Chương 1188 Bạch Dương thở dài. Xem ra anh không nghe thấy. Thôi, tự cô làm vậy. Bạch Dương lấy kéo cắt một tấm gạc khá dài, sau đó cuộn thành một đoạn rồi với †ay miết khuôn mặt Phó Kình Hiên. Cô ép anh há miệng để nhét ngang miếng gạc vào trong miệng anh. Làm như thế, lát nữa khi cô khử trùng và bôi thuốc cho anh, sẽ không lo anh đau quá mà cắn phải lưỡi mình. Chuẩn bị xong hết, Bạch Dương bắt đầu bôi thuốc. Cô cầm máu cho Phó Kình Hiên trước, đợi đến lúc không thấy máu chảy ra nữa, cô mới bắt đầu khử trùng vết thương. Trong quá trình đó, Phó Kình Hiên đau nên run nhẹ, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, đôi mày anh nhíu chặt, con ngươi dưới mí mắt anh không ngừng di chuyển nhưng anh vẫn không tỉnh lại. Cuối cùng sau hơn mười phút, Bạch Dương bôi thuốc và băng bó xong rồi bắt đầu thay quần áo cho anh. Đúng lúc Bạch Dương đang cẩn thận từng chút nhét hai cánh tay anh vào trong tay áo, vừa chuẩn bị lật người, cài cúc áo đằng trước cho anh thì bỗng thấy trước ngực trái của anh cũng có một vết sẹo. Vết sẹo rất mờ dài khoảng chừng mười centimet, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ bỏ qua nó. Mà vết sẹo ấy còn có vết tích từng được khâu chỉ. Vết sẹo khâu chỉ có một khả năng là vết sẹo do phẫu thuật. Tức là Phó Kình Hiên từng làm phẫu thuật mổ lồ ng ngực? Đây là chuyện khi nào? Tại sao cô chưa từng nghe nói đến? Trong thời gian sáu năm kết hôn, anh chưa từng trải qua ca phẫu thuật nào. Mấy tháng nay cũng không thể có chuyện anh làm phẫu thuật, vì có vẻ vết sẹo này đã lâu rồi. Suy đoán từ đó, chắc hẳn Phó Kình Hiên tiến hành phẫu thuật từ sáu năm trước. Nhưng rốt cuộc anh mắc bệnh gì mà phải làm phẫu thuật mổ lồ ng ngực? Bạch Dương sờ vết sẹo trước ngực Phó Kình Hiên, trong mắt cô đều là vẻ thắc mắc. Cô bỗng phát hiện, thực ra mình không hề hiểu về Phó Kình Hiên như cô từng tưởng. Ít nhất, cô không biết vì sao trước ngực anh lại có vết sẹo này. Đợi anh tỉnh lại, cô phải hỏi mới được. Bạch Dương nghĩ thế rồi tiếp tục cài cúc áo, tiếp đó cô lại lật anh lại, rồi mở chăn bên cạnh, đắp cho anh. “Anh ngủ ngon nhé. Ngày mai chắc chắn tôi sẽ đưa anh ra ngoài.” Bạch Dương ngắm nhìn khuôn mặt điển trai nhưng nhợt nhạt của Phó Kình Hiên, vô cùng áy này nói. Không áy náy làm sao được. Dù sao anh cũng vì cô nên mới bị thương như thế này. Vuốt v e mái tóc bị gió thổi khô tự nhiên của Phó Kình Hiên, trong ánh mắt Bạch Dương thoáng hiện vẻ ngưỡng mộ. Tóc ngắn tốt thật đấy, chẳng mấy chốc đã khô rồi. Không giống như cô. Bây giờ tóc của cô vẫn còn ướt sũng, dính sát lên da đầu, vừa nặng, vừa lạnh lại vừa khó chịu.