Lời đã nói ra khỏi miệng.
Thẩm Vấn Thu không hề cảm thấy hối hận, cũng không thấy xấu hổ, trái lại hắn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Khi trước vẫn cứ luôn che che giấu giấu trước mặt Thịnh Hủ không khỏi có cảm giác dối lừa bạn thân.
Chỉ là hắn có phần ngạc nhiên với bản thân mình, hắn đã thừa nhận rồi sao?
Thịnh Hủ nghe xong, trong nháy mắt trở nên kích động, bầu không khí thay đổi, ánh mắt y nhìn chòng chọc Thẩm Vấn Thu không chớp mắt khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Vấn Thu thấy hốc mắt y dần dần đỏ hoe rõ ràng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, y mới quái gở nói: “Thế thì chúc mừng mày đã được toại nguyện…”
“Mẹ kiếp lúc mày ở nhà tao, tao nhìn thấy mày nửa đêm gặp ác mộng, đầu mướt mồ hôi lạnh còn phát run, kết quả mày vừa nằm mơ vừa gọi tên Lục Dung thì tự bình tĩnh lại.
Không phải chỉ một hai lần đâu, mày có biết mày luôn nói mớ gọi Lục Dung không?”
“Tốt quá rồi, mày nằm mơ nhớ nhung Lục Dung, cuối cùng bây giờ đã được như ý, có đúng không? Vui không?”
Trong lòng Thẩm Vấn Thu âm ỉ khó chịu.
Hắn không còn bao nhiêu bạn bè nữa, nếu có thể, hắn không muốn cãi nhau căng thẳng với Thịnh Hủ.
Mối quan hệ kéo dài hai mươi mấy năm của bọn họ cứ thế chìm nghỉm thì đáng tiếc lắm.
Hắn không phải kẻ ngu.
Hắn cũng không hẳn hoàn toàn không để ý đến nguyên nhân Thịnh Hủ thất thường như thế.
Khi gia đình hắn phá sản, sau khi hắn tự sa ngã cam chịu số phận, Thịnh Hủ vẫn còn đối xử với hắn tốt như vậy, ban đầu hắn tưởng vì tình bạn giữa hai người.
Nhưng nửa đêm Thịnh Hủ luôn tới nhìn trộm hắn, hắn có ngu hơn nữa cũng vẫn nhận ra được sự bất thường.
Cho nên hắn mới rời đi.
Cho nên mới vờ như không nhìn thấy, không nhìn thấy chính là không tồn tại.
Nếu không tồn tại, đương nhiên sẽ không có ai chịu tổn thương.
Thế giới người trưởng thành phức tạp vậy đấy.
Thẩm Vấn Thu khó xử nói: “Mày đừng như vậy…”
Thịnh Hủ như phát điên: “Đừng thế nào cơ? Tao còn nghe nói, Lục Dung giúp mày trả nợ đúng không? Chẳng phải mày nói cậu ta không thích mày nữa sao? Nhưng hai người ngủ với nhau xong, cậu ta lại đồng ý giúp mày?”
“Vậy tao cũng có thể trả nợ giúp mày! Có được không?”
“Rõ ràng tao quen mày trước, dựa vào cái gì mày chỉ thích cậu ta chứ? Chẳng phải chúng ta quen nhau lâu hơn sao? Cậu ta đối xử với mày tốt còn tao thì không ư? Mày tự nói đi, tao đối xử với mày như thế, còn chưa đủ móc tim móc phổi ra sao?”
“Thẩm Vấn Thu, mày không thể không có lương tâm như vậy.
Thời điểm chúng bạn xa lánh mày, là ai chủ động đứng bên cạnh mày? Là tao! Là tao giúp đỡ mày, khi ấy dù mày giống một con chó, tao vẫn muốn mày! Nhưng mày chỉ nhớ nhung Lục Dung! Rốt cuộc Lục Dung có chỗ nào tốt? Nếu không phải mày liều mạng từ bỏ lòng tự trọng tìm đến, cậu ta vẫn sẽ không cần mày.
Mày không tìm cậu ta, mười năm liền cậu ta cũng không đi tìm mày.
Tại sao mày vẫn muốn yêu Lục Dung chứ?”
“Thẩm Vấn Thu, tao cảm thấy tao mới là người yêu mày hơn, tại sao mày không yêu tao?”
Thẩm Vấn Thu hoàn toàn không ngăn được Thịnh Hủ, những tâm tư dồn nén trong lòng y cứ dần dần trút xuống đầu hắn.
Trong phút chốc tình cảnh lúng túng vô cùng.
Đây là chuyện rất tàn khốc, không yêu là không yêu.
Thịnh Hủ còn móc ví ra, ngón tay y gấp gáp đến run rẩy, y lấy ra tất cả tiền mặt và thẻ ngân hàng bên trong, do trên đường không có chỗ để nên tay chân luống cuống đánh rơi xuống mặt đất.
Y cũng không nhặt, chỉ nhìn Thẩm Vấn Thu hỏi: “Tao cũng có thể giúp mày trả nợ, mày ở bên tao đi.”
Không biết Thẩm Vấn Thu dừng lại đã được bao lâu, cuối cùng hắn không thể trốn tránh được nữa, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Hủ, áy náy lắc đầu, nói: “Anh ấy yêu tao, Tiểu Hủ.”
“Anh ấy yêu tao hơn mày, trên thế gian này sẽ không còn người nào yêu tao hơn anh ấy.”
Thịnh Hủ nghe chính miệng Thẩm Vấn Thu nói: “Tao cũng yêu Lục Dung, tao chỉ thích anh ấy mà thôi.”
Thịnh Hủ nghĩ trong lòng, Thẩm Vấn Thu vừa nói câu ấy thật bình thản, cũng thật dịu dàng.
Chỉ là, hóa ra trên đời này có một sự dịu dàng còn sắc bén hơn cả dao nhọn.
Chuyện đã đến nước này, không thể làm gì khác hơn ngoài thổ lộ.
Thẩm Vấn Thu cũng dần dần cảm thấy xúc động, lời nói có phần không mạch lạc: “Sau này tao đã nghĩ, có lẽ tao đối với Lục Dung là vừa gặp đã yêu.
Bây giờ nhắc lại hồi cấp ba, nói ra có lẽ sẽ chẳng ai tin nhưng tao chỉ thích anh ấy thôi.”
“Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, cũng bởi vì tao quá thích anh ấy nên tao sợ, ban đầu tao kỳ thị đồng tính luyến ái, tao vờ như bản thân không phải như vậy, tao còn làm tổn thương anh ấy.
Cho dù tao sai, anh ấy vẫn nghe lời tao.
Tao không cho phép anh ấy đến tìm tao, anh ấy cũng không dám đến tìm tao thật.”
“Trước khi bọn tao yêu nhau anh ấy đã nói muốn trả nợ giúp tao, anh ấy không cần bất cứ sự báo đáp nào cả.
Thật ra anh ấy không có nhiều tiền như thế, anh ấy là một kẻ ngốc, anh ấy bán nhà bán xe, tình nguyện bản thân không còn gì cả cũng phải trả nợ giúp tao.”
“Còn nói với tao, chỉ muốn tìm lại cho tao cơ hội được tái sinh.”
“Nhưng những điều này đều không phải lý do.”
“Lý do duy nhất tao yêu Lục Dung là vì tao yêu anh ấy.
Xin lỗi, Tiểu Hủ, phải nói với mày thật lòng, tao thật sự rất yêu Lục Dung.
Tao không cần người khác, tao chỉ cần anh ấy.”
“Tao chỉ thích Lục Dung.”
Thẩm Vấn Thu nói xong thì rã rời, giống như hắn đã phun linh hồn của mình ra một lần.
Trước mặt Lục Dung, hắn chưa bao giờ thẳng thừng thể hiện suy nghĩ của bản thân như vậy, đối với người mình thích hắn càng sợ phải bày tỏ.
Hắn luôn muốn chôn giấu phần tình cảm này đi, không ai hiểu cũng không sao cả.
Dù sao đây vẫn là chuyện riêng của hắn và Lục Dung.
Thịnh Hủ không phục, hô hấp bất ổn nhìn hắn chăm chú.
Thẩm Vấn Thu đứng dậy khởi động đôi chân tê dại, ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tiền và thẻ ngân hàng lên, sắp xếp lại rồi nhét vào tay y: “Đừng lãng phí tiền.”
“Mày có thể tự đi làm kiếm tiền, đừng vì tao mà đòi hỏi ba mày.
Quan hệ giữa mày và ông ấy không tốt, chẳng phải mày nói mày không muốn nhìn mặt ông ấy sao?”
Thịnh Hủ cứng đờ cầm tiền, y vẫn còn đang nhìn hắn, nước mắt rơi không ngừng nhưng không phát ra một tiếng khóc nào, giống như một con ma-nơ-canh.
Thịnh Hủ đột ngột nói: “À, mày sắp trả hết nợ rồi đúng không? Thế khoản tiền mày vay tao, mày hỏi vay tao ba chục triệu thì trả cho tao đi.
Bây giờ tao cần, chẳng phải Lục Dung giúp mày sao? Mày có thể quyết định thay cậu ta không? Chẳng phải mày giống một con thú cưng cần đi hỏi ý kiến cậu ta sao? Chẳng phải mày đã bán cả đời mình cho Lục Dung rồi sao?”
Vừa dứt lời.
Thẩm Vấn Thu cười hừ tự giễu, trái tim chua xót hèn mọn nói: “Ngược lại tao còn rất muốn bán mình cho anh ấy…Nhưng tao xứng sao? Tao có thể đáng giá hơn triệu sao? Bây giờ tao còn chưa xứng, tao muốn làm một vài chuyện có ích giúp anh ấy, về sau hẵng nói.”
“Mày cảm thấy tao đáng bị coi thường cũng được, cảm thấy tao không biết xấu hổ cũng được.”
“Tao muốn anh ấy chỉ yêu mình tao.”
Thịnh Hủ châm chọc: “Đúng vậy, đắt giá bao nhiêu, tình yêu trị giá một trăm triệu.”
“Không phải một trăm triệu.” Thẩm Vấn Thu sửa lại, biện bạch: “Là tất cả của anh ấy, anh ấy có gì thì cho tao hết.
Tình cảm của anh ấy là tất cả những gì anh ấy có, đối với tao nó không thể đánh đổi bằng tiền bạc, là bảo vật vô giá.”
Thịnh Hủ cảm thấy Thẩm Vấn Thu chẳng khác nào đang đâm dao vào ngực y, là dùng dao bọc thép gai chọc vào, còn không ngừng khuấy động, chỉ sợ y còn chưa tin bọn họ đang yêu nhau, còn chưa chịu từ bỏ ý định.
“Sao có thể coi thường mày? Rõ ràng tao mới là kẻ đáng khinh.
Thật đấy.” Thịnh Hủ hít sâu một hơi, y cảm thấy cuối cùng đầu óc mình đã minh mẫn hơn rồi, cũng không còn rơi nước mắt nữa.
Dù trong lòng y vẫn còn hoang mang mờ mịt nhưng y vẫn mỉm cười.
Không rõ ý tứ, chính y cũng không biết mình đang cười cái gì, chỉ là cảm thấy buồn cười, rất buồn cười.
“Làm gì vậy? Bây giờ tao giống như một vai phụ phản diện đang độc ác chia rẽ hai người, dựa vào cái gì muốn tao diễn vai này thế? Mẹ kiếp!” Y khôi phục thái độ bướng bỉnh bất kham như trước, cười nhạo trách cứ.
Thẩm Vấn Thu thẹn trong lòng: “Tiểu Hủ.”
“Đờ mờ, đừng có gọi tao là Tiểu Hủ.” Thịnh Hủ hơi ngửa cằm lên, giống như đang cố gắng duy trì sự kiêu ngạo của mình, “Mày cảm thấy chúng ta còn có thể làm bạn không? Tao không muốn làm bạn với mày nữa, đợi mày trả tiền cho tao rồi, sau này chúng ta hai người hai ngã rẽ, sau này mày đừng xuất hiện trước mặt tao nữa.”
“Cút đi.”
Thẩm Vấn Thu đứng im không nhúc nhích.
Thịnh Hủ mới nhớ ra, bật cười nói: “À đúng rồi, là tao đến tìm hai người.”
“Phải là tao cút mới đúng.”
Nói xong, y quay người rời đi.
Thẩm Vấn Thu không đuổi theo, Thịnh Hủ quay lại nhưng thất vọng, có lẽ vì thấy hắn đứng im không đuổi theo mình, ánh mắt hoàn toàn tối tăm ảm đạm.
Cuối cùng y dùng chất giọng đặc biệt của mình, quăng hết những lời tàn nhẫn đi rồi nói: “Chúc hai người bạc đầu giai lão, trăm năm hạnh phúc!”
Sau đó hoàn toàn xoay người sải bước rời đi, không ngoảnh đầu lại nữa.
Thẩm Vấn Thu ngây người rất lâu, không thể vui nổi.
Hắn nghe thấy tiếng sủa gâu gâu của cún con, lấy lại tinh thần nhìn theo tiếng chó sủa thì thấy Lục Dung đang dắt chó đứng đó không xa.
Thẩm Vấn Thu hỏi: “Anh tới lúc nào thế?”
Lục Dung hơi lưỡng lự rồi nói: “Từ lúc Thịnh Hủ bắt đầu tỏ tình với em, tôi thấy bầu không khí giữa hai người bất thường, sợ xảy ra chuyện nên qua đây.
Hai người cãi nhau quá nghiêm túc nên không phát hiện ra tôi.”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Hắn nhất thời không quan tâm tới chuyện của Thịnh Hủ nữa.
Thế chẳng phải những gì hắn bày tỏ Lục Dung đều nghe thấy hết rồi sao? Thẩm Vấn Thu sững sờ, trái tim bi thương còn chưa khôi phục đã dâng lên cảm giác ngượng ngùng mãnh liệt.
Trong phút chốc hắn hoàn toàn không biết nên sắp xếp tâm trạng thế nào.
Lục Dung chìa tay trái ra với hắn: “Về nhà thôi.”
Thẩm Vấn Thu nắm lấy tay trái anh, Lục Dung tay phải dắt chó, tay trái dắt bạn trai, chậm rãi đi về nhà.
Lục Dung nhịn cả đường, về đến nhà, vừa đóng cửa anh đã hỏi ngay: “Em nói đối với tôi vừa gặp đã yêu là thật sao? Nhưng hồi cấp ba tôi vừa xấu xí vừa tàn phế…”
Thẩm Vấn Thu vừa thay giày vừa nói: “Em cũng không biết nữa, hồi đó em cảm thấy mình không nên như vậy nhưng đúng là em chỉ thích anh thôi.
Anh thế nào thì em thích thế đó.
Em đã thích anh từ lâu rồi, anh đừng tưởng đến đường cùng nên em mới thích anh.”
Lục Dung lặng lẽ xếp lại đôi giày hắn vừa thay xong.
Cún con chạy đi ăn cơm rồi.
Huyền quan chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Dung luống cuống tay chân ôm hắn một lúc, còn quấn người hơn cún, dường như không biết nên thể hiện thế nào: “Thật ra tôi biết bây giờ mình vui vẻ là không được, nhưng tôi đang cảm thấy rất hạnh phúc…”
“Lời em nói giống như em không cần gì khác chỉ cần tôi thôi vậy.”
Thẩm Vấn Thu nhìn anh, nói: “Em không cần ai khác, chỉ cần anh.”
Lục Dung bứt rứt kìm nén, nhịn đến mức mặt mũi hồng hào cả lên: “Bây giờ trong thẻ của tôi chỉ còn lại chưa đến một triệu, hay là tôi chuyển hết vào thẻ em nhé, trả sớm một chút còn hơn trả dần.”
Thẩm Vấn Thu không nhịn được cười: “Anh tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc Lục đó, sao nghĩ mãi rồi mở miệng lại nói ra một ý kiến ngốc nghếch như thế? Dù gì anh cũng phải chừa lại ít vốn cho bản thân mình chứ! Đừng như vậy, có chút tiền là chuyển hết cho em.”
Lục Dung lắc đầu: “Không chỉ vậy đâu, thật ra tôi còn muốn trực tiếp sang tên cho em từ nhà cửa, xe cộ…”
Thẩm Vấn Thu mở to mắt nhìn anh.
Lục Dung im lặng.
Một cuộc đối thoại thế này thôi lại khiến Thẩm Vấn Thu thấy lòng mình yên tâm hơn rất nhiều.
Thật ra hắn đã có biện pháp, cũng có lòng tin.
Cách này của hắn có thể giúp Lục Dung kiếm được hơn trăm triệu, mấy trăm triệu, thậm chí nhiều hơn nữa..