Băng Thần thấy nàng đã đeo tốt khăn bịt mặt thì nở nụ cười gian tà, mấy ngày nay có mạng máy tính hắn không chỉ nghiên cứu về Tân Sinh. Hắn có tìm hiểu thêm qua nhiều năm như thế các bậc anh tài có sáng tạo ra các chiêu thức gì mới không, chứ thật ra thời của hắn các chiêu thức vẫn rất bình thường.
Thậm chí hắn cảm giác mình không học hỏi được nhiều, hắn cười nói:
"Ngươi nói cho ta biết ngươi muốn quên chuyện kia bao lâu?"
Trịnh Vũ Cầm dứt khoát nói:
"Càng lâu càng tốt?"
Băng Thần nhìn nàng nói:
"Thế thì tốt, ta nói gì ngươi cứ làm đừng có ý kiến nhớ chưa."
Trịnh Vũ Cầm rất vui vẻ, nàng không ngờ Băng Thần thật sự có cách, chỉ cần quên đi cảnh mình bị xé xác thì chuyện gì cũng dễ nói.
"Đồng ý "
Băng Thần thấy nàng đã đồng ý liền bắt đầu chỉ dẫn:
"Ta sẽ đưa đầu ngươi đến một vị trí."
Nàng cảm giác tay hắn đặt lên tóc mình, kéo đầu mình xuống dưới.
"Mở miệng ra."
Sau đó nàng thấy hắn lại đẩy đầu mình xuống, một thứ gì đó lọt vào trong miệng mình. Băng Thần thản nhiên nói:
"Bình thường ngươi mút kem thế nào thì bây giờ làm giống thế."
Trịnh Vũ Cầm hơi nghi hoặc nhưng vẫn làm theo, tận mười năm phút sau khi cô nàng mỏi nhừ thì có thứ nước gì đó từ vật kia phun ra đầy cổ họng của nàng. Theo phản xạ nàng nuốt hết, Băng Thần mỉm cười nói:
"Bây giờ tháo bịt mắt ra, ta đảm bảo ngươi sẽ không con nghĩ tới vụ xác sống nữa."
Qủa nhiên đúng như Băng Thần nói nàng ta không còn nhớ về đám xác sống nữa, nàng quay mặt ra ngoài cửa sổ không thèm nhìn hắn ta. Còn Băng Thần vẫn còn cười không ngậm mồm lại được, hắn trêu nàng hỏi:
"Thế nào ngươi đã hoàn toàn quên chuyện xác sống chưa, nếu hiệu quả chưa đủ thì ta còn nhiều phương pháp mạnh hơn."
Trịnh Vũ Cầm quay ra lườm hắn nói:
"Rồi sẽ có lúc ta sẽ cắt thứ xấu xí kia đi."
Băng Thần nhún vai nói:
"Ngươi có thể thử?"
Trịnh Vũ Cầm cảm giác tức tối vô cùng nhìn thấy nụ cười đểu cáng của hắn nàng muốn phát điên, vừa nãy nàng đã súc miệng gần nửa tiếng rồi. Nàng không thể kiềm chế được nữa một đấm thẳng hướng mặt của Băng Thần, thấy thế hắn bình tĩnh kéo lấy tay nàng kéo về phía mình.
Nàng ngã vào trong lòng của hắn ta, Băng Thần ôm chặt nàng vén tóc của nàng lên rồi thủ thỉ:
"Ta đã nhắm ngươi từ đầu rồi, Băng Thần đã thích ai thì đừng hòng có ai chạy được, ngươi cũng thế kháng cự làm gì."
Trịnh Vũ Cầm ngửa mặt lên tức tối nói:
" Ngươi cứ nằm mơ đi."
Băng Thần nhìn nàng cười mỉm, hắn ta sau khi sở hữu Sát Thần Kiếm thì đã không thể chờ để có thêm những thứ khác .Cô nàng này tính tình rất tốt lại thêm vẻ ngoài vô cùng đẹp, không có chỗ nào chê thì việc gì không thu, nếu không thì sau này cũng chết, tấn công trước lấy lợi thế thì hơn.
Băng Thần nhìn gương mặt cương nghị của nàng mỉm cười cúi xuống ngậm lấy làn môi hồng, Trịnh Vũ Cầm ngẩn cả người nàng không biết nói gì cả.Tuy hắn ta quá đang nư thế nhưng không biết làm sao nàng lại không có chút nào ghét hắn ta.
Nhắm mắt lại thì nhiều suy nghĩ lướt qua đầu nàng, hắn ta mạnh mẽ, nấu ăn ngon, lại còn vô cùng đẹp trai nữa, có thể nói ngoại trừ quá hoa tâm thì không có khuyết điểm khác. Tay nàng muốn đẩy hắn ta ra nhưng không thể , một lúc sau thì đầu óc nàng chẳng còn suy nghĩ được gì nữa cả.
Đợi khi xe dừng lại thì Băng Thần mới buông nàng ra nhàn nhạt nói:
"Khi khác chúng ta nói chuyện, bây giờ thì phải làm việc thôi."
Hai người đi vào trong khách sạn,nhân viên lễ tân nhìn thấy người đi tới thì vội vàng chào hỏi:
"Không biết quý khách có chuyện gì cần giúp đỡ."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Phiền ngươi thông báo cho Hương Thiên Y ở phòng là có Băng Thần đến tìm nàng."
Người lễ tân thấy Băng Thần đẹp trai lịch sự như thế thì cũng không nghi ngờ, nàng gọi điện cho Hương Thiên Y, sau đó nàng nhìn hắn cười nói:
"Nàng ấy bảo ngài đợi một chút, nàng ấy thu dọn đồ đạc rồi xuống ngay, mời ngài cùng vị tiểu thư này ra ghế ngồi chờ."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Cám ơn ngươi rất nhiều."
Nhân viên lễ tân vuốt tóc xấu hổ cúi đầu, hai người thì đi đến ghế sô pha, Trịnh Vũ Cầm muốn né xa Băng Thần nhưng bị hắn kéo lại .Nàng cũng ỡm ờ không nói gì, Băng Thần biết nàng đang giận cần phải được dỗ dành, hắn nhỏ giọng:
"Đừng giận đợi về nhà ngươi thích cái gì ta cũng làm cho ngươi ăn, có được không?"
Trịnh Vũ Cầm hai mắt sáng lên, sau đó xụ mặt xuống gắt giọng nói:
"Ngươi coi ta là con nít hay sao mà còn lấy đồ ăn ra dụ."
Băng Thần nhìn nàng cười nói:
"Ta làm cho ngươi món chưa bao giờ từng làm cho ai, đảm bảo ăn ngon nhất ngươi từng ăn luôn.Với lại trước khi bắt đầu chúng ta đã giao kèo rồi, bây giờ ngươi lại quay ra giận ta, như thế thì làm cho ta cảm giác bị tổn thương."
Nàng bĩu môi nói:
"Ngươi thử làm xem có ai không giận hay không, lần này ta bỏ qua nhưng không được có lần sau đâu đấy, với lại đồ ăn từ mai ta đói thì ngươi phải làm ngay biết hay chưa."
Băng Thần biết dỗ ngon dỗ ngọt chắc chắn có tác dụng, hắn ghé sát tai nàng nói:
"Ta con có món ăn giúp ngươi vừa khỏe hẳn lại còn trẻ mãi không già, chưa kể tác dụng giúp ngươi xinh đẹp hơn."
Trịnh Vũ Cầm khó tin nhìn hắn hỏi:
"Ta sao là ta mà không phải Tiểu Vũ tỷ, nàng có thua gì ta đâu."
Băng Thần bĩu môi nói:
"Ta thích ngươi đâu phải vì ngươi xinh đẹp không đâu, nếu muốn xem người xinh đẹp thì đợi chút ngươi sẽ thấy."