Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Cạch!_Cánh cổng sắt oai vệ nặng trịch khẽ di chuyển bằng sự trở mình hối hả của những cơ bánh nhỏ được gắn chặt phía bên dưới, mở rộng đón chào những vị khách người ngợm ko ra dáng với nhiều tư thế chờ đợi khác nhau, chung ở chỗ trên mặt họ đều loang lỗ nhiều vết xước với hình thù đa dạng.

Bước vào với ánh mắt nai tơ đầy ngơ ngác, các chàng trai mình mẩy thương tích khẽ chạm mặt nhau khi họ cùng nhìn về nơi kẻ dẫn đường đang đứng, lòng dấy lên vô vàn nỗi nghi hoặc.

-Đừng đùng đùng cái là cứ nhìn em như thế, mặt mấy anh thê thảm hơn em nhiều_Bất mãn tột độ vì từ lúc rời khỏi "hang cọp" đến giờ luôn bị ánh mắt "trìu mếm" của mấy người

kia chốc chốc lại ghé đến "thăm hỏi", kẻ bị đồng loạt chiếu tướng đỏ gay mặt, giọng điệu nửa chút pha cáu bẩn.

-Cậu ko đẹp đến mức bọn này phải quyến luyến ko rời đâu, chỉ là bọn này có chút thắc mắc_Chỉ tay về ngôi nhà bên cận, Lâm Chấn khốn khổ lăn qua lăn lại quả trứng gà nóng lên vành mắt thâm tím của mình, đôi lúc lại nhăn mặt vì đau_Ko phải nhà em bên kia à? Sao nhảy phóc qua nhà tên nhóc biệt tích Lăng Tử Thần hay vậy?

Cùng chung ý hỏi với Lâm Chấn, những kẻ khác dồn hết sự thắc mắt lẫn hồ nghi lên người Gia Minh trừ Kì Thiên, khiến cậu tâm trí bấn loạn đến khủng hoảng

-Cái đó...em ở nhờ nhà Tử Thần theo lời mama đại nhân chứ...chứ hoàn toàn ko có

lí do nào khác_Gia Minh ấp úng, càng nói càng rối.-Thật chứ? Vậy...

-Sao mấy người lại ở đây?_Chưng hửng một chiếc tô nhựa màu cam trên tay, Tử Di tròn mắt khó hiểu rọi lên người "lạ" trước sân rồi soi lên khuôn mặt bầm tím hơn xơ mướp của thằng em, mắt càng mở căng.

-À! Cái này..._Tuấn Kiệt nhăn mặt như cười mà như mếu, con mắt bên trái anh dường như chẳng thể mở căng bình thường được nữa sau khi bị xầm tại chỗ.

-Ồ, các ngươi là người của club ban C, đúng chứ?_Tịnh Nhu đứng trước mặt Tử Di vài bước lấy tay che khuôn miệng đang há to, tay kia trỏ về đám người nham nhở mà hét hệt y fan cuồng gặp phải thần tượng.

-Phải, là chúng tôi_Đưa tay vuốt mái tóc rối còn vương mùi keo, Giai Tuyền nở nụ cười lay động bồ tác, bất chấp khoé miệng vết thương ban nãy vẫn còn mới. Ngây ngô đến mức ko nhận ra cái kịch lộ liễu trong hành động của "fan cuồng"

-Buồn cười thật_Bật cười chế giễu những kẻ đang ra oai trước mặt, Tịnh Nhu lắc đầu thất vọng, phào nhẹ theo gió tiếng thở dài_Tôi cứ tưởng các ngươi lịch lãm lãm, phong độ lắm cơ, hoá ra cũng chỉ là lũ mèo mả gà đồng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hạ dân thì vẫn là hạ dân, nhơ nhuốc bẩn thỉu chẳng ai kém ai.

-Này! Cô đang nói ai thế hả?_Sốc toàn tập khi có kẻ miêu tả mình bằng những từ ngữ xốc ốc đầy xoi xỉa, Gia Tuyền bất bình xắn áo định bụng lâm trận cho kẻ ko biết ngộ đạo bài học.

Xui xẻo sao, khi anh ta chưa kịp động thủ với cô nàng đanh đá kia thì cô ta đã co chân chuồn lẹ. Nhưng, chỉ thế thôi chưa đủ, anh chàng họ Liễu còn nhận được cả tô muối hột hất vội từ tay Tử Di. Khắp chân đến đầu anh ta ko chỗ nào là ko có màu trắng ngần trong sáng của những hột muối vô tội, nhìn đi thưởng lại chẳng khác nào con cá ướp muối chính hãng. Đấy là hậu qủa của sự hấp tấp, nóng vội đặt nhầm chỗ và chắc chắn, Giai Tuyền sẽ khó có thể quên ngày hôm ấy.

Phụt! Tiếng phóng mạnh của dòng nước rướm clo từ trong miệng Gia Minh vang lên thật mạnh bạo, tựa hồi chuông canh giờ hối thúc những tiếng tương tự y hệt vẳng lên đều

đặn

-Đây là sôcôla đá của chị sao? Nhạt qúa vậy!_Lấy tay quệt miệng, Gia Minh cau có bắt bẻ, dội thằng đống chê bai vào người cô chị song sinh tay nắm chặt khay đựng đồ đứng bên cạnh_Chị có biết làm đồ ko thế, nếu ko thì đừng ném đá vào nền ẩm thực Việt Nam chứ!

Nhịn! Tử Di dặn bản thân nhất định phải nhịn vì nếu cô động tay động chân, chắc chắn thằng em cô sẽ ko trụ được lâu với đống vết thương "kiêu hãnh" trên mặt và cô ko muốn phải làm osin cho nó suốt đời.

-Đúng đó! Em ko hợp với nghề nội trợ đâu. Thứ gì mà vào tay em chắc thành món lạ nhất quả đất cho xem_Những người còn lại "thành tâm" khuyên nhủ.

-Vậy thôi đừng uống_Dù những câu nói ấy ko hề có ác ý, nhưng Tử Di vẫn thấy chạnh lòng. Cặm cụi pha chế hết mấy chục phút, giờ lại nhận được cả đống lời khen tặng. Ko buồn ư? Đùa!

-Ko sao, như vầy đủ ngọt rồi! Cảm ơn em!_Đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen mềm khá dài được buộc chệch sang bên của Tử Di, Kì Thiên nở nụ cười ấm áp, hàng mi dài và dài khác người cong lên thật khẽ, ý vui, ý buồn.

-Hừ, thế...thế còn được_Thoáng bối rối trước cử chỉ nhẹ nhàng đã gặp qua nhiều lần của Kì Thiên, Tử Di tự dưng đỏ mặt, lời nói dần rời rạc đi, ko còn vẹn nguyên và trôi chảy_Giờ...giờ các anh có thể nói cho em biết tại...tại sao các anh lại trở nên tàn tạ như thế ko?

-Ko vì sao cả, chỉ vì số bọn này xui và đen đủi thôi_Nốc cạn cốc sôcôla trên tay, "Ngân khố đại nhân" lạnh lùng đáp trả, tính sát khí và xốc ốc thường ngày dường như ko còn lảng vảng đâu đó trong câu nói bâng quơ ấy nữa.

-Đúng đó chị, số là bọn này đang dạo phố, chợt Tuấn Vĩnh và Lâm Chấn thấy cô nàng lai tây cực dễ thương nên đến tán. Ai ngờ cô nàng là hoa đã có chủ, thế là bị bọn đàn em của tên đó đánh tơi bời khói lửa_Gia Minh chưa kịp để Tử Di đánh đã khai, miệng mồm có phần "động chạm" đến nhân vật chính nêu trên.

-Thì cậu và Kì Thiên cũng đâu tốt đẹp gì, thấy tôi và Lâm Chấn bị bầm dập xơ xác vẫn ngu ngơ ko chịu chạy mà chạy vào gửi thân cho chúng oánh còn gì_Ko để thua thiệt, Tuấn Kiệt biết mình bị tiểu nhân đá đểu liền mạnh miệng phản công_Đúng là ko có chất xám mà.

-Sao lôi tôi vào?_Kì Thiên tỏ rõ sự bất mãn khi bản thân đã cố rửa tay gác kiếm nhưng vẫn phải trở thành người bị giang hồ ném đá chọi võ.

-Thế còn anh Giai Tuyền và Tuấn Vĩnh, hai người trong cũng thê thảm lắm_Nhìn những vết bầm tím đậm màu hơn những người khác trên khuôn mặt liễu rủ của "Công thần mĩ nữ" và khuôn mặt nhìn qua đã có dự cảm chẳng lành tuy đẹp trai của "Ngân khố đại nhân", Tử Di nheo mắt ái ngại.

-Hai tên đó vốn chơi bẩn, thấy bạn bè lâm trần liền bỏ chạy, nhưng ko may cho tụi nó, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vênh mặt ngó trời ngó đất nên mới bổ nhào vào phần đường đang thi công_Lâm Chấn khoái chí kể lại, vô ý kí giấy báo tử cho mình luôn.

Lặng người chút nhìn tên trước mặt trảm phong lia lịa, Tử Di cảm thấy lòng trào dâng một nỗi buồn hoà lẫn sự ray rứt, áy náy.

Cô đã làm gì để họ rơi vào tình trạng đó, cô đã làm gì để những người vốn chỉ là quen biết phải gặp nguy hiểm. Cô ko làm gì cả nhưng

nguyên nhân lại do cô mà ra. Do cô nhu nhược, yếu đuối, ngu ngốc. Tất cả, do cô vô dụng.

-Em xin lỗi!_Cúi đầu thật thấp để cố che đi những giọt nước mắt nóng hổi vội vã trào ra từ khoé mắt đã cay xè, Tử Di tự trách mình, cô nghẹn ngào trong tiếng nấc ngắt quãng_Em biết các anh vì em nên mới đến bệnh viện gặp tên đó và bị thương, em cũng biết những vết xước trên mặt mọi người là do ai gây ra. Nhưng, em đã chẳng làm gì cả...

-Này, đã nói bọn này..._Tuấn Kiệt định bụng giải thích.-Xin mọi người đừng vì em mà vác họa vào thân nữa! Em ko muốn vì em mà ai đó bị thương_Tử Di tiếp tục phân trần nỗi lòng, cô ko hay biết đám người kia đang trố mắt nhìn nhau rất mực khó hiểu.

-Ngốc! Bọn anh đúng là có đến bệnh viện nhưng ko phải bị thương ở đó_Mỉm cười bó gối trướng trình độ hoang tưởng cao siêu của Tử Di, Kì Thiên đưa tay nâng mặt nham nhở nước mắt lẫn nước mũi của cô nàng mít ướt lên, chỉnh ánh mắt ngấn lệ ấy về phía mình để củng cố thêm lòng tin_Bọn anh thực sự gặp côn đồ nên mới tàn tạ thế này.

-Ko tin em đến đồn cảnh sát mà hỏi, bọn này vừa chui từ đó ra đấy!_Nháy mắt trao ý với Tử Di, Giai Tuyền kể lể, rồi bỗng anh lườm cô cái, tỏ ý ko vui_Anh đã thảm lắm rồi em còn đem nguyên hũ muối nện cho anh, ăn ở ác vậy.

-À! Cái đó...Gãi đầu cười trừ, Tử Di nhớ lại hành động lỗ mãn ban nãy của mình, cắn môi ăn năn, đúng hơn là tiếc rẻ. Quả thật, người cô định tạt hũ muối ấy phải là Tịnh Nhu mới đúng, nhưng xui xẻo sao lại đổ lên hết cả người anh Giai Tuyền, giờ cô có giải thích cũng chỉ thêm mang tiếng "lý do cao hơn mục đích" thôi_Em xin lỗi! Mà chắc các anh đến đây để tá túc phải ko, vậy em đi chuẩn bị bữa tối!Rời khỏi bàn tiếp khách, Tử Di nhanh chóng nói hết câu rồi chuồn nhanh ra nhà bếp. Cô xắn tay áo lên thật cao, cẩn thận đeo tạp dề lên người, dặn lòng phải nấu ăn thật ngon để đám người kia phải thút thít thu lại những lời chê bai lúc nãy...

Một nắm đấm đầy mãnh lực xé gió nhằm thẳng gò má rướm máu của ai đó, đấm mạnh...Tử Di khựng lại, bàn tay cầm dao của cô bỗng trở nên tê dại, đau như bị rút hết gân...

Mốt cây gậy to bằng bắp tay nam giới bình thường do dự hồi trong ko trung rồi đả thương mạng vào tấm lưng rộng của ai đó...Tử Di đưa bàn tay lành lặn còn lại xoa tấm lưng nhức mỏi, thầm than trời phải chăng mình đã già.

Những thớ chân dài lướt nhẹ trên cái, cố làm quỵ đi đôi chân rã rời của kẻ đơn độc...Tử Di thở hắt mạnh rồi quỵ luỵ xuống sàn nhà lạnh. Cô hoàn toàn ko hiểu sao mình vỗn còn khoẻ mạnh tự dưng thân thể lại rã rời, chút sức lực để cô đứng dậy dường như đã vơi đi hết. Cô chỉ biết dựa người vào tường, cố cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn ập đến bất ngờ.

Tâm khảng rối loạn, nhịp tim cũng vô duyên đập vội, liên tục. Cứ như thể, đang có chuyện gì đó khủng khiếp đang xảy ra với những người quan trọng nhất của cô. Là bố, là mẹ hay là một ai khác?

Con người cô độc ấy, nằm úp mặt giữa bãi đất phủ đầy cát trắng và đầy gió. Có mùi biển nồng nặc thối đến từ phương trời nào đó, đánh thức toàn bộ giác quan hầu như đã tê liệt. Anh ta khẽ ngẩng khuôn mặt dính đầy cát trên những đường máu chảy dài xuống tận chiếc cằm nhọn của mình, nheo mắt nhìn đám người cũng thê thảm ko kém mình đang đỡ nhau đứng dậy trước mặt, khoé môi nhích lên khinh bỉ.

Cậy đông hiếp yếu, thật ve vang!

Và, từ trên chiếc ô tô đen bóng đang dần dừng bánh lại trước mặt, một chàng trai với khuôn mặt thư sinh phảng phất chút tàn độc sải chân bước đến, bệ vệ và kiêu hãnh.

-Lăng thiếu gia!_Đám người kia dù thương tích đầy mình những vẫn cố tạo tư thế cúi đầu thật chuẩn, hô lên danh phận của chàng trai ấy cách rõ ràng.

Phớt lờ sự vị nể của những kẻ ko đáng được quan tâm kia, chàng trai họ Lăng bước đến gần người đang nằm lê lết trên cát, một chân dẫm vào bàn tay tanh máu của người đó, đôi môi mỏng nhếch lên nửa cười nửa ko:

-Em trai, à ko, thằng con hoang mới đúng, cảm giác của mày giờ thế nào hả? Vui chứ?

-Đúng vậy! Tôi đang rất vui vì được thấy rõ con thú trong người anh_Lấy bàn tay còn lại bóp chặt cổ chân tàn nhẫn kia, chàng trai được gọi là "thằng con hoang" lồm cồm bò dậy, loạng choạng đứng thẳng người như ko muốn mình thua kém người kia dù là về hình thức.

-Ra đây là bộ dạng của kẻ dám tuyên bố gạt Liệt gia ra khỏi kế hoặch phát triển chi nhánh tập đoàn Lăng Tử sang châu Âu và cả gan từ chối hôn ước với Liệt Minh Thy đây sao? Đáng buồn thật đấy! Nếu ông già mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ thất vọng về đứa con hoang của mình cho xem_Vỗ vỗ những ngón tay vào ngực đối phương, chàng trai họ Lăng lắc đầu giễu cợt.

-Đúng, nhưng sẽ ko thất vọng bằng việc biết tin đứa con trai cả của mình mắc bệnh máu trắng giai đoạn cuối song vẫn một mực ko chịu nhận tủy của tôi vì sợ nhiễm mùi con hoang_Ghé sát người vào đối phương, "đứa con hoang" trả treo, nhấn mạnh từng chữ .

-Thằng khốn!_Đấm một đấm mạnh vào người kẻ dám khơi dậy nỗi lòng của mình, chàng trai họ Lăng thở hắt.

Ánh nắng chói chang khiến anh ta nhanh chóng rơi vào cơn say rồi cũng ngã xuống bãi cát mình bên cạnh kẻ đã lịm đi, hứa hẹn trong tình trạng co giật_Nhất định, trước khi chết, ta phải trừ khử mày ra khỏi Lăng gia, như mẹ tao đã từng làm với lúc trước, cứ chờ đi, đứa con hoang bẩn thỉu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio