Đỏ bừng mặt cầm quần áo ở dưới chăn mặc vào, Thu Tư thấy cả người mất tự nhiên xuống giường. Nhìn bọn nhỏ vốn đứng ở cửa không biết đã bị phụ thân bọn họ xách đến nơi nào rồi, Thu Tư mới thở phào một hơi đi đến trước gương, nhìn hai gò má ửng đỏ của mình thì trái tim đập dồn dập vẫn không ổn định lại. Rõ ràng đã ở bên nhau nhiều năm như thế rồi nhưng mỗi khi nhìn thấy Tang Mặc Ngôn, loại tâm động như mối tình đầu vẫn rõ ràng như vậy. Chậm rãi đặt tay lên ngực, cảm xúc dưới bàn tay làm mặt cậu nóng rực, một lực lượng dịu dàng kéo cậu vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, Thu Tư cũng theo thói quen dựa vào lồng ngực khiến cậu an tâm kia. “Bọn nhỏ đâu?”
“Vương Lạc đang chơi với hai đứa.”
“Ừ.” Thu Tư nhắm mắt lại, hưởng thụ vòng ôm thoải mái này cùng với sự bình thản yên tĩnh xung quanh giống như một bàn hồng trà vào buổi chiều tỏa ra hương vị hạnh phúc. Nhưng đồng hồ sinh lí tự nhiên reo lên, tiếng ọc ạch cũng kêu lên từ bụng. Tiếng vang ngoài ý muốn này làm Thu Tư lại đỏ ửng mặt lần nữa, cậu hơi ngượng ngùng xoay sang Tang Mặc Ngôn. “Chúng ta xuống nhà đi. Em hơi đói bụng.”
Vòng tay qua eo Thu Tư, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn càng thêm dịu dàng, hắn khẽ hôn lên mái tóc Thu Tư và cưng chiều gật đầu. “Ừ.”
Hai bàn tay cũng đan vào nhau, Thu Tư và Tang Mặc Ngôn cùng nhìn nhau cười và mang theo hạnh phúc ngọt ngào đi xuống lầu.
Còn chưa đến phòng khách Thu Tư đã nghe được tiếng cười vui vẻ của bọn nhỏ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng Vương Lạc oán giận Diệc Húc và Diệc Thần đối xử bất công giữa anh và Minh Nhược Phong.
Khi cậu và Tang Mặc Ngôn đi xuống bậc thang cuối cùng, nhìn thấy Vương Lạc giống như đứa trẻ lớn tuổi cùng hai nhóc kia chơi mấy trò chơi cực kì ngây thơ, mà Minh Nhược Phong cũng như một người cha hiền từ ái nhìn nhất cử nhất động của bọn nhỏ. Căn phòng khách vốn trống trải yên tĩnh đến đáng sợ không biết khi nào bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Loại hạnh phúc có “nhà” làm ánh mắt Thu Tư đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
“Ba ba, ba xem cha nuôi mới mua đồ chơi cho bọn con này.” Nhìn thân ảnh của Thu Tư, Diệc Húc và Diệc Thần như hiến vật quý giơ chiếc máy bay nhỏ trong tay lên.
Rời khỏi ngực Tang Mặc Ngôn, Thu Tư ngồi xuống trìu mến vuốt ve mái tóc của hai nhóc. “Đã cảm ơn cha nuôi chưa?”
Bọn nhỏ vui mừng cầm đồ chơi gật đầu nói. “Ba ba, chúng con có nói rồi ạ.”
Hôn lên trán bọn nhỏ coi như phần thưởng. “Ngoan quá.” Thu Tư đứng dậy, khi nhìn Minh Nhược Phong thì khóe môi cong lên thành nụ cười áy náy. “Mỗi lần đều làm anh và Vương Lạc phải tốn kém.”
Vẻ mặt Minh Nhược Phong không có biểu cảm gì như trước nhưng không có vẻ lạnh lùng khi đối mặt với người ngoài. “Tôi là cha nuôi của hai đứa, mua cho hai nhóc ít quà thì cũng là hợp tình hợp lí thôi.”
Vương Lạc đứng bên cũng gật đầu, anh chẳng giữ lại chút hình tượng này mà nằm ườn ra ở sofa, náo loạn không ngừng với hai đứa nửa tiếng đồng hồ, giọng nói cũng dẫn theo hơi thở hổn hển. “Phải đấy, hô…Hơn nữa chúng tôi mỗi ngày đều đến cọ cơm, mua mấy thứ cũng là bình thường thôi cho nên không cần khách khí quá mức đâu.”
“Nhưng mà…”
Cảnh vui vẻ hòa thuận ấm áp này làm Tang Mặc Ngôn có cảm giác như bị loại ra ngoài, cơn ghen dấy lên làm hắn đi đến bên cạnh Thu Tư, thân mật ôm người yêu vào lòng. “Không phải em đói bụng rồi sao? Thiệu Vân đã làm một ít điểm tâm, chúng ta đến phòng bếp nhìn xem.”
Biết Tang Mặc Ngôn che giấu tình tự gì, Thu Tư mím môi cười. “À, được.” Nhưng khi xoay người, tầm mắt lơ đãng lướt qua một ánh sáng lóe lên, Thu Tư nghi hoặc nhìn lại. Vương Lạc và Minh Nhược Phong chưa bao giờ đeo trang sức gì trong cùng một ngày lại đeo nhẫn ở ngón áp út tượng trưng cho hôn nhân. Hiếm có một lần Thu Tư nổi lên tâm tình bát quái nên ánh mắt Thu Tư có phần mờ ám liếc nhìn hai người này.