu chỉ toàn chan chứa tình yêu với Lục Dung, khi trước từ chối lời đề nghị ra ngoài chơi với Thịnh Hủ, sau đó hắn cũng quên luôn chuyện đi tìm Thịnh Hủ.
Hôm nay.
Thẩm Vấn Thu ăn cơm chiều xong cùng Lục Dung, vừa dắt chó đi dạo vừa bàn bạc chuyện sinh nhật Lục Dung vào tuần sau.
Thịnh Hủ không biết từ đâu xuất hiện, sầm mặt hỏi: “Chẳng phải lần trước mày nói sẽ gọi lại cho tao sao? Mày rảnh rỗi dắt chó đi dạo nhưng không rảnh đi tìm tao.”
Thẩm Vấn Thu nhất thời lúng túng.
Lục Dung nhận lấy dây dắt chó: “Em nói chuyện với Thịnh Hủ đi, tôi dắt Bắc Thảo đi dạo một vòng.”
Giữa hai người hoàn toàn chẳng cần phải nói quá nhiều, chỉ một câu nói, một ánh mắt, một động tác thôi là hiểu cả hai nên làm gì, hết sức ăn ý.
Cho dù không ai lặng lẽ giao hẹn trước với ai.
Thẩm Vấn Thu đi tới trước mặt Thịnh Hủ, nói với y: “Chúng ta vào quán nào rồi nói, lạnh lắm.”
Thịnh Hủ tức giận hừ một tiếng, bước nhanh đi trước, phát hiện ra Thẩm Vấn Thu đi chậm lại nên y mới bước chậm theo, quay đầu nhìn thì đúng lúc thấy Thẩm Vấn Thu đang vẫy tay với Lục Dung.
Thẩm Vấn Thu không nói gì, chỉ nhìn Lục Dung mà thôi.
Một tia nắng vàng nhẹ của chiều đông vương trên mái tóc hắn, vầng trán và cả đôi mắt khiến khóe mắt chân mày của Thẩm Vấn Thu trông dịu dàng mà tỏa sáng.
Sự ghen tị trong lòng Thịnh Hủ tăng vọt lên đến đỉnh điểm, sắp vượt quá sự chịu đựng của y.
Quãng đường đi đến quán cà phê chỉ có ba phút nhưng Thịnh Hủ vẫn không chịu nổi nữa, đầu óc nóng lên, hỏi thành lời: “Mày ngủ với Lục Dung rồi đúng không?”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Hắn do dự rồi nói: “Ừ.”.