Một tiếng sau, Hạ Y ra ngoài thực tại vẻ mặt vui mừng nói:
"Mọi sự thành công rồi, hai con vật kia đã phải trả giá rồi, riêng con Phượng Hoàng kia còn bị giám sát cấp cao trọng phạt. Vốn chỉ tưởng hạ thực lực của nó thôi nào ngờ nó còn bị phạt nặng hơn, lại thêm bọn ta tranh thủ góp lời thế nên lợi ích sẽ được trả ngược về cho chúng ta."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế thì tốt rồi."
Hạ Y vui sướng nói:
"Ngươi nhanh bảo các nàng đi vào trong Thiên Đạo trở lại đi, ta phải vào Thiên Đạo trước đây."
Băng Thần nhìn nàng ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi đi vào Thiên Đạo làm cái gì?"
Hạ Y cười nói:
"Ngươi không thấy ta ở trong đó một tiếng mới ra sao, chẳng là có người đưa ra ý kiến rằng mười giám sát của Hạ vi diện sẽ quá mức thiệt thòi khi đi lên Trung cấp vị diện. Chính vì thế họ cho phép chúng ta thăng cấp từ bây giờ, tuy nhiên không được phép dùng quyền hạn để tự giúp mình thăng tiến.
Mấy ngày nữa là có sự kiện lớn thế nên ta phải nhanh chóng cày cấp, mà thôi ngươi ngồi đó đi ta đi gọi các vị tỷ muội vào trong đó để giúp ta.Ngươi ở bên ngoài làm thêm đồ ăn đi, đợi ta ra ngoài một lần nữa sẽ giúp ngươi đi tới Đế Vương Tinh."
Nàng sau đó lắc mông chạy vào bên trong để đi gọi mấy cô nàng kia dậy đi vào trong Thiên Đạo, chỉ một chốc lát sau căn biệt thự lại yên tĩnh. Bỗng nhiên Băng Thần cảm nhận được có sự hiện diện của người khác, cả người hắn lập tức đi vào trạng thái phòng thủ.
Huyết Ngọc Liên lên tiếng:
"Chủ nhân, Tình Thiên Thánh Thể chạy tới cửa kìa."
Có Huyết Ngọc Liên nhắc nhở Băng Thần liền biết là ai tới, Trần Gia Di ngươi mang đau khổ cho mẹ hắn hiện tại lại bị mật lẻn vào trong biệt thự của hắn. Nàng có vẻ như không có ý muốn giết hắn ta nếu không sát khí đã bị Băng Thần cảm nhận được rồi.
Tu vi của nàng hình như cũng chỉ Vũ Hoàng một cấp thế nên rất dễ dàng bị Băng Thần phát hiện ra, Băng Thần đã là Vũ Vương Cửu Cấp đánh chính diện chắc chắn thắng nàng nhưng hắn ta còn chưa nghĩ làm như thế.
Băng Thần hỏi Huyết Ngọc Liên:
"Nàng ta huyết mạch đặc biệt như thế ta chiếm lấy nàng nhưng tâm ý không tương thông thì sao?"
Huyết Ngọc Liên giật mình đáp:
"Cái này thì chỉ ngang với việc chủ nhân chiếm được một nữ nhân có Chân Thần cấp thể chất hoặc Chân Thần cấp huyết mạch thôi. Thế nhưng lần đầu cũng đủ để ngài đi lên tới Vũ Hoàng cấp độ rồi, ngài chẳng lẽ muốn xử lý nàng ta luôn bây giờ."
Băng Thần mỉm cười đầy âm mị:
"Ta cũng hơi thèm một chút, lại thêm việc trả thù cho mẹ ta thì nàng ta đưa tới cửa ta còn từ chối thật sự trời đất không dung. Còn chuyện tâm ý tương thông thì để sau, đợi mấy kẻ còn lại thức tỉnh song tu công pháp vận hành bình thường thì chỉ cần chơi nàng thì nàng sẽ dần dần chuyển tâm ý."
Vừa nói hắn ta vừa lấy ra một bình nước nhỏ xịt một ít lên cổ áo, xoa một ít lên tay rồi mới rời khỏi phòng ăn đi về phòng riêng. Đang tính cởi áo xuống thì bỗng nhiên một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ của hắn, sau đó một âm thanh mềm mại vang lên:
"Ngươi đứng tim nhúc nhích sẽ chết, chỉ cần ta khẽ ra tay có thể bóp nát cổ của ngươi."
Băng Thần khẽ liếc qua tấm gương một cái thì thấy một cô gái dáng người hỏa bạo đứng ngay sau lưng hắn. Ngực của nàng cao vót áp chặt vào lưng của Băng Thần, còn cái mông kia thì tất nhiên thuộc hàng cực phẩm vểnh cao vô cùng, hắn chắc chắn khi nắm vào sẽ thoải mái vô cùng.
Có điều khuôn mặt tuyệt mỹ lại trắng bệch vẻ bệnh trạng rất nặng, quả nhiên Huyết Ngọc Liên nói không sai chút nào. Mang trong mình huyết mạch Tình Thiên thì trừ khi được Huyết Ngọc Liên giúp đỡ còn không thể chất sẽ cực kỳ yếu đuối, lúc nào cũng có vẻ bệnh tật.
Băng Thần vươn tay ra sau cười nói:
"Lại là ai đùa trò này đây, để ta sờ xem là ai nào."
Nói rồi hắn ta lấy tay của mình sờ soạng mặt của nàng, tiếp đó Băng Thần làm vẻ giật mình nói:
"Không phải người trong nhà, ngươi là ai tại sao lại lẻn vào trong biệt thự của ta, mau chóng buông ta ra nếu không đừng trách ta kêu người tới. Nếu ta đã kêu người tới thì kết cục của ngươi không thể tưởng được đâu, đừng có làm chuyện dại dột."
Trần Gia Di nghe hắn ta nói thế thì bĩu môi đùa cợt:
"Ta nghĩ ngươi chưa kịp lên tiếng thì ta đã bóp nát cổ họng của ngươi rồi, mới tý tuổi lông chưa biết đã mọc đủ chưa mà trong nhà đã có một đống nữ nhân. Thậm chí còn không nhận ra ta là người ngoài tới, thứ nam nhân như ngươi sống chỉ làm hại nữ nhân, ngươi có tin ta hôm nay sẽ thay trời hành đạo hay không?"
Băng Thần trong lòng âm thầm đếm:
""
""
""
Hắn ta bỗng nhiên mỉm cười nói:
"Không tin."
Trần Gia Di nghe thế thì có chút tức giận, nàng muốn gia tăng lực ở cổ của hắn để hù dọa Băng Thần, thế nhưng lạ thay dù nàng dùng hết sức nhưng không thể nắm chặt tay lại được. Băng Thần thấy mê dược đã phát huy hiệu quả thì nắm lấy cái tay đang nắm trên cổ hắn kéo ra.
Xoay người lại mỉm cười với dần xụi lơ Trần Gia Di hắn ta cười nói:
"Không nghĩ Băng gia phái sát thủ tới lại có gương mặt xinh đẹp như thế, chắc đã nghĩ kỹ phần thưởng cho ta nếu thành công tránh được truy sát."
Trần Gia Di biết mình đã trúng mê dược vội vàng nói:
"Ta chỉ muốn hù họa ngươi chứ không phải thật sự muốn giết ngươi."
Băng Thần ném nàng lên giường của mình sau đó nhào tới:
"Băng gia quả nhiên thật tốt phái tới một cái cực phẩm như thế này."
Trần Gia Di cảm thấy sức lực đã hoàn toàn tiêu biến liền khẩn khoản câu xin:
"Khoan đã...... tha cho ta.......ta là dì của ngươi nên ngươi không được phép làm bậy."
Nàng đã yếu ớt đến mức nói không thành lời rồi, Băng Thần tất nhiên biết nhưng hắn ta đây là cố tình không biết. Xé ra quần nhỏ của nàng sau đó hắn nhét vào miệng của nàng khiến nàng chỉ có thể ú ớ trong bất lực, ánh mắt nàng đầy khủng hoảng nhìn hắn ta.
Hai tay hắn xé mạnh một cái thì áo váy của nàng đã rách như tương, Băng Thần sau đó như đứa trẻ thèm ăn gặm nhấm hai cái bánh bao bự trắng muốt. Trần Gia Di nước mắt tuôn rơi, nàng thầm chửi mình ngu ngốc vì đã không đường đường chính chính đi tới, lẻn vào đây thì lại gặp tên gian manh này bắt được.
Bỗng cấm địa bị tấn công khiến cho nàng ta giật mình không còn nghĩ được gì nữa, một lúc sau nàng cơ thể bắt đầu phản ứng. Băng Thần lấy ra chiếc quần nhỏ thì nàng liền dùng hết sức lực cuối cùng nói:
"Chúng ta không được......ô...ô..."
Đầu lưỡi nàng đã bị một con đại mãng quấn lấy, tiếp đó nàng không nói gì được nữa, Băng Thần đã là lão làng rồi thế nên một cái kinh nghiệm không được mấy lần như nàng sao chịu nổi. Chỉ tới khi nàng cảm nhận hắn có vẻ muốn lên ngựa rồi thì mới tiến hành chống trả lần cuối, thế nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng.
"A....to quá"
Tiếp đó căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của nàng, Băng Thần chưa thỏa mãn với Hạ Tiểu Yến liền chuyển hết trách nhiệm cho Trần Gia Di. Cả ngày hôm đó căn biệt thự tiếng rên rỉ âm vang khắp nơi, Trần Gia Di dù hết tác dụng của mê dược thế nhưng cuối cùng vẫn không chống lại.
Đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, đến tận giữa trưa hôm sau Băng Thần phát tiết lần thứ sau đó mới buông tha Trần Gia Di. Không gian yên tĩnh lại, hai người sau đó ôm nhau ngủ say.
Gương mặt của Trần Gia Di tràn ngập thỏa mãn không giống bị ép buộc chút nào, có lẽ Băng Thần cường liệt lại vô cùng khiến nàng yêu thích. Ít nhất thân thể của nàng không có chút chông cự với sự xâm phạm của Băng Thần, hiện tại thì nàng rất mệt chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Ở phương xa Băng Vương bỗng nhiên cảm thấy nôn nao, hơi gãi đầu thì cảm thấy cấn cấn, thế nhưng đó chỉ là ảo giác thôi.