Chương 1221 Đặt điện thoại xuống, Bạch Dương lập tức nhìn thấy Phó Kình Hiên đang nhìn mình chằm chằm. Cũng không biết nghĩ gì mà Bạch Dương lại vô thức nói: “Ông ngoại của tôi.” “Tôi biết rồi.” Phó Kình Hiên gật đầu: “Chỉ là tôi chưa từng nghe em nói mình còn có ông ngoại.” Bạch Dương bỏ điện thoại vào trong túi: “Ông ngoại của tôi là một nhà khảo cổ học, thường xuyên ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn nữa ông ấy là người khiêm tốn nên không có gì đáng nói cả.” Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Ông ấy bảo em làm gì?” “Gửi một tài liệu khảo cổ.” Bạch Dương cũng chẳng giấu giếm, thẳng thừng trả lời. Lúc này, cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ cửa. Bạch Dương quay đầu nhìn lại, là một bác sĩ lạ, người đó còn dẫn theo một cô y tá, cả hai đang đứng bên ngoài. “Anh Phó, đã đến giờ kiểm tra rồi” Y tá nhìn Phó Kình Hiên rồi nhắc nhở. Phó Kình Hiên biết bác sĩ bên cạnh y tá kia, là người khoa tim. Ánh mắt anh thoáng động, nói với Bạch Dương: “Bạch Dương. Em ra ngoài trước đi.” Bạch Dương chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy anh để cô ra ngoài là vì sợ mình ảnh hưởng đến việc kiểm tra của bác sĩ, thế là cô gật đầu đồng ý: “Ừ, vừa hay cũng trễ rồi, tôi đi về trước làm chút đồ ăn cho anh. Anh muốn ăn gì?” “Anh Phó chỉ có thể ăn đồ thanh đạm thôi.” Sợ Phó Kình Hiên chọn món không tốt cho vết thương, bác sĩ vội vàng nói. Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc nhìn người kia. Bác sĩ vô tội nhìn về phía y tá, không biết mình làm sai chỗ nào. Y tá lườm nguýt anh ta. Rõ ràng là một tên thẳng nam. Không thấy lúc anh Phó nghe cô gái kia hỏi muốn ăn gì thì hai mắt sáng long lanh hết cả lên à? Ai ngờ chỉ vì một câu của anh bác sĩ ngốc nghếch này mà ánh sáng trong mắt anh Phó biến mất ngay lập tức Anh Phó không ghét anh ta thế nào được? Bạch Dương thấy hết màn tương tác giữa bác sĩ và y tá, cô không khỏi che miệng cười khẽ: “Nếu bác sĩ đã bảo anh ăn đồ thanh đạm thì tôi sẽ nấu cháo, thêm tráng miệng vị nhẹ nhàng nhé?” “Được, nghe em.” Phó Kình Hiên đưa mắt nhìn sang Bạch Dương. Ánh mắt vốn dĩ lạnh như băng lại bỗng trở nên dịu dàng trong thoáng chốc. Ban đầu anh muốn cô tự làm món canh cá. Anh còn nhớ lúc họ mới kết hôn không được bao lâu, lần đầu tiên xuống bếp, cô đã làm món canh cá, mùi thơm lừng. Thế nhưng khi đó, anh còn đang trong trạng thái bị thôi miên nên không nhận ra cô, thế là dù món canh cá ấy có thơm thế nào, khiến anh thèm nhỏ dãi ra sao thì anh cũng không ăn. Đến giờ anh vẫn còn nhớ như in. Mà hiện tại, anh rất muốn nếm thử món đó.