Vừa mới kết thúc một trận đại tuyết, mặt trời ẩn mình dưới đám mây chậm rãi lộ khuôn mặt tươi cười của ngài ấy, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ tiến vào phòng ngủ. Sắc màu dịu dàng kia như một đoàn hỏa trùng bay lượn mọi nơi giờ dừng lại nghỉ chân, chúng vây chặt hai người đang nằm ôm nhau trên giường. Mà hơi thở ấm áp ngập tràn trong căn phòng làm nó càng nhuộm màu sắc hạnh phúc, thế nhưng…
“Ba ba, ba ba.”
“Hai vị tiểu thiếu gia, chủ nhân và tiên sinh đang ngủ trưa. Tôi mang hai cậu ra ngoài chơi được không?”
Hoàn toàn không để ý đến lời nói dụ dỗ của Thiệu Vân, Diệc Húc và Diệc Thần vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà cứ đập tay vào cánh cửa. “Ba ba, ba ba.”
Hai thanh âm non nớt cùng với tiếng gõ cửa không chút quy luật làm Thu Tư đang mơ màng ngủ bất ngờ mở mắt ra và ngồi dậy theo phản xạ. Không kịp ngồi vững thân hình thì một bàn tay hữu lực nhưng không mất dịu dàng kéo cậu vào lòng, thanh âm khàn khàn đầy từ tính cũng vang lên bên tai cậu. “Thiệu Vân sẽ chăm chúng nó.”
Nheo mắt lại, ánh mắt Thu Tư tràn đầy lo lắng. “Nhưng hai đứa chẳng chịu nghe lời ai cả, vẫn để em đi ra xem sao.”
“Chúng nó đều đã tuổi rồi, sẽ không sao đâu.”
“Ba ba, ba ba.”
Nghe thấy tiếng gọi như sắp òa khóc, trái tim Thu Tư như bị siết chặt lại. “Cứ để em ra xem một chút, anh cứ ngủ đi.”
Nhìn Thu Tư giãy khỏi vòng ôm của mình, Tang Mặc Ngôn thở dài bất đắc dĩ, hắn dịu dàng ôm eo cậu và đè cậu dưới thân, những nụ hôn mang theo hơi thở tình dục nhè nhẹ dừng lại trên khuôn mặt cậu. “Đừng đi.”
Những nụ hôn tinh tế dường như hòa tan thân thể cậu, hơn nữa tiếng nói đặc biệt dịu dàng kia làm thần trí cậu dần dần sa vào trong đó. Nhưng tiếng gọi to quấy nhiễu trong lòng làm cậu tỉnh táo lại trong màn sương mù tình dục đó. Cậu đẩy mạnh Tang Mặc Ngôn trên người ra rồi vội vàng ngồi dậy. “Mặc Ngôn, hình như hai đứa khóc.”
Không nghĩ đến Thu Tư sẽ có hành động bất ngờ này, Tang Mặc Ngôn có chút chật vật bò từ mặt đất lên, nhưng nhìn Thu Tư chỉ lo lắng cho bọn nhỏ mà hoàn toàn không quan tâm đến hắn thì trong lòng Tang Mặc Ngôn lại thấy chua chua. “Bọn nó trừ lúc sinh ra thì còn lúc nào khóc nữa đâu.”
Tuy nói thế nhưng mà… “Không được, em vẫn nên ra ngoài xem sao.”
Nhìn Thu Tư chỉ phủ một tấm chăn mỏng, ánh mắt Tang Mặc Ngôn nheo lại vội vàng lên tiếng nhắc nhở. “Thu Tư, quần áo của em…”
Vì quá mức lo lắng cho bọn nhỏ nên không đợi Tang Mặc Ngôn nói xong thì Thu Tư đã mở cửa ra. Nhìn trên gương mặt hai nhóc phá phách không có giọt nước mắt nào thì trái tim Thu Tư mới chính thức buông xuống. Diệc Húc và Diệc Thần cùng liếc nhìn nhau và mang theo một nụ cười thực hiện được mưu kế nhào vào lòng Thu Tư.
Hai bàn tay nhỏ nhắn chạm đến làn da của ba ba, mềm mềm nhẵn nhẵn còn mang theo hương vị khiến bọn họ an tâm làm hai nhóc như tìm được một món đồ chơi mới cứ sờ sờ chạm chạm mãi.
Còn chưa hưởng thụ đủ ba ba ôm ấp thì Diệc Húc và Diệc Thần đã bị vị phụ thân băng lãnh túm áo kéo khỏi vòng ôm bọn họ không muốn xa rời kia.
Hành động của bọn nhỏ làm Thu Tư đỏ bừng mặt, cậu chưa từng khỏa thân trước mắt hai đứa, lần ngoài ý muốn này làm cậu không biết phản ứng thế nào. Bất ngờ cảm thấy trong lồng ngực trống rỗng, hai nhóc đã bị phụ thân chúng nhấc lên trong tay, bộ dạng như kiểu sắp ném chúng ra ngoài làm Thu Tư tái nhợt mặt. “Tang Mặc Ngôn, nếu anh dám ném hai đứa ra ngoài thì chuẩn bị ngủ một tháng ở phòng khách đi.”
Nhìn sắc mặt Thu Tư trắng bệch không còn chút máu, hơn nữa với lời uy hiếp tuyệt đối có tác dụng kia, Tang Mặc Ngôn vội vàng thả bọn trẻ xuống đất. Hai tay hắn ôm lấy Thu Tư, những nụ hôn trấn an rơi trên má của người yêu. “Đừng giận mà, anh sẽ không ném bọn nó ra ngoài thật đâu.”
Lời nói trấn an dịu dàng làm sắc mặt Thu Tư dần bình thường lại. “Ba ba.” Nhưng mà giọng nói đáng thương tội nghiệp vang lên làm Thu Tư vốn đã nguôi giận liền nghiêm lại. Cậu vòng qua Tang Mặc Ngôn và ngồi trên giường, vươn tay ôm hai nhóc đặt lên đùi. “Hai đứa phải ngoan một chút, lần sau không được giả khóc hù dọa ba ba.”
“Vâng, bọn con biết rồi ba ba.” Câu trả lời đồng thanh vang lên đầy ngọt ngào làm Thu Tư cưng chiều nói. “Hai đứa vội vã tìm ba ba như thế có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Vâng.” Hai nhóc liếc nhau. “Ba ba, phụ thân không phải bố ruột của chúng con.”
Lời nói của bọn nhỏ làm Thu Tư nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. “Vì sao hai đứa lại nói vậy?”
“Bởi vì trong gia đình bình thường không có hai ba ba, phụ thân còn hung dữ với chúng con như thế.” Không đợi Thu Tư giải thích, hai nhóc xoay người dùng thân thể nho nhỏ của mình ôm lấy Thu Tư. “Ba ba đừng sợ, chúng con sẽ bảo vệ ba ba.”
Nhìn Tang Mặc Ngôn vì hai nhóc chạm vào thân thể cậu mà phóng khí tức lạnh như băng, Thu Tư đành phải mỉm cười trấn an. Nhìn khuôn mặt Tang Mặc Ngôn đã khôi phục lại vẻ dịu dàng quen thuộc, cậu với yên tâm vuốt đầu hai đứa trẻ. “Phụ thân các con rất thương hai đứa, chỉ là tình yêu của hắn đối với các con…” đặt tay lên ngực hai nhóc, “là ở trong lòng.”
Nhìn bàn tay dịu dàng đặt trên ngực mình, ánh mắt hai đứa tràn ngập hoang mang. “Ba ba, chúng con không hiểu.”
“Chờ các con trưởng thành rồi sẽ rõ.”
“Nga.”
Tuy vẫn còn hơi mơ hồ nhưng hai đứa nghiêm túc trả lời làm Thu Tư vừa lòng gật đầu. “Nói cho ba ba, vì sao hôm nay hai đứa lại có suy nghĩ này?”…