Từ từ mở đôi mi nặng trĩu, Tử Thần chớp chớp đôi mắt như muốn làm rõ hình ảnh mờ nhoà đang hiện ra trong mắt mình. Cậu nhìm chằm chằm vào bức trần trắng loang lỗ vài ổ tơ nhện nhạt màu quanh góc trần rồi đảo mắt nhìn cô y tá xinh đẹp với bộ đồng phục ngắn cũn bước vào, khoé môi cười tươi tắn.
Thoáng thấy bệnh nhân nằm trên dường đã tỉnh sau cơn mê dài chừng mười mấy tiếng, nữ y tá tiến lại gần giường bệnh, nhẹ đặt những ngón tay có đầu móng đỏ chót lả lơi chạm vào vùng ngực quấn băng trắng có chút đỏ nhạt của máu rỉ ra, thì thầm lời đường mật:
-Còn đau ko cưng, cần xoa bóp ko?
-Thôi..._Tử Thần mở miệng toan từ chối thì lập tức bị ngón áp trỏ của nữ y tá chặn miệng.
-Sẽ chóng khỏi thôi, vết thương và cả vết rạn ở đây!_Đặt đầu gối của chiếc chân dài kề cận thành giường lên chiếc đệm mỏng trắng, nữ y tá chồm người, đưa đôi môi đỏ hấp dẫn mấp máy, phả mùi hương quyến rũ đê mê về người đang sững sờ chăm chăm vào mình, bàn tay vừa áp lên miệng bệnh nhân khẽ luồn lách đến lòng ngực bên trái, dí sát vào lớp áo sơ mi mỏng.
Đáp trả sự mời gọi tha thiết của nữ y tá rất biết chìu lòng nạn nhân bằng một nụ cười ấm áp pha chút thống khổ, Tử Thần đẩy nhẹ cô nàng ra:
-Đây là cách chị bỡn cợt đám ruồi nhặng chạy theo mình đấy hả? Với họ, có lẽ chị thành công nhưng với em thì ko.
-Hừ, chán!_Trở lại tư thế bình thường, nữ y ta ngồi lên ghế dành cho người nhà, phụng má chán nản_Sao em và Tử Ân giống nhau thế ko biết, trên đời này, kẻ dám lạnh nhạt với chị chắc chỉ có hai đứa thôi.
-Vậy à?_Cười buồn ủy mị hiếm thấy, Tử Thần cụp mắt nhìn một nơi vô định nào đó trên tấm chăn trắng đã ngả màu, lơ đãng thả hồn về nơi nào đó.
Nhận thấy rõ tâm trạng người đối diện, nữ y ta hối hận vì sự thẳng thắn của mình. Cô thở dài nhẹ, dù hối hận nhưng cô ko thể cứ trước mặt đứa này lại coi đứa kia là ko khí được, chúng đều là những đứa em trai ương ngạnh của cô:
-Hai đứa ko thể cử xử tốt với nhau được ư? Sao cứ phải ganh ghét nhau thế chứ? Dẫu gì, Tử Ân cũng đâu còn sống được bao lâu nữa đâu, em ko thể nhịn nó à?
-Anh ta ko sao chứ?_Phớt lờ lời khuyên nhủ của chị mình, Tử Thần rọi mắt nhìn mặt lá xanh biếc óng ánh của cây cổ thụ ngoài cửa sổ, lạnh lùng như chính cậu vẫn thế
-"Nhờ" vụ hôm qua của đứa, Tử Ân khó sống nổi đến giáng sinh nếu ko được ghép tủy kịp thời. Song hiện giờ, trớ trêu sao chỉ có em hợp tủy với nó_Nắm chặt lấy bàn tay hờ hững của em mình, nữ y tá nhẹ rơi nước mắt_Giá như nó chịu chấp nhận tủy của em thì nó đã ko phải sống mà đếm từng ngày, từng giờ, từng phút như vậy.
-Anh ta ko như chị, chấp nhận người như em làm em mình đâu. Đối với anh ta, em chỉ là đứa con hoang bị bỏ rơi của kẻ đã phá hoại cuộc sống hạnh phúc, hoàn mĩ của anh ta. Làm sao anh ta có thể để dòng máu mà anh ta cho là dơ bẩn chảy trong từng mạch máu của mình chứ.
-Ừ, nó luôn là kẻ bướng bỉnh, em cũng vậy. Nhưng nói thế nào, chúng ta cũng là gia đình_Ép chặt bàn tay trong nắm tay mình, khó khăn lắm nữ y tá mới cười được nụ cười hiền, ánh nhìn tha thiết cầu xin_Hứa với chị, nếu trên thế giới này ko có ai mang loại tủy hợp với nó, nhất định, em phải cứu nó, được chứ?
-Chị yên tâm đi, với thế lực Lăng Gia hiện nay, lùng sục khắp thế giới loại tủy giống anh ta là chuyện dễ dàng thui..._Vẫn đưa mắt ra ngoài kia, Tử Thần như ko muốn để lòng mình yếu mềm bởi khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt ấy nhưng ko phải lòng cậu nguội lạnh như đá.
-Tử Thần...
-Nhưng nếu cần thiết, em sẽ mở lòng trắc ẩn một chút_Quay mặt lại nhìn cô chị cùng cha khác mẹ-cũng là người để sự tồn tại của cậu trong lòng, Tử Thần cười tinh nghịch. Tim, đã vơi đi chút buồn_Ko phải vì nể chị mà là vì em ko muốn tận mắt chứng kiến người thân mình ra đi mà ko thể làm gì để cứu vãn.
Ngớ người lúc, nữ y tá đứng dậy, xúc động ôm chầm lấy người em trai của mình, đôi mi khép hờ trĩu buồn và ray rứt:
-Tử Thần, chị muốn thay mặt mẹ xin lỗi em về vụ tai nạn mấy năm trước và cũng xin thay mặt Tử Ân cảm ơn em. Nên nhớ rằng, sau này, nếu em gặp bất cứ trở ngại nào, hãy đến tìm chị, chị sẽ hết sức giúp đỡ em.
-Biết rồi!_ Gỡ nhẹ cô nàng mít ướt ra khỏi người, Tử Thần suýt nôn vì nhìn thấy bộ dạng lấm lem nước mắt nước mũi, son phấn nhoè loang lỗ ngàn năm có trên gương mặt khả ái ấy, cũng may cậu là người dễ kiềm chế cảm xúc, nếu ko đã phá lên cười rồi.
-A! Đúng rồi!_Quệt qua loa vài quệt lên mặt mình cho đỡ tèm nhem, bỗng, ái nữ họ Lăng nhớ ra điều gì đó. Cô nhanh chóng chạy đến bộ bàn ghế gian ngoài của phòng bệnh, túm lấy chiếc ipad rồi di vào người thằng em_Hôm qua vào phòng em phá chút liền thấy cái này, chị liền mở ra xem xem có gì hay ho ko...
-Chị...chị đã mở nó ra?_Tử Thần tròn mắt, giọng có phần ấp úng.
-Ừ!_Gãi đầu hồi, ái nữ họ Lăng tiếp lời_Vừa mới mở ra đã thấy máy em kết nối với mấy chục cái camera. Ko hiểu nổi em đang canh trộm cho nhà mình hay là đang theo dõi trộm cô nhóc lần trước ta?
-Chị!_Đỏ mặt lúng túng, Tử Thần nắm chặt lấy chiếc ipad của mình, mạnh bạo đuổi cô chị ra ngoài_Em muốn nghỉ ngơi, chị ra đi!
-Được rồi! Chị sẽ tạo ko gian riêng cho em, đừng lo!_Tủm tỉm cười ẩn ý, tiểu thư họ Lăng nháy mắt, ko quên gửi cho đứa em mình nụ hôn gió.Chờ cho cô chị khuất bóng và tiếng tra khóa cửa kêu cạch nhẹ, Tử Thần mới khởi động nguồn ipad, kết nối với camera đang ở gần nhất với Tử Di, chăm chú nhìn vào dáng người nhỏ nhắn trong chiếc áo sơ mi trắng dài và chiếc quần bò mài rách đang dần hiện ra.
Bước chân cô đang hướng đến nơi nào đó...
-Đến nơi tôi cần đến rồi! Phiền mấy người đừng lẽo đẽo theo tôi nữa_Bước vài bước lên tầng cấp cao và dài, Tử Di quay phắt người nhìn mấy tên vệ sĩ và ông quản gia lắm chuyện đang đi theo mình, khuôn mặt cực kì chán nản và mệt mỏi
-Nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ tiểu thư, nên chúng tôi ko thể để cô vào đó một mình được_Ông quản gia chắc nịt, biện bạch cho hành động quá lố của mình.
-Tôi biết mấy người sợ đám nhà báo sẽ phát hiện ra tôi chứ gì? Yên tâm đi, tôi đã cải trang rồi, ko thấy hả?_Chỉ tay vào chiếc khăn trắng quàng quanh đầu và chiếc kính râm to sụ chễm chệ giữa mặt, Tử Di thiếu điều tá hỏa trước sự lì lợm của đám người chẳng phải quen biết gì
-Ko chỉ là việc đó, nhiệm vụ của chúng tôi nhiều hơn thế, mong tiểu thư hiểu cho.
-Chắc tại vụ tôi ngất xỉu hôm qua chứ gì, ông yên tâm, Tử Di tôi trước giờ chưa bị ngất như thế bao giờ cả, sức khỏe của tôi vẫn tốt và tôi vẫn ko cần sự đeo bám của mấy người
-Ko được...chúng tôi..._Đương lúc ông quản gia định nói tiếp điều gì đó thì điện thoại di động với nhạc chuông cảnh báo cực teen réo lên, khiến ông ta giật thót, tay luống cuống lục túi áo ko ngớt.
-Tôi nói rồi đấy, ai mà dám đi theo tôi, tôi sẽ đập đầu vào tường chết cho mấy người coi_Buông lời cảnh cáo cùng ánh nhìn tà khí ném cho mấy người đang dỏng tay lên nghe giọng nói phát ra từ bên trong chiếc điện thoại đen một cục của ông quản gia, Tử Di nhanh chóng phi ngay vào bên trong bệnh viện-nơi cô khó khăn lắm mới cạy được miệng của mấy anh trong club.
Chọn ngay căn phòng đầu tiên nằm ngay ở lối rẽ, Tử Di tự tiện đẩy cửa bước vào, từng bước chân cẩn trọng lọt thỏm vào bên trong.